Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 115: Có Rồi





Lúc Ngụy Nam kết hôn tuổi đã tròn 25, thuộc loại kết hôn muộn, cho nên có thể xin nghỉ 10 ngày kết hôn muộn, lại thêm ngày nghỉ tết Âm Lịch, trước sau tổng cộng nghỉ được gần nửa tháng, đây là kỳ nghỉ dài nhất từ lúc anh đi làm cho tới nay.
Tiểu Tuyết thì mùng 5 phải về đơn vị huấn luyện, Diệp Tuệ liền thương lượng với Ngụy Nam, để bọn họ đưa Tiểu Tuyết đi Bắc Kinh, thuận tiện du lịch hưởng tuần trăng mật.

Ngụy Nam đáp ứng đầy miệng, từ sau khi anh kết giao với Diệp Tuệ, thời gian bồi cô đều lẻ tẻ vụn vặt, rất ít khi bồi bên cô thời gian dài, bây giờ kết hôn rồi, vừa vặn lại có thời gian, đúng là nên mang cô đi khắp nơi chơi đùa, về sau muốn có cơ hội bồi bên cô thời gian dài như này cũng không nhiều.
Hai người thương nghị xong xuoi, sau khi đến Bắc Kinh thăm bạn bè rồi, bọn họ liền đi Sơn Đông lên Thái Sơn, nếu như thời gian có kịp, bọn họ liền từ Sơn Đông xuôi nam tới Tô Châu, lại đến Hàng Châu, sau đó lại về nhà.

Ý tưởng tương đối tốt đẹp, Diệp Tuệ áng chừng chỉ có thể leo Thái Sơn một phen, ai bảo tốc độ xe lửa đầu năm nay quá chậm chứ, đại bộ phận thời gian đều phải hao phí ở trên đường.

Chẳng qua mặc kệ như nào, có thể đi ra ngoài chơi với Ngụy Nam cũng rất hạnh phúc.
Diệp Tuệ còn trưng cầu ý kiến ba mẹ chồng, hỏi bọn họ có nguyện ý ra ngoài chơi hay không, dù sao cũng còn chưa khai giảng, hai vợ chồng Ngụy Quốc Thái xua tay cự tuyệt, nói bọn họ có nghỉ đông và nghỉ hè, nếu muốn đi thì về sau tự mình đi, không có phiền người trẻ tuổi bọn họ, có thể nói là rất thiện giải nhân ý.
Vì thế hai người dẫn theo Tiểu Tuyết bước lên tàu lên bắc, cao hứng nhất không ai bằng Tiểu Tuyết, không nghĩ tới chị Tuệ kết hôn rồi còn có thể đưa cô bé đi Bắc Kinh.

Đến Bắc Kinh, Ngụy Nam mang theo Diệp Tuệ đi bái phỏng thầy anh, lại cùng đi thăm một nhà thầy Quách, sau đó mới bước lên tàu đi về đông, một đường nhằm Thái Sơn mà đi.

Thái Sơn là đứng đầu Ngũ Nhạc*, nguy nga hùng vĩ cao lớn, nổi tiếng từ xưa, đương nhiên đáng giá leo một lần.

Lúc này Thái Sơn còn chưa có xe cáp, lên núi thuần túy là dựa vào hai cái đùi mà leo lên, du khách lên Thái Sơn không nhiều lắm, đều là lên núi thắp hương ngắm mặt trời mọc, học sinh tuổi trẻ chiếm đa số, còn có một vài cụ già bản địa, bởi vì những người khác đều đi làm.

Thể lực Ngụy Nam tốt, lúc mà Diệp Tuệ leo tới thể lực chống đỡ hết nổi, anh còn có thể cõng cô đi một đoạn, dọc theo đường đi nâng đỡ cho nhau, thuận lợi đi lên Nam Thiên Môn, còn trọ ở chùa miếu trên núi một đêm, thấy được mặt trời mọc ở Thái Sơn cùng biển mây nổi tiếng.
*: là 5 quả núi lớn tiêu biểu giữa bốn phương và vùng giữa TQ, Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn.

(Nguồn: hanzinet)
Diệp Tuệ với Ngụy Nam đi Bích Hà Từ thắp hương cho Thái Sơn nãi nãi, ước nguyện có thể kết duyên với nhi nữ*.
*: nữ nhi là con gái, mà nhi nữ thì lại là viết tắt cho con trai và con gái.
Lúc từ Thái Sơn đi xuống, thời gian đã không đủ, cách ngày nghỉ của Ngụy Nam chỉ còn lại có 3 ngày, hai người quyết định không đi chỗ khác nữa, mà trực tiếp từ Sơn Đông về Nam Tinh, bởi vì không có xe đi thẳng, trở về cần ít nhất là hơn 40 tiếng.

Trên đường trở về, Ngụy Nam nói với Diệp Tuệ: "Chờ lần sau lúc anh nghỉ, lại cùng đi Tô Châu và Hàng Châu chơi với em."
Diệp Tuệ gật đầu đáp ứng, chẳng qua cũng không biết phải chờ tới ngày nào mới có thực hiện được, cô hơi tiếc nuối nói: "Nếu Nam Tinh chúng ta có sân bay thì hay rồi, hai ba tiếng sau có thể bay đến.

Thật hi vọng tàu cao tốc có thể phát minh ra sớm một chút nha, từ đây về nhà, nhiều nhất cũng chỉ cần 10 tiếng."
Ngụy Nam là lần đầu tiên nghe cô nói tới cái này, vừa tò mò lại kinh ngạc nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Tàu cao tốc là cái gì?"
Diệp Tuệ nói: "Chính là đường sắt cao tốc đó, tốc độ nhanh nhất có thể đạt tới ba bốn trăm km trong một giờ."
Ngụy Nam kinh ngạc nói: "Có xe lửa nhanh như vậy?" Đây cơ hồ là không thể tin được, phải biết rằng tốc độ nhanh nhất của xe lửa hiện tại cũng chỉ là bảy tám chục km, tàu cao tốc này chính là tốc độ gấp bốn năm lần của hiện tại nha, cái này có khả năng sao?
Diệp Tuệ ý thức được mình nói lỡ, ngọt ngào cười với Ngụy Nam: "Em nói mớ đó, anh đừng tưởng thật."
Lúc đó bọn họ đang ngồi ở ghế tựa của hành lang toa xe giường nằm nhìn ngoài cửa sổ tán gẫu, Ngụy Nam trông thấy vợ cười như vậy, nhịn không được mà đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Về sau nói nhiều câu nói mớ cho anh nghe, anh thích nghe."
Diệp Tuệ cười, Ngụy Nam hẳn là tin tưởng lời mình nói, cô cười tủm tỉm nói: "Về sau đi về rồi từ từ nói cho anh nghe."
Ngụy Nam đưa tay sờ sờ đầu cô, gật gật đầu: "Được."
Sau khi trở lại Nam Tinh, hai người đều bắt đầu đi làm, ai bận chuyện người nấy.

Ngụy Nam đã có nửa tháng không đi làm, đây đối với một hình cảnh mà nói là kỳ nghỉ khá xa xỉ, cho nên sau khi về, chờ đợi anh chính là công việc chồng chất như núi, không ít vụ án phức tạp đều chờ anh trở về xử lý, cho nên thời gian tiếp theo đây anh liền bận đến chân không chạm đất, ngay cả đi làm tan tầm bình thường cũng biến thành xa xỉ.
Diệp Tuệ còn tốt, cô tạm thời chỉ quản một cửa hàng tự chọn, trải qua gần hai tháng thích ứng, đã đi vào thời kỳ tương đối ổn định, không cần cô tọa trấn, cửa hàng cũng có thể cứ theo lẽ thường mà vận hành.


Trải qua kỳ tươi mới lúc ban đầu, khách hàng đã không ham tươi mới mà xúc động tiêu phí nữa, nguồn khách cũng dần dần ổn định xuống, chủ yếu lấy người trẻ tuổi làm chủ, việc làm ăn cũng không tới mức doanh thu mỗi ngày cao tới mấy trăm như vừa mới bắt đầu vậy, mỗi ngày dưới tình huống bình thường cũng chỉ là mấy chục đồng tiền, lúc nhiều thì cỡ chừng 100 hơn 200, trừ đi phí tổn, lãi ròng mỗi tháng cũng chỉ là mấy trăm đồng, mức doanh thu này hoàn toàn trong phạm vi đánh giá của Diệp Tuệ, cho nên cô cảm thấy cái tiệm này vẫn là đáng mà mở.
Vương Thải Nga lại có chút khó tiếp thu, bởi vì chênh lệch thật sự quá lớn.

Diệp Tuệ thì lại cũng không giấu chị ấy, tính toán phí tổn một chút cho chị, nói cho chị là vẫn có kiếm, về sau nếu như chị ấy muốn mở tiệm, thì không cần lo lắng lợi nhuận.

Đương nhiên, nếu như chị không muốn tự mình mở tiệm, thì cửa hàng này có thể giao cho chị phụ trách, chị làm chức cửa hàng trưởng, tiền lương có thể lại cho chị thêm một chút.

Chỉ xem chính Vương Thải Nga lựa chọn thế nào.
Nhưng mà Diệp Chí Phi với Văn Hinh có được tin tưởng từ cửa hàng tự chọn này, nhận được cổ vũ, bọn họ tính mở một cửa hàng trong nội thành Quảng Châu, dù thế nào đi nữa, cửa hàng là chắc chắn sẽ không lỗ.
Diệp Tuệ bắt đầu kế hoạch mở chi nhánh ở Nam Tinh, thừa lúc đại đa số người chưa ý thức được tầm quan trọng của nhãn hiệu, cô muốn làm nhãn hiệu Cuộc Sống Sáng Nghệ này tới nỗi phụ nữ trẻ em toàn thành phố Nam Tinh đều biết.

Chờ thời cơ chín muồi rồi, lúc tài chính cũng đủ đó, cô còn tính toán mở một siêu thị cỡ lớn đầu tiên ở thành phố Nam Tinh.
Vợ chồng Ngụy Quốc Thái đã khai giảng, bình thường hai vợ chồng bọn họ đều ở ký túc xá trường, trong nhà liền chỉ còn lại có Ngụy Nam với Diệp Tuệ, nói đúng ra là rất nhiều lúc chỉ có một mình Diệp Tuệ.

Ngụy Nam sợ Diệp Tuệ ở nhà một mình tịch mịch, liền để Diệp Tuệ về nhà mẹ đẻ ăn cơm, anh tan tầm liền đi qua đón cô, nếu buổi tối quá 10 giờ chưa đến liền cam chịu là không thể tới đón, Diệp Tuệ sẽ ở nhà mẹ.
Cho nên đoạn thời gian đi làm lại lần nữa sau kết hôn ấy, Diệp Tuệ có cỡ một phần ba thời gian đều là ở nhà mẹ, Ngụy Nam bận quá, không phải đi công tác thì chính là trực đêm.

Diệp Thụy Niên tuy vui vì con gái về nhà mẹ đẻ ở nhiều mấy ngày, nhưng mà nghĩ đến con rể bận như vậy, cũng không khỏi đau lòng con gái: "Ngụy Nam chỗ nào cũng tốt, chỉ là công việc này quá vất vả.

Về sau mấy đứa có con thì phải làm sao bây giờ? Nó cũng không đưa tay tới được."
Diệp Tuệ cười nói: "Ba, công việc của anh ấy chính là như vậy, trước khi con gả cho anh ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi, con phải ủng hộ anh ấy.

Đến lúc đó có con, con mời bảo mẫu hỗ trợ trông đi."
"Chỉ là khổ con." Diệp Thụy Niên đau lòng con gái.
Diệp Tuệ cười hì hì: "Thật ra như vậy cũng còn tốt a, con thích ở nhà, chúng ta náo nhiệt cỡ nào." Cô quen bầu không khí ầm ĩ trong nhà, trở lại trong nhà mình, nếu Ngụy Nam không ở nhà, một người với căn nhà trống không, cảm thấy đặc biệt tịch mịch, cho nên Ngụy Nam cũng hiểu cô, để cô về nhà ở.

Lưu Hiền Anh cũng nói: "Thích thì ở nhà nhiều mấy ngày, dì cũng không hi vọng gả con gái ra ngoài liền thật thành người nhà người khác."
"Cám ơn dì lý giải!" Diệp Tuệ cười tủm tỉm.
"Tiểu Tuệ ở nhà, trong nhà không phải náo nhiệt hơn?" Thật sự ra Lưu Hiền Anh cũng ngại trong nhà quạnh quẽ, trước kia trong nhà 7 đứa nhỏ ở, trong nhà luôn vô cùng náo nhiệt, giờ Chí Phi đi Quảng Châu, Doãn Văn đi tỉnh thành, Tiểu Tuyết đi Bắc Kinh, Diệp Tuệ cũng lập gia đình, nhân khẩu trong nhà bỗng chốc liền ít đi một nửa, này đây Doãn Võ với Tiểu Vũ cũng là sáng sớm đã ra cửa, đêm khuya mới về nhà, còn lập tức liền phải rời khỏi nhà đi học đại học, về sau làm bạn bên người bọn họ cũng chỉ có Tiểu Thất, trong nhà liền thanh lãnh hơn, bà nhưng là hi vọng Diệp Tuệ về nhà ở nhiều, Ngụy Nam cũng tới ở lại cũng được.
Diệp Thụy Niên đại khái cũng có cảm thụ giống như Lưu Hiền Anh, cho nên không nói cái gì nữa.
Diệp Tuệ với Ngụy Nam vẫn là tiếp tục đều tự bận lấy, Ngụy Nam lúc có rảnh mới đến đón cô về nhà, như vầy nhưng là càng dễ dàng cam đoan cảm giác tươi mới hơn, cảm tình của hai người mãi luôn như keo như sơn, ngọt ngào giống như tân hôn.

Bởi vì lòng tồn áy náy, Ngụy Nam đối với Diệp Tuệ cũng càng săn sóc tỉ mỉ, cuộc sống của Diệp Tuệ là thêm mỡ vào mật, cô vẫn là rất vừa lòng.
Diệp Tuệ bắt đầu thu xếp mở tiệm Cuộc Sống Sáng Nghệ số 2, lần này cô chọn vị trí ở phố sau Học viện Công Nghiệp, trường học cũ của cô, bên trái Học viện Công nghiệp là trường Sư Phạm, hai đại học xài chung một cái phố sau, năng lực tiêu phí kia hẳn là vẫn phải có thể, hơn nữa tố chất của sinh viên cao, nếu mà mở cửa hàng tự chọn, tình huống hẳn sẽ tốt về trật tự hơn so với tiệm số 1.
Diệp Tuệ vừa xem cửa hàng mặt tiền, vừa nắm chặt thời gian tìm nhân viên cửa hàng, trước hết để nhân viên cửa hàng mới làm quen quy trình trong cửa hàng ở đường Nhân Dân một chút, sau đó lại sắp xếp đến cửa hàng mới.

Nhân viên cửa hàng mới chủ yếu là tìm nhân viên thu ngân, cái này khá khó, cần phải là người tin được mới được.

Diệp Tuệ suy nghĩ một vòng, tính toán rồi vẫn là phải tìm từ trong thân thích, dù sao không có máy thu ngân, chỉ dựa vào mở *thủ tục* ghi lại, là rất dễ làm rối kỷ cương, tìm một người nhân phẩm đáng tin trong thân thích thì hẳn là khá đáng tin hơn chút.
Diệp Tuệ ngay đầu tiên đã nghĩ tới cô em họ nhà dì cả, một cô gái nông thôn trung thực, lần này lúc cô kết hôn, có mời dì cả đến tham gia hôn lễ, bà ấy nói em họ tốt nghiệp sơ trung xong muốn đi ra ngoài làm công, nhưng mà bà sợ kẻ lừa đảo bên ngoài nhiều không cho đi, dì cả còn đang hỏi Diệp Chí Phi chuyện làm công bên ngoài có đáng tin hay không.

Diệp Chí Phi đã đáp ứng về sau trong xưởng anh cần người sẽ về mang anh em họ đi qua.

Diệp Tuệ cảm thấy để em họ đến giúp mình chiếu cố cũng không tồi, sẽ không kém hơn so với đi Quảng Châu làm công.

Cho nên cô liền bớt chút thời gian đi nhà dì cả một chuyến, gọi em họ tới giúp mình, dì cả tất nhiên là đáp ứng đầy miệng, em họ cũng đặc biệt vui, lập tức thu dọn đồ đạc đi theo Diệp Tuệ vào thành, Diệp Tuệ liền sắp xếp cô ấy ở trong tiệm đi theo Vương Thải Nga học tập, ăn ở thì an bài ở nhà mẹ đẻ mình.
Hôm nay Diệp Tuệ lật lịch ngày, nhìn chỗ làm dấu tháng trước, phát hiện lần này kỳ nghỉ chậm một tuần rồi còn chưa tới, trong lòng không khỏi hơi lộp bộp, kỳ nghỉ của cô vẫn luôn đúng giờ, trước sau nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá 2-3 ngày, cực ít khi hoãn lại một tuần, chớ không phải là có bầu rồi chứ? Nghĩ tới cái này, cô không khỏi khẩn trương lên, nhưng lại không dám quá xác định, quyết định lại chờ một trận rồi xem xem, nếu mà còn chưa có thì phải đi bệnh viện kiểm tra..