Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 78: Sư Ân





Thứ hai, trong tiệm đóng cửa một ngày, sáng thứ ba Vương Thải Nga đúng hạn mà tới, Diệp Tuệ tiết 1-2 được trống, liền ở nhà chờ chị ấy.

Chờ sau khi chị ấy tới, bàn giao chị một ít chi tiết, tiền ở đâu, những thứ hàng hóa kia lại thả ở đâu, gạo với đồ ăn ở chỗ nào, giữa trưa nấu cơm như nào vân vân, bởi vì giữa trưa Doãn Văn với Tiểu Vũ sẽ về để ăn cơm, Doãn Võ thì trường học cách nhà xa, nên ăn ở căn tin trường, Tiểu Tuyết thì ăn cơm ở kỳ viện.
Vương Thải Nga nhất nhất đáp ứng, Diệp Tuệ mới yên lòng đi tới trường, buổi chiều đi học xong lại chạy trở về, phát hiện Vương Thải Nga thích ứng tốt, hơn nữa tâm tình cũng không tệ, coi tiệm phải thoải mái hơn so với chị đi làm nhiều, hơn nữa lại khỏi lo cái gã kia tới quấy rầy chị.
Diệp Tuệ phát hiện chị đã sinh ra bóng ma tâm lý với chồng, chính mình phải viết đơn kiện tốt cho nhanh hơn chút mới được.

Vì phù hợp với định dạng của đơn kiện.

Diệp Tuệ còn cố ý chạy tới tòa án một chuyến để tìm định dạng văn kiện với yêu cầu tương quan, dùng xong 2 ngày để viết tốt đơn kiện thay Vương Thải Nga, kế tiếp liền phải xem chính Vương Thải Nga rồi.
Có Vương Thải Nga hỗ trợ, tiệm trong nhà cuối cùng đã có thể tiếp tục mở bình thường, một ngày dù cho chỉ kiếm mấy đồng hơn mười đồng cũng là tiền nha.

Lễ quốc khánh lúc nghỉ phép, Diệp Tuệ với Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cùng đi thăm hỏi Lưu Hiền Anh, nhà bà ngoại Tiểu Vũ không gần, đi xe khách cần hai tiếng, sau đó còn phải ngồi xe ba bánh nửa tiếng đến bến thuyền, ngồi thuyền qua sông xong, còn phải đi bộ nửa tiếng, nếu như không xuất phát sớm chút, chỉ sợ ngay cả cơm trưa cũng không đuổi kịp.
Bọn họ xuất phát sớm, khoảng 11 giờ là tới nhà bà ngoại, Lưu Hiền Anh đang coi tiệm giúp chị dâu, thấy mấy cô con gái tới thăm mình thì vui đến hỏng, lôi kéo lấy tay Diệp Tuệ liền không buông, giới thiệu cô cho thân thích bạn bè, đây là con gái cả nhà bọn họ, học đại học ở trong thành.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ tới đây, tốt hơn so với dự tính của cô nhiều, là một cái đập nhỏ trong núi, có núi có nước, ít nhất là điều kiện tốt hơn nhà bà ngoại ruột cô nhiều, nhà bà ngoại cô đó là người trong núi thiệt, đều là ruộng bậc thang cả.

Bà ngoại với các cậu của Tiểu Vũ đều rất nhiệt tình với Diệp Tuệ, đây là khách ít tới nha, vội vã giết gà vớt cá để khoản đãi cô, sợ có chỗ chậm trễ.

Diệp Tuệ chỉ là muốn tới xem dì Lưu ở trong này trôi qua có an tâm hay không, thuận tiện đưa cho bà một viên thuốc an thần, nói rõ là bọn họ đều rất nhớ thương bà, đồng thời cũng là một loại tỏ thái độ, nói rõ anh em nhà bọn họ vẫn là rất tôn trọng đối với Lưu Hiền Anh.
Lưu Hiền Anh lôi kéo Diệp Tuệ lặng lẽ nói lời riêng tư, nói rằng bà ở trong này trôi qua tốt lắm, cha mẹ đều rất săn sóc bà, anh cả chị dâu cả cũng rất quan tâm bà.

Bà không có nói là em dâu có chút mất hứng, bởi vì chị dâu cả chiếm trước một bước tiên cơ đi mở tiệm, hai nhà ở trong một cái sân, kiểu gì cũng không thể mở một tiệm nữa.

Em dâu chính là cảm thấy lòng chị hai lệch về phía anh cả chị dâu cả, chuyện bán vải trước đó cũng là một mình chị dâu có được chỗ tốt, loại chuyện kiếm tiền này không nói cho bọn họ.

Đụng tới loại chuyện này Lưu Hiền Anh chỉ có thể cười khổ, bán vải mở tiệm đều là Vu Mai tìm tới cửa mà hỏi, em dâu thì trước giờ đều không tới cửa nhà bà, chả lẽ còn để tự mình bà tới cửa để nói mấy tin này cho nó à? Cũng may em dâu cũng không dám cho sắc mặt xem ở ngoài mặt, Lưu Hiền Anh lần đầu tiên có loại cảm giác có tiền thì lưng liền cứng.
Diệp Tuệ thấy dì Lưu sống ở nhà mẹ xem như là thư thái, khí sắc cũng không tệ, chiều hôm đó liền yên tâm mà đi về.
Lúc về nhà đã là chạng vạng, cửa nhà cũng là khép chặt, Doãn Văn Doãn Võ đều không ở nhà, ba cũng còn chưa về, cái này đổ lại là làm Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn, đã nói xong là bữa nay mấy đứa nó coi tiệm, người đâu rồi? Chạy đâu rồi? Thế mà một đứa cũng không ở đây.
Sắc trời đã là rất muộn rồi, Diệp Tuệ nhanh chóng đánh tiếng bảo Tiểu Vũ Tiểu Tuyết cùng nhau động thủ nấu cơm chiều, gạo vừa mới vào nồi, Doãn Võ liền trở lại, mồ hôi thằng bé đầy đầu: “Chị, cô giáo Cù sinh bệnh nằm viện.

Em không tìm thấy tiền của chúng ta để ở đâu, nên cầm hết tiền chỗ quầy hàng đi trước, nhưng mà còn chưa đủ, thiếu nhiều lắm.”
Diệp Tuệ cả kinh: “Cô giáo Cù bị bệnh? Sinh bệnh gì?”
Doãn Võ nói: “Bác sĩ nói là bệnh tim, phải mổ.”
“Ở bệnh viện nào? Giờ chị qua đó.” Diệp Tuệ nhanh chóng đi lên lầu lấy tiền, hai năm này cô đi theo anh trai cô chuyển hàng, tiền trên danh nghĩa cô cũng tích lũy được gần chục ngàn, có điều số cô giữ bên người không nhiều lắm, đại bộ phận đều để Diệp Chí Phi mang đi rồi.

Diệp Tuệ lục hết tất cả tiền ra, đếm sơ sơ một chút, chỉ có hơn 1200, cô bỏ tiền lẻ xuống, lấy 1200 ra, nếu là bệnh tim, cái đó hẳn là giải phẫu lớn, phỏng chừng chút tiền ấy cũng không đủ, quay đầu lại còn phải tìm ba nghĩ cách.
Diệp Tuệ cưỡi xe chạy về phía bệnh viện, trên đường vừa khéo gặp phải Ngụy Nam tới tìm cô, hai người trao đổi ngắn gọn một chút, Ngụy Nam nhanh chóng quay đầu xe, cùng nhau đuổi về phía bệnh viện với Diệp Tuệ.

Trên đường đi Ngụy Nam nói: “Trước kia anh đã nghe mẹ anh nói thân thể cô giáo Cù không tốt lắm, không nghĩ tới lại là bệnh tim.”
Diệp Tuệ là hoàn toàn không biết cô giáo Cù có bệnh tim, trong lòng đặc biệt áy náy: “Doãn Văn đã đi theo cô Cù học nhạc gần 2 năm, thế mà cũng không biết cô có bệnh tim, bọn em thật sự là sơ suất quá.

Sớm biết đã liền không nên phiền toái bà ấy như vậy, quá mệt nhọc cũng là gia tăng gánh nặng cho trái tim.”
“Nói tới chuyện này cũng trách anh, anh hẳn là nên hỏi thăm rõ ràng với mẹ anh.” Ngụy Nam tự trách nói.
Diệp Tuệ thấy Ngụy Nam bắt đầu ôm trách nhiệm thì liền nói: “Anh cũng là xuất phát từ một mảnh hảo tâm thôi.

Giờ việc đã tới nước này, chúng ta chỉ có thể nghĩ hết tất cả biện pháp để cứu chữa cô Cù.”

“Ừ.”
Hai người họ tới bệnh viện, tìm được Doãn Văn ôm lấy đầu gối mà ngồi trong hành lang bệnh viện, Diệp Tuệ đi qua nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Văn, cô Cù đâu? Tình huống của bà thế nào rồi?”
Doãn Văn ngẩng đầu lên: “Chị, anh Nam.” Khi nói chuyện vành mắt đã đỏ.

Doãn Văn rất ít thương tâm rơi lệ, nhìn thằng bé như bây giờ, liền biết là thằng bé thật sự lo cho thân thể cô Cù.
Diệp Tuệ đưa tay sờ sờ đầu cậu: “Không sao, có chị đây.

Cô Cù đâu?”
“Cô đang ngủ.

Bác sĩ làm cấp cứu, nói còn chưa có hoàn toàn thoát hiểm.” Doãn Văn giơ tay dụi dụi mắt, “Cô Cù không sao chứ ạ?”
“Sẽ không.

Cô Cù tốt như vậy, làm sao có thể sẽ có chuyện.

Chúng ta sẽ nghĩ hết các cách để cứu cô.” Diệp Tuệ nói xong, đi tới cửa phòng bệnh nhìn vào trong một chút, cô Cù đang thở oxy truyền dịch trên giường bệnh, cô rón rén đi vào xem một chút, bà cụ đang mê man, tóc hoa râm, khuôn mặt càng gầy yếu.

Diệp Tuệ đứng yên lặng nhìn một hồi, sau đó dịch dịch chăn mỏng thay bà, lại lặng lẽ đi ra.
Ngụy Nam đi tìm bác sĩ để tìm hiểu tình huống, Doãn Văn còn đang ngồi trên ghế dài, hiển nhiên là còn chưa thể phục hồi tinh thần lại trong dư chấn cô giáo phát bệnh.

Diệp Tuệ ngồi xuống bên người cậu, đôi mắt Doãn Văn đăm đăm nhìn nơi nào đó trên sàn, bắt đầu kể về tình cảnh cậu phát hiện cô giáo Cù sinh bệnh hôm nay.
Từ lúc cậu lên cấp 3, liền sửa thành mỗi cuối tuần đi chỗ cô giáo Cù nửa ngày, buổi tối liền không đi, bình thường là luyện tập ở trong trường hoặc là trong nhà.

Quốc khánh năm nay liền ngay cuối tuần, tổng cộng được cho nghỉ hai ngày, bữa nay lại là cuối tuần, Doãn Văn dựa theo lệ thường mà tới chỗ cô Cù học đàn, sau khi tới gõ cửa không có ai trả lời, cậu cho rằng cô giáo Cù ra ngoài mua đồ ăn, liền chờ ở cửa, bởi vì bọn họ đã ước định tốt là mỗi sáng chủ nhật Doãn Văn đều phải đi qua luyện tập hội báo, trước nay chưa từng vắng họp, cho nên Doãn Văn cũng cảm thấy cô Cù hẳn sẽ không ra ngoài quá lâu, hơn nữa bà cũng không có thân thích gì.
Vừa khéo giáo viên ở cách vách đi ra, Doãn Văn liền thuận miệng hỏi một câu, đối phương nói chưa thấy cô Cù ra cửa, Doãn Văn đột nhiên có ý thức nguy cơ, cậu trèo lên khung cửa, nhìn vào trong từ chỗ thủy tinh không dán giấy, phát hiện cô Cù ngã xuống sàn, một khắc kia thật sự làm cậu sợ tới mức trái tim cơ hồ là đột nhiên ngừng.

Cậu đưa chân lên đá ngay cửa ra, cô Cù nằm trên sàn đất lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể cực thấp, hô hấp gần như không thể nghe thấy, Doãn Văn sợ hãi, cho rằng bà sắp chết, liền muốn cõng bà đi bệnh viện.

Giáo viên cách vách có kinh nghiệm chu đáo hơn một ít, không để Doãn Văn dịch chuyển loạn, mà là cẩn thận chuyển cô Cù qua trên giường để nằm thẳng trước, dùng phương pháp ấn huyệt nhân trung với hổ khẩu để bà khôi phục một ít, sắp xếp Doãn Văn đi tìm thuốc, lại có giáo viên khác đi gọi xe cứu thương.
Mọi người ba chân bốn cẳng đưa cô Cù tới bệnh viện, bác sĩ nói lại trễ nữa liền không cứu được, Doãn Văn nghĩ tới liền nhịn không được mà sợ run cả người, lúc ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ thì nước mắt đã lưng tròng.


Lúc mẹ cách thế, cậu còn nhỏ, còn không hiểu được tử vong nghĩa là gì, cho nên không có nhiều cảm xúc khủng hoảng sợ hãi như vậy, bây giờ bóng ma tử vong như thanh lợi kiếm hàn băng hung hăng đâm trúng trái tim cậu, làm cậu không tự chủ được mà run rẩy khủng hoảng lên.
Diệp Tuệ vươn cánh tay, ôm lấy vai em trai, phát hiện vai đứa nhỏ này đã rộng tới sắp giống người trưởng thành: “Không sao đâu, Tiểu Văn.”
Doãn Văn lau một phen nước mắt đã chảy ra, nói: “Em quá sơ ý, học với cô lâu như vậy cũng không biết cô có bệnh tim.

Cô đối tốt với em như vậy, em không xứng làm học sinh của cô.”
“Em đừng nghĩ như vậy mà, hôm nay ít nhiều nhờ có em, cô Cù mới có thể kịp thời được đưa tới bệnh viện, bằng không thì liền thật sự hoàn toàn không có hi vọng.” Diệp Tuệ an ủi cậu.
Ngụy Nam đi lại từ chỗ bác sĩ, nói: “Anh đã hỏi thăm rồi, cô Cù có bệnh ở động mạch vành rất nghiêm trọng, lúc này đây dẫn phát nhồi máu cơ tim, may mà phát hiện kịp thời, phải mổ mới có thể trị tận gốc.

Bởi vì nhồi máu cơ tim mà một khi phát bệnh lên, tỉ lệ tử vong phi thường cao.”
Diệp Tuệ đương nhiên là hiểu biết về nhồi máu cơ tim, cũng hiểu biết không ít về bệnh ở động mạch vành, cô liếm đôi môi khô khốc một chút: “Vậy làm phẫu thuật đi.”
Ngụy Nam nói: “Anh đã hỏi qua phí phẫu thuật rồi, cần ít nhất hơn 3000, còn phải xem là đặt stent hay là phẫu thuật bắc cầu.

Chỗ anh chỉ có mấy trăm đồng, không phải trước kia Chí Phi nói là chia một ít hoa hồng cho anh sao, khoản tiền kia có tiện để lấy ra dùng không?”
“Không cần anh ra tiền, chỗ em có hơn một ngàn, trở về lại nói một tiếng với ba em, trước hết mượn từ chỗ ông đã đi.” Diệp Tuệ đã nghĩ xong xuôi chuyện phí phẫu thuật rồi.
“Thế cũng không thể đều là bọn em ra, để anh ra một phần đi.” Ngụy Nam kiên trì nói.
Diệp Tuệ nói: “Không sao đâu, không phải cô Cù là giáo viên của quốc gia sao? Hẳn phải có chi trả chữa bệnh đi, bọn em ứng ra trước là được.”
“Thế cũng không thể chi trả hết, cần tư nhân ra một bộ phận nên anh san sẻ một bộ phận đi, coi như là một phần tâm ý của anh.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ không kiên trì vấn đề này nữa, việc cấp bách là làm phẫu thuật trước đã: “Bác sĩ nói khi nào thì có thể làm phẫu thuật, bệnh viện bên này có thể làm sao? Hay là cần đưa tới tỉnh thành?” Trình độ chữa bệnh hiện tại cũng không so được với sau này, giải phẫu bắc cầu tim nhưng là cuộc phẫu thuật lớn đó, vẫn là đi bệnh lớn mới càng yên tâm chút.
Ngụy Nam nói: “Bác sĩ nói còn phải kiểm tra kỹ càng hơn.

Anh cảm thấy vẫn là tìm người quen hỏi một câu, để càng bảo hiểm hơn chút, nếu như lo lắng, vẫn là chuyển viện đi.”
“Còn phải biết rõ cô Cù có thể di chuyển hay không.” Diệp Tuệ dặn dò anh.
“Được.”.