Công việc của nhập liệm sư chính là giúp người chết sửa sang lại dung nhan. Khiến người chết có thể diện rời đi, cũng là giúp nhau một chút an ủi giả tạo. Nếu là nhập liệm sư có kinh nghiệm phong phú, cho dù là thi thể bị đâm không còn hình người, cũng có thể làm cho giống còn nguyên như ban đầu.
Mà nạn nhân Lý Hiểu Hồng, trùng hợp lúc còn sống chính là một nhập liệm sư có kinh nghiệm phong phú.
Vừa nói như thế, cả câu chuyện có vẻ càng thêm quỷ dị.
Cả người Khúc Yến Ninh cơ hồ đều dán ở trên tường, cậu hoảng sợ trừng mắt nhìn thi thể, phảng phất thấy tiếp sau đó cô gái đứng dậy nói chuyện với cậu.
"Đi thôi." Tạ Kỳ chắp tay sau lưng, dẫn đầu đi ra ngoài.
Khúc Yến Ninh sớm đã muốn chạy, cậu nhắm mắt đi theo sau Tạ Kỳ như cái đuôi nhỏ, nếu không phải khí thế quanh thân Tạ Kỳ quá áp bức, phỏng chừng Khúc Yến Ninh đã trực tiếp lướt qua hắn mà lao ra.
Tạ Kỳ không nhanh không chậm đi ra ngoài, tới cửa bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Khúc Yến Ninh, "Cậu đồng ý thỉnh cầu của cô ấy, chính là có nhân quả, nhân này không ngừng, sẽ có hậu quả xấu không cần thiết."
Tươi cười trên mặt Khúc Yến Ninh cương lại, ngơ ngác hỏi: "Có ý gì?"
Tạ Kỳ không trả lời cậu, để lại cho cậu một bóng dáng cao lãnh.
Vương Lợi thâm trầm vỗ vỗ bả vai Khúc Yến Ninh, "Có lẽ là muốn nói cậu chiếu cố con chó kia cho tốt."
"......"
******
Khúc Yến Ninh khóc chít chít đi theo Vương Lợi xem chó.
Tuy rằng lúc đi là cậu không tình nguyện, nhưng khi nhìn thấy cục lông vàng nằm truyền dịch ở trong lồng, vẫn là mềm lòng chiến thắng sợ hãi.
Cục lông vàng ghé vào lồng sắt, mắt đen ôn nhuận nửa khép, lông trên người bị cạo hơn phân nửa, lộ trên da thịt là miệng vết thương đáng sợ.
"Đại Hoàng?" Khúc Yến Ninh thử hô một tiếng.
Lỗ tai cục lông vàng* giật giật, ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng mãnh liệt, khi nhìn thấy không phải là chủ nhân mình thì nhanh chóng ảm đạm đi, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Khúc Yến Ninh thử sờ sờ đầu của nó, cục lông vàng uể oải bò trở về, không đáp lại.
"Nó bị thương rất nặng, hơn nữa từ lúc đưa trở về vẫn không chịu ăn cái gì......"
Đại Hoàng vì bảo hộ chủ nhân mà bị thương nặng, chân sau bị đánh gãy một cái, trên cổ hằn dấu vết dây thừng, trên người có không ít vết thương do bị lưỡi dao sắc cắt ra. Đây mới chỉ nói đến ngoại thương, thực sự nghiệm trọng chính là có một cái xương sườn bị gãy, đâm vào nội tạng, sau khi bác sĩ kiểm tra, cũng chỉ có thể để nó dưỡng thương trước.
"Nó phải ở chỗ này bao lâu?"
Vương Lợi nói dù thế nào cũng phải chờ dến lúc thương thế tốt hơn mới được, "Hơn nữa hiện tại nó còn không chịu ăn cái gì."
Khúc Yến Ninh cầm đồ ăn cho chó ở bên cạnh đặt trước mặt cực lông vàng, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó, ôn hoà nói: "Mày không chịu ăn thì thân thể sẽ không khoẻ lên được, thân thể không tốt, sẽ không thể đi tìm chủ nhân của mày."
Khúc Yến Ninh cầm chậu cơm đẩy đẩy bên miệng nó, vỗ vỗ đầu nó, "Ăn đi, chờ mày khoẻ lại, tao dẫn mày đi xem chủ nhân của mày."
Đôi mắt đen ôn ôn nhuận nhuận của cục lông vàng loé ánh sáng, kêu một tiếng, bắt đầu chậm rãi ăn.
Thương thế còn chưa tốt, tạm thời Đại Hoàng chỉ có thể ở lại bệnh viện, thăm nó xong, Khúc Yến Ninh cùng Vương Lợi rời đi.
Nhà của Vương Lợi và Khúc Yến Ninh ở hai hướng ngược nhau, sau khi ra cửa, hai người liền ai về nhà nấy.
Trì hoãn ở bên ngoài nửa ngày, thời điểm trở về đã là chạng vang.
Vừa đến cửa tiểu khu, hai con mèo nhỏ liền xông tới, vây quanh chân cậu kêu "meo meo", hai cặp mắt mèo tròn xoe nhìn cậu tràn ngập khát vọng.
—— đây là không ăn no nên tới xin đồ ăn.
Khúc Yến Ninh đào đào túi quần, còn một bao diệu tiên bao*, nhờ thói quen cho mèo ăn dưỡng thành, trong túi sẽ thường xuyên được cậu nhét một ít đồ ăn vặt.
*Cái này mình tra trên Baidu k ra là món gì, giúp mình với.
Xé mở túi rồi đặt ở trên đất, mèo nhỏ dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay cậu làm nũng, liền vùi đầu xì xụp ăn.
Khúc Yến Ninh đứng lên duỗi người, lại thấy con mèo đặc biệt lần trước.
Mèo nhỏ dựng đuôi, tai mèo hướng phía trước, tò mò đánh giá cậu. Ban ngày Khúc Yến Ninh bị kinh hách, thấy tiểu động vật lông xù xù mới được chữa khỏi một chút, hiện tại thấy mèo nhỏ phá lệ hợp nhãn duyên thì tức khắc động lòng, nóng lòng muốn thử vuốt ve một chút.
Cậu nửa ngồi xổm xuống, thử đi lên phía trước hai bước, thấy mèo nhỏ không có ý rời đi, một người một mèo chỉ cách nhau không đến 1 mét, Khúc Yến Ninh duỗi tay là có thể sờ đến lông xù xù trên đầu mèo nhỏ.
Khúc Yến Ninh càng tới gần, mùi hương kỳ dị kia càng đậm hơn một ít, Tạ Kỳ không khống chế được run run lỗ tai, khi ở bản thể này, lực hấp dẫn của cỗ mùi thơm lạ lùng này càng đối với hắn càng lớn hơn.
"Meo meo?" Khúc Yến Ninh kêu meo meo hai tiếng, lòng bàn tay hạ xuống, cẩn thận duỗi tay qua. Đây là một động tác hữu hảo, tỏ vẻ mình không có ác ý.
Tạ Kỳ lãnh đạm chăm chú nhìn hắn, cằm hơi nâng lên, cái đuôi ở sau lưng chậm rì rì lắc qua lắc lại.
Khúc Yến Ninh thấy hắn không có ý công kích, được voi đòi tiên đi lên phía trước thêm hai bước, thăm dò đưa tay đến sờ lông xù xù trên đầu con mèo.
Tạ Kỳ nhíu mày, nâng trảo đè lại bàn tay không an phận của người này, lông xù xù trên mặt toát ra một tia không vui.
Hắn bất quá vừa lúc đi ngang nơi này, lại trùng hợp nhìn thấy nhân loại thú vị này, mới lại đây nhìn xem, thế nhưng nhân loại này to gan lớn mật muốn sờ hắn?
Tạ Kỳ nghiêm túc kêu một tiếng, đối với loại hành vi không tôn trọng mèo của Khúc Yến Ninh tỏ vẻ bất mãn.
Nhưng hắn đang ở hình dạng mèo nhỏ lông xù xù mà làm ra hành động này, không chỉ không có chút lực uy hiếp nào, ngược lại càng thêm đáng yêu.
Đối diện với khuôn mặt nghiêm trang của mèo nhỏ, Khúc Yến Ninh chẳng những không cảm thấy nó hung dữ, mà ý muốn vuốt ve mèo con càng thêm mãnh liệt.
Móng vuốt mèo nhẹ nhàng ấn trên mu bàn tay Khúc Yến Ninh, bị lông tơ tinh mịn mềm mại làm ngứa, Khúc Yến Ninh giả vờ từ bỏ, ngoan ngoãn thu lại bàn tay đang bị móng mèo đè xuống.
Tạ Kỳ đối với việc hắn thức thời rất vừa lòng, meo một tiếng tỏ ý khen ngợi, cái đuôi lông xù ở phía sau người chậm rì rì đong đưa.
Nhân lúc mèo con thả lỏng cảnh giác, Khúc Yến Ninh vươn một tay khác ra nhanh chóng vuốt từ đầu đến đuôi mèo nhỏ (há há há boy tâm cer). Mèo nhỏ cả người lông xù xù, đặc biệt là cái đuôi bông xù lớn kia, xúc cảm thật tốt!
Khúc Yến Ninh cảm thấy thỏa mãn nheo mắt lại.
Cái đuôi mẫn cảm bị bàn tay mơn trớn, Tạ Kỳ nháy mắt tạc mao, hắn đột nhiên nhảy sang bên kia, nằm phục người xuống nhe răng với Khúc Yến Ninh, trong cổ họng phát ra âm thanh "grừ grừ" phẫn nộ.
Khúc Yến Ninh cẩn thận lui về phía sau hai bước, giơ tay lên biểu thị đầu hàng, trấn an nói: "Meo ~ không tức giận không tức giận nha. Cùng lắm thì cho mày sờ ngược lại......" Cậu vừa nói vừa đào đào trong túi, muốn tìm chút đồ để dỗ mèo, kết quả trong túi chỉ còn dư lại một cây keo que màu sắc bắt mắt.
Khúc Yến Ninh: "......" Thôi, thử trước xem sao.
Cậu cầm cây kẹo, quơ trái quơ phải trước mặt Tạ Kỳ, cây kẹo màu sắc rực rõ liền thu được sự chú ý của mèo con.
Đồng tử dựng thẳng của Tạ Kỳ thả lỏng một ít, lỗ tai trước sau như cũ dán trên đầu, ánh mắt gắt gao khóa chặt ở trên viên kẹo rực rỡ.
Khúc Yến Ninh cẩn thận giơ que kẹo lên phía trước lắc lắc. Cỗ mùi hương kỳ dị hấp dẫn mèo càng lúc càng đến gần, từng trận từng trận xông vào khoang mũi, cảm giác tê dại giống như hít phải cỏ Bạc hà mèo, Tạ Kỳ không khống chế được đi tới cọ cọ.
Bàn tay trắng nõn lạnh lẽo, da lông ấm áp cọ lên, dường như cũng bị làm cho trở nên lạnh lẽo, Tạ Kỳ thích ý híp híp mắt, cổ họng phát ra tiếng grừ grừ thoải mái.
"Ngoan quá ~" nhẹ nhàng gãi chiếc cằm được mèo nhỏ chủ động đưa tới, ánh mắt Khúc Yến Ninh nhìn chằm chằm cái bụng lông tròn tròn.
Từ sau khi trưởng thành Tạ Kỳ chưa từng bị người khác gãi cằm, hiện tại cả mèo đều chìm trong cảm giác thư sướng kỳ dị, ghé vào đầu gối Khúc Yến Ninh hít lấy hít để giống như hít Bạc hà mèo, thậm chí không kiềm chế được phơi ra cái bụng lông tròn tròn trắng trắng.
Ánh mắt Khúc Yến Ninh nóng rực, ngo ngoe rục rịch, cuối cùng khống chống đỡ được dụ hoặc, bế chú mèo lên, vùi cả mặt vào cái bụng lông cọ cọ một hồi.
Hơi thở ấm áp chạm vào cái bụng mẫn cảm, Tạ Kỳ cứng đờ, đầu óc choáng váng lập tức thanh tỉnh, "meoo" một tiếng, hắn giãy giụa muốn nhảy xuống, tai mèo đưa về phía sau, cái đuôi lắc nhanh qua qua lại lại, thẹn quá thành giận hướng Khúc Yến Ninh gầm nhẹ.
Khúc Yến Ninh còn đang cười như tên ngốc, "Há, cái bụng này thật là mềm."
Lông trên người Tạ Kỳ tức khắc biến thành màu đỏ, miêu trảo dùng sức vỗ vỗ trên mặt đất, hướng cậu vỗ bộp bộp hai tiếng cảnh cáo, sau đó quay người nhanh chóng chạy mất.
Khúc Yến Ninh chạy theo hai bước, mèo nhỏ đã chạy mất không thấy bóng dáng, cậu thất vọng vòng trở về, tính toán lần sau làm chút đồ ăn ngon, mang đi lừa mèo về nhà.
Tạ Kỳ lúc này đã biến trở về hình người, mặt không biểu tình đứng ở trong bóng tối, chỉ có lỗ tai màu hồng để lộ ra một tia cảm xúc, hắn lạnh lùng nhìn Khúc Yến Ninh xoay người rời đi.
"Không biết sống chết!"
......
Khúc Yến Ninh đã sờ được mèo rồi. Tâm trạng tốt hơn rất nhiều, vui sướng đi lên lầu, Sở Chu đã có mặt ở nhà trước cậu.
Sở Chu thuận miệng hỏi một câu buổi chiều đi đâu, Khúc Yến Ninh nghĩ nghĩ vẫn quyết định không nói ra chuyện hôm nay đã gặp, cả câu chuyện quá mức ly kỳ quỷ dị, không cần phải kéo Sở Chu liên lụy vào cũng lo lắng sợ hãi giống mình.
Tui tìm một số hình ảnh minh họa về Tạ Đại Miêu cho mn hình dung, không giống lắm, mn xem đỡ vậy nha (chứ có muốn xem giống hơn thì tui cũng có tìm ra đâu 😝😝)