Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng

Chương 15: Khách không mời



Sau khi Lạc Trường An rời đi, Lâm ma ma giúp Thái Bình Quận chúa sắp xếp lại sổ sách trên án thư. Vừa làm bà vừa hỏi: "Quận chúa, chuyện của Tam tiểu thư bỏ qua vậy sao?"

Thái Bình Quận chúa nghe thấy liền đáp nhẹ tênh như không có gì: "Bỏ qua hay không bỏ qua đâu đến phiên ta quyết định." Rồi bà nhìn Lâm ma ma mỉm cười: "Ngươi có suy nghĩ gì? Không cần ngại cứ nói ra thử xem sao."

"Quận chúa thứ tội, nô tỳ không có ý mạo phạm chủ tử. Nhưng Đại tiểu thư lại không ngừng gây rắc rối khiến nô tỳ cảm thấy rất kì lạ."

"Lạ thế nào?"

Được cho phép, Lâm ma ma lập tức đem nghi vấn ở lâu trong lòng nói ra: "Nhiều năm qua Quận chúa không thích Đại tiểu thư nhưng cũng không hề làm khó dễ nàng, điều này nô tỳ có thể hiểu. Nhưng Tam tiểu thư là tâm can bảo bối của người, ba năm qua nô tỳ ở Hầu phủ chứng kiến Đại tiểu thư hết lần này đến lần khác làm những chuyện ngốc nghếch liên lụy đến Tam tiểu thư. Điều lạ là Quận chúa lại chưa từng trách phạt Đại tiểu thư."

"Ngươi thấy lạ cũng phải. Dù sao danh tiếng của ta trong mắt các ngươi là thế nào ta cũng biết được chút ít. Quả thật ta không yêu thích gì Đại nữ nhi này càng không thích nó cứ huênh hoang ngu ngốc." Ngừng một lát, Thái Bình Quận chúa thở dài: "Nhưng ta đã hứa với một người, nếu không đến giới hạn cuối cùng ta sẽ không động đến nó."

Lâm ma ma gật gù. Thì ra là có ẩn tình bên trong.

"Nô tỳ hiểu rồi. Hy vọng là Đại tiểu thư không đi đến bước cuối cùng đó."

"Lâm ma ma." Thái Bình Quận chúa đột nhiên lên tiếng: "Nếu tính ra thì ngươi theo ta cũng ba năm rồi. Những năm qua ngươi hết mực trung thành, làm việc tỉ mỉ tận tụy không có chỗ nào chê trách."



Trong lòng Lâm ma ma chợt gợn sóng. Bà ngước mắt lên nhìn Thái Bình Quận chúa: "Cũng là nhờ vào Quận chúa đã xem trọng. Nô tỳ cảm thấy rất may mắn vì được làm việc cho Quận chúa."

Thái Bình Quận chúa gật đầu: "Ta biết ngươi trung thành vì vậy mà mấy năm qua khi dù làm việc gì ta cũng chưa từng có ý tránh mặt ngươi. Nhưng mà Lâm ma ma à, sự trung thành của ngươi có phải chỉ đối với ta hay không? Hay đối với ngươi, chủ tử có thể là một, hoặc là hai?"

Sắc mặt Lâm ma ma liền tái nhợt. Bà lập tức quỳ xuống, giọng điệu thành khẩn: "Quận chúa minh xét. Tuy nô tỳ từng hầu hạ tại cung Vĩnh Thọ nhưng cũng đã là chuyện của nhiều năm trước. Kể từ lúc Thái hậu ban nô tỳ cho Quận chúa thì nô tỳ chính là người của Quận chúa. Tuy nô tỳ ăn học không nhiều nhưng cũng hiểu rõ ý nghĩa của từ trung thành. Nô tỳ tuyệt đối không dám hai lòng."

Thái Bình Quận chúa đăm chiêu nhìn dáng vẻ Lâm ma ma, bà khẽ nâng khoé môi, nhẹ nhàng nói: "Được, ta tin ma ma."

"Tam tiểu thư, Liễu di nương và Đại tiểu thư đã đến chờ người từ sáng rồi."

Lạc Trường An vừa về đến An Lạc cư liền bị nô tỳ Thanh Mai chặn đường đưa tin.

Hôm nay đúng là một ngày bận rộn mà!

Bên trong, Liễu di nương và Lạc Thanh An đã đổi trà đến lần thứ ba. Nhìn tổng quan thì chỉ có Lạc Thanh An tỏ vẻ không kiên nhẫn còn Liễu di nương vẫn rất đoan trang điềm tĩnh chờ đợi.

"Tam tiểu thư!"

"Tam muội."

Vừa nhìn thấy Lạc Trường An, hai mẹ con liền đứng lên tiến về phía nàng. Lạc Trường An cũng chào đáp lễ, khung cảnh nhìn vô cùng hài hòa hệt như một gia đình đằm thắm.

"Không biết vì chuyện gì mà sáng sớm Liễu di nương và Đại tỷ đã đến tìm Trường An? Lại còn không báo trước một tiếng. Để di nương và Đại tỷ chờ lâu làm muội thấy ngại quá."

"Không có! Không có! Mẫu tử bọn ta đến mà không báo trước mới là không phải phép." Liễu di nương xua tay



"Tam tiểu thư đi đường xa lại vừa mới hồi phủ chắc là mệt lắm?"

Lạc Thanh An nhìn di nương nhà mình nịnh nọt Tam muội ra mặt liền cảm thấy không thoải mái. Đã vậy di nương còn không ngừng liếc mắt ra hiệu muốn nàng lên tiếng.

Vốn dĩ là Lạc Thanh An muốn đến tạ lỗi với Tam muội, đột nhiên lại bị tình cảnh trước mắt làm nghẹn họng không nói được một lời nào.

Lạc Trường An nhìn thấy Lạc Thanh An ngồi bất động một bên còn Liễu di nương lại thao thao bất tuyệt hỏi thăm nàng liền hiểu ra vấn đề. Nàng nhấp một ngụm trà rồi mở lời: "Đại tỷ, từ hôm Thọ yến của Thái hậu muội cũng đã không gặp tỷ mấy ngày. Hôm đó nhiều người muội không tiện hỏi thăm. Đại tỷ vẫn khoẻ chứ?"

Lạc Thanh An nghe vậy cảm thấy chột dạ, nàng đón nhận ánh mắt nóng lòng từ di nương, hít một hơi rồi trả lời: "Từ trước đến giờ sức khỏe của tỷ đều rất tốt, rớt xuống nước một chút cũng không thành vấn đề. Ngược lại là Tam muội, muội được cứu lên trước tỷ mà lại ngất xỉu..."

Liễu di nương trợn mắt tưởng như mình nghe lầm, bà nhanh chóng cười ha ha tiếp lời Lạc Thanh An: "Phải đó, Tam tiểu thư vốn có sức khỏe không tốt, lần này để Tam tiểu thư chịu khổ rồi. Cũng tại Thanh An nhà chúng ta, chuyện gì không làm lại đi đắc tội Ngũ Công chúa và Bát Hoàng tử, lại còn liên lụy đến Tam tiểu thư. Tam tiểu thư độ lượng đừng trách Đại tỷ con được không?"

Lạc Trường An bất giác bật cười: "Liễu di nương nói quá rồi. Cái gì mà trách hay không trách, nhiều năm như vậy Trường An đã bao giờ trách Đại tỷ đâu."

Lạc Thanh An cảm thấy lời này của Tam muội rất có ẩn ý. Nàng hừ lạnh trong lòng.

Phải rồi, các người ai cũng độ lượng cả. Chỉ có nàng là nhỏ mọn.

"Đúng vậy! Mọi chuyện cũng chỉ là sự cố, sao Tam tiểu thư có thể trách Thanh An được. Thanh An à, sau này con làm gì cũng nhớ cẩn thận hơn biết không?"

"Có điều sự cố quá nhiều lại không còn là sự cố. Đại tỷ quả thật nên cẩn thận hơn!"

Lạc Thanh An thầm khó chịu..



Nói cứ như nàng cố tình vậy, đúng là không biết ăn nói gì hết!

Sau lời của Lạc Trường An căn phòng yên tĩnh một lúc lâu. Đến khi Lạc Trường An cảm thấy nhàm chán muốn tiễn khách thì Lạc Thanh An lại đột nhiên lên tiếng: "Phải rồi Tam muội, tỷ nghe nói ngày mai muội và mẫu thân đến phủ Thành Vương đúng không? Lần đó tỷ được Thế tử cứu lên mà chưa có dịp nói lời cảm ơn. Muội có thể dẫn tỷ theo không?"

Lạc Trường An thấy Lạc Thanh An phút trước còn mặt mũi hầm hầm phút sau lại sáng mắt lên hỏi khiến nàng không khỏi cảm thán trong lòng: "Chuyện này muội không thể quyết định. Nếu tỷ muốn đi thì đến tìm mẫu thân hỏi thử xem."

Không có chuyện thì coi nàng như đứa ngốc, có chuyện lại thân thật gọi tỷ kêu muội. Thật sự tưởng nàng ngốc thật hay giả đây?

Lạc Thanh An cắn môi, nếu hỏi được nàng đã hỏi từ lâu. Tam muội vừa mới mạnh khỏe trở về, nàng còn mặt dày đến đó xin không sợ bà ấy đuổi giết sao?

"Chúng ta là tỷ muội chẳng lẻ muội không thể nói vài lời giúp tỷ sao? Dù sao người ta cũng có ơn cứu mạng, tỷ không đến chẳng khác nào nói tiểu thư Hầu phủ chúng ta không có gia giáo đúng không? Tam muội, muội nói với mẫu thân giúp tỷ được không?"

Tuy Liễu di nương không hiểu vì sao con gái mình đột nhiên lại nhiệt tình đến vậy nhưng bà cũng không thể bỏ mặc: "Phải đó Tam tiểu thư. Mấy ngày qua Đại tỷ của người đều vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Người cũng biết tri ân phải báo, người coi như giúp di nương được không?"

Tri ân phải báo?

Lạc Trường An cười nhạt. Quả thật là tri ân phải báo mà.