Nhưng mà Tô Điềm vẫn ngoan ngoãn đưa tay cho. anh.
Tay của Quý Sở Yến thon dài mà thanh tú, động tác cầm miếng bông gòn cũng đẹp mắt giống như. đang chơi đàn. Tô Điềm nhìn chảm chằm anh, tất cả lực chú ý tập trung hết vào đầu ngón tay của anh. Mãi đến tận khi một cảm giác mát lạnh dán lên vết thương của mình thì cô mới phản ứng lại được, khẽ “A” một tiếng.
Mặc dù đã đỡ nhiều nhưng khi bôi thuốc mỡ lên vết thương vẫn còn hơi rát.
"Còn đau không?”
Tô Điềm gật đầu.
Quý Sở Yến dừng lại một chút, động tác bôi thuốc cho cô cũng vô thức nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Bôi xong rồi, lúc vết thương khép lại có thể sẽ hơi ngứa một chút. Em cố gẳng chịu đựng, đừng gãi”
Quý Sở Yến chu đáo dặn dò cô mấy câu, một lúc lâu sau, Tô Điềm vẫn không lên tiếng.i
Anh cúi đầu xem xét, mới phát hiện Tô Điềm lại đang xuất thần, ánh mắt lơ đãng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng như có sóng lớn dâng lên, Quý Sở Yến nhíu mày, giống như lơ đăng hỏi: “Đang nghĩ đến người đàn ông cùng em ăn cơm hôm nay à?"
"Ừm...hả?"
Tô Điềm đang nghĩ không biết tay mình thế này có để lại sẹo hay không, hoàn toàn không nghe rõ Quý. Sở Yến hỏi cái gì
“Anh đang nói đến người đàn ông ăn cơm với em vừa rồi” Quý Sở Yến lại liếc Tô Điềm một cái, kiên nhẫn lặp lại một lần: "Em cứ thế bỏ đi mà để cậu ta ở lại một mình như vậy, không sao chứ?"
'Tô Điềm hiểu ra: "À... Anh đang nói đến Bạch Hạo.
Phiền à? Anh ta không sao đâu, chỉ là một thanh niên trẻ tuổi thần kinh thô mà thôi, chẳng nghĩ ngợi gì đâu mà.”
Sau khi nói xong, Tô Điềm còn cảm thấy câu nói này của mình không chê vào đâu được, vừa thể hiện Bạch Hạo Phiền không có hứng thú với cô, đồng thời cũng âm thầm thể hiện cô cũng chẳng có hứng thú với Bạch Hạo Phiền.
Nhưng mà, Quý Sở Yến rõ ràng không nghĩ như vậy.
Ánh mắt trong veo của Tô Điềm phản chiếu hình ảnh Quý Sở Yến, anh đang từng bước từng bước đi lại gần cô, chậm rãi cởi áo vest, rồi tiếp tục đến cà vạt, động tác vừa gợi cảm vừa mê người
“Tôi cảm thấy mình cũng tất trẻ tuổi mà." Anh nhếch môi: "Có muốn thử một chút không?”