Tô Điềm đỏ mặt, cảm thấy rung động nhè nhẹ, có. một loại cảm xúc không gọi rõ được tên xuất hiện trong lòng cô.
Rất nhanh, Quý Sở Yến đã kéo quần lót của cô xuống, tiểu huyệt của cô lúc này nhầy nhụa không sao chịu nổi.
Anh cúi xuống, ôm eo cô, ghé vào tai cô thì thăm một câu “bảo bối” Sau đó, Quý Sở Yến dựng thẳng lưng, dương v*t nhanh chóng xuyên qua vách thịt tiến vào tiểu huyệt chảy nước róc rách của cô.
“A! A! Sâu quá...”
Tiểu huyệt trống rồng đã lâu đột nhiên bị lấp đây, như thế dục vọng cuồn cuộn tìm được lối thoát, Tô Điềm không nhịn được mà bật khóc nức nở,
dương v*t của Quý Sở Yến bị tiểu huyệt của cô. ngậm chặt lại. Anh không nhịn được mà thở dài một tiếng, khẽ cần môi, bóp chặt eo cô, sau đó lại rút dương v*t ra. Nhân lúc cô còn chưa kịp thở dốc, anh lại đâm vào bên trong một lần nữa.
Nửa người dưới của Quý Sở Yến co giật liên tục, ánh mắt đào hoa tràn đầy dục vọng: "Bảo bối, rõ rằng lều huyệt của em rất muốn mà. Em không thấy nó đang mút của anh rất chặt đó sao...”
Tư thế này của Tô Điềm khiến Quý Sở Yến xâm. nhập càng thuận tiện hơi, mỗi cú thúc đều có thể đâm được đến tận nơi sâu nhất. Cả người Tô Điềm như tê dại, điên cưồng vì được anh cẩm vào: "Ưm... A... A.. Không được... Em sắp tới rồi... Ô... Ha... Ha.
Khi dương v*t nóng hổi lại đâm vào đường hầm chật hẹp một lần nữa, Tô Điềm không nhịn được mà phát ra một tiếng kêu kiều mị, mềm nhũn ngã xuống thảm.
Quý Sở Yến lại không hề có dấu hiệu dừng lại. Anh đã kiềm chế quá lâu rồi, lúc này chỉ muốn ** cô, đè cô dưới thân mà ** điên cưồng. Thế là, anh giữ” chặt lấy eo cô, dương v*t điên cưồng đâm sâu vào trong tiểu huyệt, ** mãi mà không thấy thỏa mãn.
Tô Điềm lên cao trào hết lần này đến lăn khác, không hiểu sao hôm nay Quý Sở Yến lại giống như làm bao nhiêu cũng không đủ vậy. Lúc này, cô cảm thấy eo đã không còn là của mình nữa, rồi, cả người tê dại, không còn chút sức lực. Cô nằm đó, thụ động thừa nhận anh, thân thể rung lên theo từng động tác của anh.
"Ưm... Bảo bối, em muốn... Vậy thì anh sẽ bắn hết tất cả cho em."
Quý Sở Yến lầm bẩm, khoái cảm thân dưới lên đến cực hạn, hô hấp của anh càng lúc càng trở nên nặng nề hơn. Cuối cùng, sau mấy chục cú đâm như vũ bão, dương v*t đâm sâu vào nơi sâu nhất, tỉnh dịch nồng đâm bản tung tóe.