Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 24: Đón Đưa





Trận bóng rổ đánh cho rất xuất sắc, chính xác ra là, Diệp Chí Phi với Ngụy Nam phối hợp đánh đến phi thường xuất sắc, quả thực là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quét ngang toàn trường, sân bóng nghiễm nhiên thành sàn diễn của hai người bọn họ.

Khán giả ngoài sân xem cơ hồ là vỗ nát bàn tay, tên Diệp Chí Phi vẫn luôn không dứt bên tai, qua trận đấu này, anh ấy chắc chắn là nổi tiếng tại Nam Khí rồi.

Ngụy Nam là viện trợ bên ngoài, tuy anh ấy cũng là vật phát sáng di động, hấp dẫn phần đông ánh mắt, nhưng trừ bỏ ba chị em Diệp Tuệ, không có ai quen biết anh ấy hết, bởi vậy người gọi tên anh ấy rất ít.

Trong lòng Diệp Tuệ có loại vui vẻ bí ẩn, nhiều người không biết Ngụy Nam như vậy, chỉ có bọn họ biết, như vậy Ngụy Nam liền không thuộc về công chúng.
Cuối cùng, đội phay số 1 nơi Diệp Chí Phi đang ở lấy ưu thế rõ ràng thắng được, đám đồng nghiệp của Diệp Chí Phi hưng phấn hỏng rồi, cả đám đàn ông hốt Diệp Chí Phi với Ngụy Nam lại thảy lên không trung.

Doãn Văn với Doãn Võ cực kỳ hâm mộ mà nhìn anh cả với Ngụy Nam, các cậu cũng muốn trở thành anh hùng như vậy.

Doãn Văn quay đầu: “Chị, chị cũng biết đánh bóng rổ, dạy em được không?”
Diệp Tuệ cười: “Có thể, quay đầu lại dạy mấy đứa.

Rất đơn giản, đánh nhiều là biết, nếu thi cuối kỳ có tiến bộ, tặng một quả bóng rổ làm khen thưởng cho hai đứa.”
Doãn Văn với Doãn Võ nhảy dựng lên: “Yeah! Thật tốt quá!”
Cuối cùng, Diệp Chí Phi với Ngụy Nam bị đám người kia thả xuống dưới, Diệp Tuệ đưa quần áo cho bọn họ.


Diệp Chí Phi vừa tròng áo khoác vào vừa nói: “Hồi nữa bọn anh còn phải đi ăn cơm với đồng nghiệp, không thì mấy đứa về trước đi, xe của anh cho mấy đứa cưỡi về, anh ngồi xe Ngụy Nam về.”
“Dạ.” Diệp Tuệ nhìn thoáng qua đám người Hoàng Hồng Vệ kia, trong lòng lướt qua một tia âm u, sau đó nói với Ngụy Nam, “Vậy phiền anh đưa anh em về giùm em, cố gắng để cho ảnh uống ít chút, ảnh vừa uống nhiều liền có chuyện.

Anh cũng uống ít chút.”
Ngụy Nam nhìn cô mỉm cười gật đầu: “Được.”
Diệp Tuệ lại nói với Diệp Chí Phi đang gài nút: “Anh, anh đừng uống nhiều.

Còn có, mấy người đồng nghiệp kia của anh đều cứ thích náo loạn bậy bạ, về sau anh bớt đi lăn lộn với bọn họ đi.”
“Biết rồi.” Diệp Chí Phi chỉ vào Diệp Tuệ rồi nói với Ngụy Nam, “Mình nói mà, cô em gái này của mình đều sắp vượt qua mẹ mình rồi.”
Ngụy Nam nghe xong thì buồn cười.
Diệp Tuệ đỏ mặt, cắn răng đá anh ấy một phát: “Nói hươu nói vượn gì đó hả, em đây đều là vì tốt cho anh.”
Ngụy Nam nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Tuệ, thần thái mang theo chút e lệ phá lệ xinh đẹp động lòng người, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, Diệp Tuệ thật sự là một cô gái khó đoán, mỗi lần đều có thể bày ra một mặt anh không quen thuộc: “Yên tâm đi, tối nay anh nhất định đem anh của em đuổi về nguyên vẹn.”
Diệp Tuệ ngọt ngào cười với anh ấy: “Vậy cảm ơn anh Ngụy Nam.”
Đồng nghiệp của Diệp Chí Phi giục bọn họ đi nhanh chút, Diệp Tuệ lại nghĩ tới gì đó, gọi anh ấy lại: “Anh, nếu mà cái cô đồng nghiệp gì kia của anh tìm tới cửa tính sổ với anh, anh nhất định phải nói cho em.”
“Không thể nào.

Em lại không phải cố ý, đến nỗi phải tính sổ sao?” Thần kinh Diệp Chí Phi khá là thô, lòng dạ cũng rộng lớn sáng sủa, cho rằng chuyện anh ấy không so đo thì người khác sẽ liền không so đo.
Diệp Tuệ nói: “Cái đó thì chưa chắc.

Kẻ lòng dạ hẹp hòi chỗ nào cũng có.

Cái cô bữa nay đó thật sự là dữ, em cũng đã xin lỗi mà còn nhất quyết không tha.”
Diệp Chí Phi nói: “Vậy em không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, cho nên liền không cần so đo với người ta.

Ba đứa đi về trên đường cẩn thận một chút, bọn anh đi nha.”
Diệp Tuệ nhìn theo bọn họ rời đi, sau đó mới cùng cặp song sinh trở về.

Dọc theo đường đi cô còn đang cân nhắc vụ của Quách Mỹ Quyên, cô biết Quách Mỹ Quyên là kẻ có tính cách cực đoan, lần này cô đập con ả đó trước mặt mọi người, không biết cô ta có đi tìm anh cả tính sổ hay không nữa.

Anh cả chắc chắn là không có hảo cảm đối với loại con gái này, nhưng mà Quách Mỹ Quyên sẽ nghĩ thế nào thì ai cũng không biết.

Hôm nay Tân Bội không thấy trận đấu của anh cả, hẳn là cô ta sẽ không bị mị lực của anh cả chinh phục, đây sẽ là một chuyện xấu sao? Cũng không nói được, xưởng bọn họ lại sẽ không chỉ có một trận đấu lần này, còn có trận đấu lần sau, Tân Bội không có khả năng đều không xem, lại nói, bọn họ còn là đồng nghiệp, cơ hội tiếp xúc vẫn luôn có, cô lại không thể mỗi ngày đều chạy sau mông anh cả, biện pháp bảo hiểm nhất vẫn là anh cả từ chức khỏi làm ở đó nữa, rời xa cái đám tai họa kia.
Còn chưa tới nhà, vui vẻ vì đập trúng kẻ thù của Diệp Tuệ lại từng chút một tan thành mây khói, thay vào đó là phiền muộn cùng bất an, đây hoàn toàn chỉ là trị được ngọn không trị được gốc, nói không chừng còn có thể có phiền toái mới.


Diệp Tuệ phiền chán đá đá bậc thềm.
Buổi tối, Diệp Chí Phi uống đến say như chết trở về, Ngụy Nam cơ hồ là không có cách nào để anh ấy ngồi trên xe an ổn, cuối cùng dùng dây lưng của hai người mà buộc người lại trên ghế sau xách trở về.

Diệp Tuệ nhìn anh cả bất tỉnh nhân sự, nghĩ đến cùng nhau uống rượu với anh ấy là Hoàng Hồng Vệ, lập tức liền máu xông lên đỉnh, cô dùng sức kéo Diệp Chí Phi từ trên ghế sau xe xuống: “Diệp Chí Phi, anh nói không giữ lời gì hết đó! Nói uống ít rượu, kết quả uống đến độ sắp say chết.

Sau này người khác giết anh đi bán cũng không biết! Anh rốt cuộc có thêm chút lòng dạ không hả? Có phải anh còn muốn bị người hại chết không hả?” Nói tới đây, nước mắt Diệp Tuệ liền không khống chế được mà chảy ra.
Ngụy Nam bị giật nảy cả mình, lần đầu tiên anh nhìn thấy Diệp Tuệ cáu gắt lớn như vậy, phảng phất như chuyện anh cô uống say này là một tội ác không thể tha thứ vậy, hơn nữa lời nói ra cũng có chút kỳ quái, cái gì gọi là “Còn muốn bị người hại chết”? Anh còn đang nghĩ có phải là Diệp Tuệ quá chuyện bé xé ra to hay không, lại phát hiện cô đã lệ rơi đầy mặt, cái này lại để anh kinh ngạc, thì ra uống say lại là một chuyện nghiêm trọng đến vậy đối với Diệp Tuệ, chả nhẽ trước kia Chí Phi từng uống rượu rồi có chuyện lớn gì sao? Ngụy Nam nhanh chóng cõng Diệp Chí Phi đã tê liệt trên đất lên, đưa lên lầu, trong lòng anh rất áy náy: “Tiểu Tuệ, anh em đều là vì chắn rượu cho anh nên mới uống nhiều như vậy.

Bởi vì đơn vị anh có quy định, không được uống rượu trong thời gian chuẩn bị.”
Những người khác trong nhà, bao gồm cả mợ cùng dì Lưu cũng đều dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Diệp Tuệ, Diệp Thụy Niên hỏi: “Tuệ Tuệ, con sao vậy?”
Diệp Tuệ đưa tay lau nước mắt một phen, ý thức được mình lại không khống chế cảm xúc được, hôm nay anh cả là đi cùng với Ngụy Nam, có thể xảy ra chuyện gì.

Chỉ là vừa vặn nhìn đến bộ dáng anh ấy say như chết kia, liền nghĩ tới cái anh ấy từng gặp phải trước kia, trái tim phảng phất như bị trúng một phát súng vậy, máu bỗng chốc phun trào ra, đầu óc liền ngu ngơ rớt mất, tất cả lời nói và chuyện làm ra đều là dựa theo bản năng.

– “Không có gì, con lên xem anh cả.” Diệp Tuệ nói xong thì vội vã đuổi theo Ngụy Nam, vừa nãy cô chắc chắn là bị người nhà lấy làm đồ thần kinh mà đối đãi, Ngụy Nam chắc chắn cũng nhận định thế.
Ngụy Nam đặt Diệp Chí Phi ở trên giường, thở phào một cái, xoay người nhìn Diệp Tuệ: “Có phải trước kia cậu ấy từng uống say rồi có chuyện gì phải không?”
Diệp Tuệ hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừm, trước kia anh ấy uống say rồi xảy ra một chuyện lớn.

Vừa nãy em quá kích động, cho nên mới nói vậy, thật xin lỗi, dọa anh rồi.”
Ngụy Nam an ủi cô: “Không đâu, anh biết là em lo lắng cho Chí Phi.

Đã từng uống rượu xảy ra chuyện, về sau cũng đừng để cậu ấy uống rượu nữa.”
Diệp Tuệ gật gật đầu, nhìn anh cả ở trên giường, trong lòng đã có chút lo sợ bất an, ở nhà thì có thể khống chế, lúc ở cùng với Ngụy Nam cũng có thể được giám sát, nhưng mà dưới tình huống bọn họ đều không ở đó thì sao, anh ấy có thể khống chế bản thân không uống rượu sao?
Ngụy Nam nói: “Vậy em chăm Chí Phi đi, anh về trước, phải về tắm rửa một cái.” Anh là một người đặc biệt yêu sạch sẽ, sau mỗi lần huấn luyện xong thì đều phải tắm rửa trước, hôm nay xách một thân mồ hôi thối đi ăn cơm đã rất khó chịu rồi, kết quả còn chọc cho Diệp Tuệ khóc một hồi, sớm biết vậy đã liền kéo Chí Phi không đi rồi, dù sao thì cái đám đồng nghiệp kia của cậu ấy cũng chả có mấy ai thật tình chúc mừng cậu ấy.
Diệp Tuệ quay đầu nhìn theo anh ấy: “Được, vậy anh đi đường cẩn thận.”
Buổi tối, lúc ngủ, Diệp Tuệ khắc sâu kiểm điểm chính mình, tuổi tâm lý đã một bó to, kết quả còn không bình tĩnh như thế, làm cho người trong nhà lo lắng, cũng làm Ngụy Nam bắt đầu hoài nghi, về sau không thể xúc động nữa.
Diệp Tuệ vốn định nói chuyện vụ uống rượu thật kỹ với anh cả vào hôm sau, để anh ấy chủ động cai rượu, kết quả tối về mới phát hiện anh ấy đã bắt đầu lên ca giữa, cũng chính là bắt đầu đi làm từ 4 giờ chiều, đến 12 giờ khuya mới tan tầm.

Lúc này Diệp Tuệ đã ngủ, lại còn đang ở nhà dì Lưu nữa, nói chuyện là cực kỳ không tiện.

Diệp Tuệ liền để lại một tờ giấy cho anh cả, bảo anh ấy sau khi trễ với đi làm rồi thì đừng có tìm đồng nghiệp đi uống rượu.

Diệp Chí Phi hẳn là cũng biết được phản ứng khác thường của Diệp Tuệ vào hôm anh ấy say rượu trở về kia từ chỗ người nhà, liền quy quy củ củ trả lời lại tờ giấy cho em gái: “Nhất định cẩn tuân ý chỉ của lãnh đạo, quyết không mê rượu nữa!”
Hai bữa nay khí lạnh xuống phía nam, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm, cũng kèm theo gió mạnh, làm đám học sinh học lại đi sớm về trễ bị thổi cho y như cháu trai vậy, mỗi lần lúc tan học buổi tối, mọi người đều liều mạng đạp bàn đạp, chính là hi vọng giảm bớt lại thời gian lưu lại trong gió lạnh, mà nam sinh bị sắp xếp đưa Diệp Tuệ về nhà liền đáng thương rồi, vô duyên vô cớ phải bị thổi gió lạnh thêm hơn nửa tiếng, lúc về vẫn là phải ngược gió mà đi.


Trong lòng Diệp Tuệ đặc biệt áy náy, nói với đối phương: “Thôi bỏ đi, Tôn Vĩ Cường, hôm nay cậu không cần đưa mình về, tự mình về, không có gì hết, mình sẽ không tùy tiện bắt chuyện với người qua đường.” Bọn họ vừa nói chuyện, đều phả ra khói trắng đây này, mùa đông ở chỗ bọn họ đây là không thường gặp, khó trách mọi người đều điên cuồng bảo lạnh.
“Quên đi, mình vẫn là đưa cậu về nhà đi.” Tôn Vĩ Cường đưa tay nâng nâng mắt kính trên mũi, cậu là một người đàn ông có lòng trách nhiệm.
Diệp Tuệ nói: “Thật sự không cần, tối khuya này lạnh cỡ nào nha, cậu về sớm chút đi.

Mình đi trước, bye bye!” Cô đạp xe đạp, đẩy nhanh tốc độ hơn tiến về nhà.
Tôn Vĩ Cường do dự ở đó một lát, cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng Diệp Tuệ xa xa, cậu suy nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy không ổn, nhanh chóng đuổi theo.

Vừa đuổi theo chưa được 2 phút, Diệp Tuệ đã bị một người cưỡi xe cản lại, cô còn ngừng xe lại nói chuyện với đối phương, Tôn Vĩ Cường lập tức não bổ đến chi tiết bạn nữ gặp chuyện không may lần trước, sợ tới mức liều mạng đạp xe, từ xa xa liền gọi: “Diệp Tuệ! Diệp Tuệ!”
Ngụy Nam dừng lại, quay đầu nhìn nam sinh đuổi theo đằng sau, hỏi Diệp Tuệ: “Bạn học em?”
“Đúng.” Diệp Tuệ dừng lại, nói với Tôn Vĩ Cường đã đuổi theo, “Tôn Vĩ Cường, bạn mình tới đón mình, cảm ơn cậu nha, cậu có thể đi về.”
Tôn Vĩ Cường thở hổn hển, hơi trắng phủ cho mặt cậu ấy đều mơ hồ, cậu ấy có chút hoài nghi nhìn Ngụy Nam: “Là bạn cậu thật sao?”
Ngụy Nam không khỏi cười, anh bị ngộ nhận thành kẻ bắt cóc, anh lấy chứng minh cảnh sát ra, mở ra cho Tôn Vĩ Cường xem: “Được rồi, yên tâm là được, tôi là cảnh sát, đội hình ảnh cục công an thành phố, tên Ngụy Nam, nếu ngày mai Diệp Tuệ không đến trường học, cậu trực tiếp đến cục công an báo án đi.”
Diệp Tuệ nhanh chóng nói: “Đừng có lấy ra đùa bậy.

Tôn Vĩ Cường, anh ấy thật sự là bạn mình, vụ án của trường chúng ta đợt trước đó vẫn là anh ấy làm đó.

Anh ấy là bạn học của anh trai mình, bọn mình rất quen thuộc.”
Tôn Vĩ Cường rốt cuộc tán thành thân phận Ngụy Nam, liền nói: “Vậy được, trên đường về hai người cẩn thận, mình liền không tiễn vậy.” Nói xong thì quay đầu xe, cưỡi về phía con đường lúc đến, còn không quên quay đầu nhìn Diệp Tuệ bên này.
Ngụy Nam tán thưởng nói: “Cậu bạn này của em rất phụ trách nha.”
“Ừ, người rất tốt bụng.

Đúng rồi, sao anh có thể đến đây? Hôm nay không trực ban sao?” Diệp Tuệ hoàn toàn không nghĩ tới Ngụy Nam sẽ đón cô tan học, trong lòng cô có chút ngọt ngào, cũng có chút nhảy nhót.
Ngụy Nam giải thích nói: “Hôm qua trực rồi, hôm nay không trực ban, ở nhà không có việc gì, liền cưỡi xe đi dạo khắp nơi, nhớ đến em phải tan học, liền thuận tiện dạo qua đây xem.”
Diệp Tuệ cảm thấy bộ dáng anh ấy cố gắng giải thích rằng không phải là cố ý tới đón mình đặc biệt đáng yêu, cái thời tiết lạnh đến người đều sắp đông cứng thế này, ai không có việc gì còn dạo bộ bên ngoài chứ, thật sự là nhàn đến hoảng đi, Ngụy Nam sẽ làm chuyện nhàm chán vậy sao? Đương nhiên không có khả năng.

Có điều cô không vạch trần anh ấy, đêm lạnh như thế, có người đến đón mi về nhà, đó là chuyện hạnh phúc ấm áp cỡ nào nha.

Trong gió lạnh, Diệp Tuệ cong khóe môi lên..