Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 63: Thi Trung Học





Lúc Diệp Chí Phi về nhà, người nhà đang ăn điểm tâm, Diệp Tuệ có chút kinh ngạc nhìn Diệp Chí Phi: “Anh, sớm vậy mà anh đã đi ra ngoài? Ăn chưa?”
Diệp Chí Phi không để ý cô, xụ mặt lên lầu.

Diệp Thụy Niên mất hứng nhìn bóng lưng anh ấy: “Em con hỏi con đó, con nói cái gì đi chứ.”
Diệp Tuệ lưu ý đến thần sắc anh cả, nghĩ rằng chứ không phải là đã đi tìm Tân Bội? Cô đè thấp giọng nói: “Ba, quên đi, anh con có thể là tâm tình không tốt.”
Diệp Thụy Niên uống một húp canh: “Tết nhất, tâm tình có gì mà không tốt?” Lại nói còn vừa được thả ra, đây là việc vui lớn như trời, còn có gì mà mất hứng.
Diệp Tuệ nói: “Anh con đã lớn như vậy rồi, còn không cho phép có chút tâm sự à?”
“Con là nói nó quen bạn gái?” Diệp Thụy Niên có chút hứng thú hỏi.
Doãn Văn lanh mồm lanh miệng: “Anh cả là có nữ ——“
“Tiểu Văn!” Diệp Tuệ cản cậu lại, không để cậu nói ra, lắc đầu nói, “Con cũng không biết.” Ai biết được bây giờ có chia tay hay chưa, về với loại trạng thái này, hơn nửa là sẽ không phải việc vui gì, Diệp Tuệ nhưng lại không cảm thấy có gì mà đáng tiếc, cô vốn đã cảm thấy anh cả với Tân Bội không thích hợp, chia sớm cho lành.
Chờ ăn cơm rồi, người trong nhà đều ai có việc người nấy chuẩn bị ăn Tết, Diệp Thụy Niên dẫn mấy đứa nhỏ đi chợ chọn mua hàng Tết chưa chuẩn bị đủ, Lưu Hiền Anh ở nhà chuẩn bị cơm tất niên cùng xôi dầu đường*, Diệp Tuệ thì phụ trách viết câu đối xuân.

Cô suy nghĩ một chút, thả dao rọc giấy xuống, đi lên lầu xem anh cả.
*: lần trước mình có chú thích một món là hoa quả rán dầu nhể? Không nhớ rõ lắm, nhưng giờ mình đính chính lại cái món đó nhé.


Đây là món xôi chiên dầu với đường.

Nguyên liệu là bột gạo, đường và mè trắng (có thể thêm nguyên liệu nếu có nhân), trông nó giống bánh trôi chiên lên rồi áo đường với mè trắng, nghe hơi giống bánh cam, bên đó hay gọi các món bánh là quả tử, ví dụ như bánh quẩy có vài địa phương (hoặc là rất nhiều nơi) người ta gọi là quả tử.

Xuống dưới có hình nhé.

Xin lỗi vì sơ sót, lúc đó mình quên mất có thể đi search gg để vô baidu xem nó là gì, chỉ lo nhìn mặt chữ.
Cửa phòng Diệp Chí Phi là đóng, nhưng mà cũng không có khóa lại.

Diệp Tuệ gõ cửa đi vào, Diệp Chí Phi đang ngồi trước giá vẽ, dùng bút vẽ tranh trên giấy, Diệp Tuệ đi vào, trông thấy anh đang dùng bút vẽ tô thuốc màu trên giấy, đỏ, đen, lam, vàng các loại màu sắc đều chồng hết lên, cũng chẳng có hình dạng gì, tựa hồ là đang phát tiết.
Diệp Tuệ nhẹ giọng hỏi: “Anh, anh đã đi tìm chị Tân Bội sao?”
Bút trong tay Diệp Chí Phi lệch sang một bên, trên giấy vẽ xuất hiện một vệt màu sắc thật dài, anh ném bút vẽ trong tay về phía máy may ở một bên một cái, nản lòng nói: “Tìm.

Chia tay rồi.”
Diệp Tuệ nhủ thầm quả thế: “Vì sao, là chị ấy muốn chia sao?”
“Ba mẹ cô ấy không đồng ý.

Anh với người ta chính là không phải người một giai tầng, trèo cao không nổi.” Khóe miệng Diệp Chí Phi lộ ra một nụ cười khổ tự giễu, anh từng khờ dại cho rằng, xã hội này người người bình đẳng, trên thực tế, nào có tồn tại bình đẳng, chẳng qua là lừa mình dối người thôi.
Diệp Tuệ an ủi anh: “Anh, anh cũng đừng tự coi nhẹ mình, tương lai ai trèo cao ai còn không nói chắc đâu.”
Diệp Chí Phi nhớ tới lời ba Tân Bội nói, cười một tiếng: “Thôi tùy đi, đã không liên quan gì tới anh, ông ta thăng quan phát tài đều chẳng liên quan tới anh.”
Diệp Tuệ vỗ vỗ vai anh ấy: “Tương lai anh sẽ gặp được người càng tốt hơn chị ấy.”
Khóe môi Diệp Chí Phi nhếch lên một tia tươi cười chua xót, không nói gì.

Diệp Tuệ không an ủi anh ấy nữa, loại chuyện này đại khái chỉ có thời gian có thể chữa khỏi.
Cảm xúc sa sút vì thất tình của Diệp Chí Phi lan tràn đến cả nhà, đây vốn nên vui vui vẻ vẻ mà qua Tết nhưng lại phải cẩn thận mà khắc chế, mọi người đều rất chiếu cố cảm xúc của anh ấy, sợ mình huyên náo quá đáng sẽ quấy rầy đến anh.

Diệp Tuệ cảm thấy rất vui mừng, đám em trai em gái đều hiểu chuyện, biết thông cảm người khác, hi vọng áp suất thấp của anh cả đi qua sớm chút.
Làm Diệp Tuệ vui mừng là, lúc ăn tết, vẫn là có không ít người mộ danh tới đây mua vải, vải Diệp gia bán rẻ, dù cho hiện tại không làm quần áo mới, mua về nhà để đó về sau vẫn xài tới được.

Tuy không thể mỗi ngày bán đi được 2-3 cây số giống như trước Tết, nhưng một ngày bán được mấy chục trên trăm mét vẫn là không khó, cứ vậy đi xuống, nhiều lắm là một hai tháng, hàng tồn đều có thể tiêu xong hết.

Có người đến mua vải, cảm xúc của Diệp Chí Phi cuối cùng tốt hơn chút, anh cũng biết vải này không có khả năng tiêu thụ hết tại chỗ trong thời gian ngắn, cũng may vải không sợ hư, để trong nhà từ từ bán đi, anh cũng liền không cần thiết phải chờ vải bán xong rồi mới đi, chờ sau khi trả hết tiền vay ngân hàng rồi, anh liền xuất phát đi Quảng Châu.

Diệp Tuệ cảm thấy đi Quảng Châu đối với anh cả thất tình mà nói hẳn là chuyện tốt, anh ấy ở bên kia có thể tiếp xúc được càng nhiều người, cũng có chuyện mình thích để làm, hẳn là có thể nhanh chóng ra khỏi thung lũng thất tình.
Học kỳ này cặp song sinh phải thi trung học, vào cuối học kỳ trước đó, Diệp Chí Phi xảy ra chuyện, cuộc sống của cả nhà đều chịu ảnh hưởng nhất định, thành tích của mấy đứa nhỏ đều có chút sụt giảm, Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết chịu ảnh hưởng ít hơn, không có rớt khỏi top 3, Doãn Võ thì từ hạng 3 rớt xuống hạng 10.

Doãn Văn là ngoại lệ duy nhất, thành tích của cậu qua một học kỳ được Diệp Tuệ học bổ túc cho đang cấp tốc tiến bộ, cứ việc thi cuối kỳ bị chút ảnh hưởng, nhưng thành tích tổng thể thì vẫn là tiến bộ, xếp hạng 35 cả lớp, theo chính lời cậu chàng nói, nếu như không phải vì anh cả xảy ra chuyện, cậu có thể thi được càng tốt hơn chút.
Thành tích này ở trong lớp vẫn là trung đẳng nghiêng về dưới, tuy vẫn là có thể không thi lên cấp 3 được, nhưng mà ý nghĩa rằng cách trung học càng gần hơn 1 bước.

Sau khi học kỳ này khai giảng, Diệp Tuệ càng bắt nghiêm Doãn Văn hơn, giảm bớt buổi học âm nhạc 1 ngày, thời gian học bổ túc buổi tối cũng kéo dài, nhân tiện còn học bù luôn cho Doãn Võ, thành tích của thằng bé còn có thể, nhưng mà muốn thi cao trung Nam Tinh, đương nhiên là càng cao càng tốt.
Cũng may mà học bổ túc cũng đều có hiệu quả, lúc thi giữa kỳ, Doãn Võ lại lần nữa thi được top 3 cả lớp, Doãn Văn cũng có tiến bộ không nhỏ, thi được hạng 27 cả lớp, đây là thành tích chưa từng có của cậu, lúc lấy được phiếu điểm ấy, cậu hưng phấn đến xém chút chưa nhảy ra ngoài cửa sổ, đương nhiên là không nhảy, nếu nhảy liền có chuyện lớn.
Diệp Tuệ biết được cậu tiến bộ, vui mừng cười, quả nhiên đều không có đồ ngốc, chỉ là lười với không có phương pháp mà thôi.

Còn có 2 tháng là thi trung học, nếu như nắm chặt thời gian mà nói, thi lên cấp 3 vẫn là rất có hi vọng.
Diệp Thụy Niên tất nhiên là ngoài ý muốn và cũng cao hứng nhất, ông vẫn luôn đau đầu thằng ba, không nghĩ tới thế mà cũng có một ngày thông suốt, thật sự là điển hình của lãng tử quay đầu quý hơn vàng.

Diệp Tuệ thương lượng với ba, Doãn Văn có thể thi lên cấp 3 là tốt nhất, nếu như không thi đậu, trong nhà cũng nghĩ cách giao chút phí lo lót đưa nó đi học trung học, dù sao thì cái tuổi này của Doãn Văn không đi học thì cũng không có đường ra nào quá tốt.

Diệp Thụy Niên không chút do dự mà đáp ứng, hiện tại trong nhà không thiếu tiền, tiến bộ của Doãn Văn ông nhìn trong mắt, hiện tại nó nguyện ý tiến tới, trong nhà đương nhiên sẽ toàn lực ủng hộ.

Có điều bọn họ đều không có thông khí trước với Doãn Văn, sợ cậu chàng biết trong nhà chịu giao phí chạy chọt liền không học tập cho giỏi.
Vừa đến tháng năm, tiết trời đã vào hạ.

Chạng vạng, Diệp Tuệ khoác lấy nắng chiều từ trường về nhà, còn chưa có vào nhà, Doãn Văn giơ lấy một phần báo chí kích động chạy tới: “Chị, chị, chị mau xem!”
Diệp Tuệ nhận lấy báo chí từ trong tay cậu chàng, là tin cuộc thi ca sĩ trẻ TV đài CCTV chính thức khởi động lần thứ nhất, Doãn Văn kích động nói: “Chị, chị nói em có thể báo danh không? Chúng ta đi đài truyền hình tỉnh thành báo danh được chứ?”
Diệp Tuệ cẩn thận mà xem kỹ các yêu cầu báo danh cùng kênh trên đó, nói: “Tuổi tác yêu cầu 18-30 tuổi, em đủ tuổi rồi à?”
Doãn Văn nhanh chóng duỗi đầu tới xem: “Thật sự à, 18 tuổi sao? Em không thấy được cái này, em còn chưa đủ tuổi, ít nhất còn phải 3 năm.”
Diệp Tuệ cười nói: “Đây là một cái bình đài rất tốt nhé, hiện tại em học cho giỏi, thi lên cấp 3, nỗ lực luyện tập, chờ lúc em tốt nghiệp trung học là có thể đủ để đi tham gia cuộc thi ca sĩ trẻ.” Diệp Tuệ biết tất cả các ca sĩ nổi tiếng trong nước lúc đầu đều là từ ca sĩ trẻ đi ra, nếu như Doãn Văn có thể tham gia trận đấu này, khởi điểm của thằng bé sẽ liền khác.
“Chị, chị nói tương lai em có thể tham gia cuộc thi này sao?” Trong đôi mắt đen láy của Doãn Văn tràn ngập chờ mong.
“Chỉ cần thực lực của em đủ mạnh, chắc chắn có thể tham gia.

Phải tin tưởng chính mình nhất định có thể, cố lên!” Diệp Tuệ cổ vũ cậu.

Lúc này Doãn Văn có mục tiêu, 3 năm sau muốn đi tham gia cuộc thi ca sĩ trẻ toàn quốc, cậu nỗ lực học tập như đánh tiết gà vậy, liều mạng luyện đàn luyện hát.
Lúc điền nguyện vọng thi trung học, Doãn Võ không hề nghi ngờ mà kê khai trung học phổ thông thành phố Nam Tinh, Diệp Tuệ thì lại đề nghị Doãn Văn kê khai Tứ Trung Nam Tinh (trường trung học số 4 Nam Tinh), Tứ Trung là một trường trung học bình thường, chỉ cần đạt tới điểm trúng tuyển là có thể vào, thấp hơn cao trung Nam Tinh ít nhất 30 điểm.

Hơn nữa, năm trước Tứ Trung có làm một lớp nghệ thuật, lại thêm về sau trong một đoạn thời gian rất dài, học sinh nghệ thuật chậm rãi phát triển thành đặc sắc lớn nhất của Tứ Trung, Doãn Văn vào Tứ Trung, hẳn được xem như quá ư là thích hợp rồi, thằng bé ở bên kia có thể kết giao được không ít bạn bè cùng chung chí hướng, cũng có thể có được càng nhiều giáo viên chuyên nghiệp chỉ đạo.
Tuy Diệp Tuệ cũng từng nghĩ để Doãn Văn lên Cao trung Nam Tinh, học cùng một trường với Doãn Võ, trong nhà cũng không phải không giao tiền nổi, nhưng bầu không khí của Nam Cao thật sự không quá thích hợp với Doãn Văn, yêu cầu quá nghiêm cẩn, tiết tấu quá nhanh, loại thành tích như của thằng bé đây sẽ chỉ càng ngày càng kém, để nó không tìm thấy tự tin.

Đương nhiên, vào Tứ Trung cũng có cái Diệp Tuệ cần lo lắng, dù sao cũng là trung học bình thường, phong cách của trường học sẽ khá tản mạn, học sinh hư cũng sẽ tương đối nhiều, đây là dụ hoặc mà Doãn Văn cần phải đối mặt, bởi vì dụ hoặc của thằng bé không chỉ có ở cái thế giới kỳ quái ngoài trường kia, còn có muôn hình muôn vẻ trong giới giải trí ở tương lai, nó cần phải đi học thích ứng, phân biệt.

Diệp Tuệ không thể bảo hộ thằng bé thành một tờ giấy trắng cái gì cũng không hiểu, cuộc đời tương lai có rất nhiều lựa chọn cần chính nó đi làm.

Cô có thể làm, chỉ là nhắc nhở, dẫn đường để thằng bé không quên sơ tâm.
Thi trung học là kết thúc trước, không lâu sau là thi đại học, lại tiếp nữa là học sinh đại học, trung học, tiểu học nghỉ.

Thượng tuần tháng 7, thành tích thi trung học liền ra, Doãn Võ lấy số điểm cao hơn tuyến trúng tuyển ba mươi mấy điểm thuận lợi thi lên cao trung Nam Tinh, Doãn Văn thì lại ngoài tuyến điểm thi đậu Tứ Trung, thật sự là một điểm không hơn một điểm không kém.

Chính Doãn Văn đắc ý đến cảm thấy bản thân cao 2m8, đặc biệt cao lớn uy mãnh, đây hẳn là được xem như trận đầu thắng lợi vĩ đại trong đời cậu, thế mà dựa vào chính mình thi đậu trung học!
Diệp Tuệ dở khóc dở cười với kết quả này, có điều cũng hay, có thể xem như là tiết kiệm 1 khoản tiền, nghe nói phí lo lót của Tứ Trung là 1 xu và 100 đồng.

Diệp Tuệ quyết định thực hiện lời hứa lúc trước của mình với Doãn Võ, thi đậu cấp 3 liền dẫn thằng bé đi Quảng Châu chơi, Doãn Văn cũng ồn ào muốn đi Quảng Châu, Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, cũng đáp ứng luôn, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, cách để có thể có thêm kiến thức vẫn là đi du lịch.
Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết cũng rất muốn đi, có điều bị Lưu Hiền Anh mắng, không cho các cô bé đi thêm phiền.

Diệp Tuệ nhận lời với các cô bé: “Một lần quá nhiều người đi thì anh chị không chiếu cố tới được, chờ về sau mấy đứa thi lên cấp 3 chị lại dẫn mấy đứa đi chơi.” Thành công trấn an hai chị em gái nhỏ.
Trong lòng Lưu Hiền Anh cao hứng, ngoài miệng lại nói: “Con làm chị cũng quá quan tâm, nuông chiều mấy đứa nó.”
Diệp Tuệ cười hì hì nói: “Chiều em trai em gái con, con vui.”.