Làm Bộ Gái Thẳng

Chương 86: Quả thật là ảo giác



Ta đặt cái cốc xuống, xoay người nhìn Thành Tư Nhất, nhìn một cách chăm chú, muốn xem là nói thật hay giả.


Thành Tư Nhất kiên định nhìn ta, qua vài giây, ta nhếch khóe miệng: "Bây giờ tới lượt đóng phim drama kiểu gì đây? Chó cắn chó, chơi xấu nhau?"


Tạ Oánh đưa mắt ý bảo ta bớt nóng, ta lại cầm cốc nước lên uống, có lúc ta muốn uống rượu, nhưng ta đã nhịn xuống, nhiều ngày qua đều là uống nước.


Thành Tư Nhất trông có vẻ tức giận, nhíu mày, vài bước đi đến trước mặt ta, tự chỉ vào chính mình: "Phải, em không thích chị, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả một ánh mắt chị cũng không thèm nhìn đến em...."


Không đợi Thành Tư Nhất nói tiếp, ta cắt ngang: "Được lắm, bắt đầu ném nồi lên người chị đúng không? Nói chị thái độ ác liệt không tốt đúng không?" Ta chép miệng một tiếng, "Lần đầu tiên gặp mặt? Sao chị không nhớ mình có như vậy nhỉ?"


Tạ Oánh nói theo ta, "Đúng đấy, Thành Tư Nhất, tuy rằng đồng ý cho em vào cửa, nhưng em cũng không cần tiếp tục ăn nói lung tung đổi trắng thay đen thế chứ? Tính cách Chi Chi thế nào người trong giới đều biết, Chi Chi làm gì đi khinh thường một người mới vào nghề."


Ta ném cốc nước xuống đất một cái "cạch", nhìn Thành Tư Nhất: "Cho nên em cứ như vậy ghi hận chị? Chỉ bởi vì em hiểu lầm chị?"


Ta không xác định Thành Tư Nhất có ghi âm hay không, bởi vậy nói chuyện vẫn rất chú ý, tuy rằng ta không còn làm nghề này nữa, nhưng ta muốn có một cuộc sống thanh tịnh.


Thành Tư Nhất bị giật mình bởi tiếng động ta gây ra, lông mi run run, nuốt nước miếng nói: "Trọng điểm không phải cái này, mà là tài khoản tung ra hình ảnh kia không phải em."


"Được rồi." Ta bình tĩnh mà phun ra hai chữ.


Có lẽ là thái độ của ta quá mức lãnh đạm, Thành Tư Nhất lấy ra di động, mở ra lịch sử trò chuyện cùng Ngô Chân, "Em chỉ là không muốn chị hiểu lầm, cho nên em đến chứng minh mình trong sạch."


Ta nhướng nhướng mí mắt nhìn Thành Tư Nhất, giây tiếp theo lại cười: "Trong sạch? Em có cái gì trong sạch? Người bôi nhọ chị trên xe không phải là em sao? Chuyện này cùng em không liên quan, nhưng em cũng đừng mong ở đây tẩy trắng với chị." Ta xoa nhẹ giữa mày, "Chị mệt rồi, không tiễn."


Thật sự mệt mỏi, ta vốn cho rằng Tiêu Chu là tới cung cấp tin tức tốt lành, kết quả không phải.


Vốn dĩ đã bị Thi Cảnh Hòa rời đi đào rỗng thân thể, Thành Tư Nhất lại xuất hiện khui ra người đứng sau vụ việc, ta cảm giác đầu mình lại bắt đầu đau.


Tạ Oánh thấy ta nhăn nhó mặt mày vì đau, lập tức đứng lên ôm lấy vai ta đỡ tới sô pha ngồi, đi vào phòng ngủ lấy thuốc.


Thành Tư Nhất còn đứng tại chỗ không có đi, ta ôm đầu, lại nghe em ấy nói: "Xin lỗi."


Giọng nói của em ấy còn tính thành khẩn, ít nhất ta nghe ra được.


Ta không trả lời, mà cũng không muốn trả lời, ngồi yên chờ Tạ Oánh giúp ta lấy thuốc.


Tính ra bản thân ta đã trưởng thành, nếu là trước đây, gặp phải loại chuyện này, ta khẳng định sẽ rầu rĩ đến tự bế, nhưng hiện giờ ta không có vậy nữa.


Bởi vì Thi Cảnh Hòa đã nói, chúng ta phải càng ngày càng tốt mới được. Những lời nàng nói, ta đều ghi tạc trong lòng.


Ta thật nhớ nàng, thật rất nhớ nàng.


Uống thuốc xong, ta xoa xoa đầu, ngồi nghỉ trong chốc lát mới nói với Thành Tư Nhất còn đang đứng tại chỗ, "Cảm ơn."


Cảm ơn em ấy cho ta biết người đứng đằng sau là ai, tuy rằng ta chưa làm rõ được nguyên nhân, ta không biết ta đắc tội Ngô Chân chỗ nào, làm Ngô Chân không thích ta đến mức tìm người chụp lén mỗi khi ta gặp khách hàng nam.


Ta quen biết không ít đồng nghiệp, nhưng chân chính trò chuyện được với ta cũng chỉ có vài người nhóm Tiểu Tự mà thôi, cùng Ngô Chân một chút liên hệ đều không có, nếu không phải bởi vì lần trước du lịch chung thì bình thường chúng ta không hề gặp mặt.


A......Cái này làm cho ta nhớ tới Ngô Chân giẫm ta một chân trên xe buýt lần đó, lúc ấy ta có chút ngạc nhiên, bởi vì ta trăm triệu không nghĩ tới chị ta sẽ nói như vậy.


Hiện tại hết thảy nghi hoặc cũng đều có đáp án —— bởi vì bản thân Ngô Chân rất chán ghét ta.


Thành Tư Nhất ngồi xuống đưa qua điện thoại di động, ta cẩn thận kéo xem lịch sử trò chuyện của em ấy cùng Ngô Chân, kéo đến cuối cùng ta đã nói không nên lời.


Cái ngày mà video quay ta ở tiệm cà phê bị đăng lên, Ngô Chân đã nhắn tin hỏi Thành Tư Nhất còn chán ghét ta hay không, nói bọn họ có thể nhân cơ hội này dìm ta xuống.


Thành Tư Nhất tỏ ý từ chối, bởi vì em ấy biết ta đã rút lui, nhưng Ngô Chân vẫn nhắn tin tẩy não, nói công việc này tiền lương không thấp lại không có áp lực, khẳng định kiểu gì ta cũng sẽ trở về, thừa dịp trước khi ta trở về, tranh thủ huỷ hoại làm xấu thanh danh ta.


Thành Tư Nhất không đồng ý, thẳng đến tài khoản "Ghi lại nước dùng" chuyển phát tin nóng, Thành Tư Nhất mới biết được thì ra Ngô Chân không có từ bỏ hãm hại ta. Em ấy chất vấn Ngô Chân, đối phương không có giấu giếm, lại còn uy hiếp, "Nếu mà em đi nói cho Lục Chi, vậy thì chuyện em bạch liên giả tạo lúc trước, chị cũng sẽ phanh phui thông báo khắp nơi."


Tạ Oánh ngồi ở bên cạnh xem cùng với ta, xem tới đây cô ấy chửi ầm lên: "Cmn, dao của bà đâu? Cái con tiện nhân này, đm!"


Ta nhắm mắt lại, bình ổn cảm xúc bản thân. Ta không hiểu rõ, không rõ tại sao Ngô Chân chán ghét ta, ta cùng người này vốn dĩ không có giao thoa gì, không phải sao?


Thành Tư Nhất dường như đã nhìn ra nghi vấn của ta, em ấy nắm chặt điện thoại, có chút khẩn trương nói: "Lục Chi, em không thể không thừa nhận, chị là người rất lợi hại trong cái ngành này." Em ấy tựa hồ nhớ lại, "Lúc em mới vừa tiến vòng, người đầu tiên em quen liền nói cho em biết chị là người thu phí cao nhất cũng có nhân khí cao nhất trong ngành, nắm giữ nhiều khách hàng trong tay, có những đơn hàng bình thường người khác muốn còn không có, tới tay chị lại bị chị phủi đi không tiếp."


"Bọn họ có khi còn sẽ bị khách yêu cầu ôm hôn lên giường các kiểu, hơn nữa còn không có tư cách cự tuyệt, mà chị thì sao? Chị cao cao tại thượng, cái gì đều không cần làm, đứng ở nơi đó sẽ có người cầm tiền chạy tới, hơn nữa đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của chị."


Thành Tư Nhất thở ra một hơi, "Người ghen ghét chị không phải chỉ có mình em, chị phải biết rõ điểm này." Em ấy nói tiếp, "Người muốn kéo chị té xuống cũng không phải chỉ có mình em, nhưng em không nghĩ tới chị sẽ rút lui, lại còn sớm như vậy."


Tạ Oánh ở một bên nhìn Thành Tư Nhất, "Trăm phương nghìn kế moi móc thông tin Chi Chi từ chị và Tiểu Tự, chỉ vì tương lai một ngày có thể lật đổ Chi Chi. Thành Tư Nhất, em cùng Ngô Chân bất quá cá mè một lứa thôi.....Chẳng lẽ em đột nhiên lấy lại lương tâm, sợ hãi đi đêm gặp quỷ, cho nên mới tố giác hành vi phạm tội của Ngô Chân?"


"Lời em chỉ nói đến đây thôi, dù sao em cũng không tính toán ở lâu thêm trong cái ngành này, cứ tiếp tục như vậy, em sợ mình thật sự sẽ trở thành một Lục Chi tiếp theo." Thành Tư Nhất thoáng ngừng, bổ sung, "Là Lục Chi hiện tại."


"Vì cái gì em nói chị là gei mà làm bộ gái thẳng?" Ta hỏi ra thắc mắc trong lòng.


"Em chỉ là thử, không nghĩ tới là sự thật, tại vì Ngô Chân có kể với em là chị không có quen chàng trai nào vượt quá hai tháng." Em ấy ngập ngừng, "Hơn nữa...ngày đó đi du lịch trở về, em và Ngô Chân còn thấy chị cùng một cô gái ôm nhau."


Ta: "......"


Thành Tư Nhất nói xong đứng lên, cúi đầu nhìn ta cùng Tạ Oánh, đang lúc chúng ta cho rằng em ấy còn muốn làm cái gì nữa thì em ấy khom lưng cúi người nói với ta: "Em xin lỗi."


Không tới hai giây Thành Tư Nhất liền thẳng người, nhìn ta, "Vứt bỏ đi ghen ghét, em vẫn là thật sự sùng bái chị, thích chị."


Thành Tư Nhất rời đi, đây có thể là lần cuối cùng chúng ta cùng em ấy gặp mặt, bởi vì không bao lâu sau đó, Tiểu Tự gọi điện tới, nói Thành Tư Nhất đăng thông báo giã từ sự nghiệp, nói không bao giờ gặp lại, hắn còn hỏi chúng ta có biết hay không.


Làm sao không biết được chứ? Chính chủ đã ở ngay trước mặt chúng ta nói về chuyện này.


Ta tạm thời không có dư thừa sức lực đi tìm Ngô Chân chất vấn, chức trường hiểm ác, trước đó Thi Cảnh Hòa nói qua kêu ta đừng để có lần sau.


Ai mà ngờ lần sau tới nhanh dữ vậy, hơn nữa kết quả còn thống khổ tới mức ta vô pháp thừa nhận.


Ta đếm thời gian, lại hai ngày trôi qua, đã tới lễ Giáng Sinh, nếu lại qua thêm một ngày, như vậy liền đến kỷ niệm một tháng ta cùng Thi Cảnh Hòa ở bên nhau.


Ta sửa soạn trang điểm rời khỏi nhà, tuy rằng ta không có tâm tư hưởng thụ ngày lễ, nhưng ta cũng muốn đi ra giải sầu một chút.


Đồng thời ta cũng mơ tưởng, hy vọng ở một góc phố nào đó, có thể gặp được Thi Cảnh Hòa, dù ta biết, đây xác thật là mơ mà thôi.


Ta lại ghé qua "Buôn bán tình yêu", kết quả nằm trong dự kiến.
Còn tốt, còn tốt là ta không có ôm bao lớn chờ mong, bằng không lúc trở ra không biết sẽ thương tâm tới cỡ nào.


Mỗi ngày ta đều vượt qua trong sám hối, ta cũng nhịn không được nghĩ, nếu ngay từ đầu ta ngả bài nói cho Thi Cảnh Hòa biết ta tiếp cận nàng là vì một ngàn vạn, gửi tin nhắn thả thính "tiểu tỷ tỷ yêu online không" cũng là vì tiếp cận nàng, như vậy có khi nào nàng sẽ không thích ta, cũng sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ?


Ta không quên được thanh âm nghẹn ngào của nàng ngày ấy, ta thậm chí còn tưởng tượng ra tới bộ dáng nàng khóc thút thít.


Thi Cảnh Hòa chưa từng khóc trước mặt ta, chỉ có mình ta mít ướt trước mặt nàng, trước sau nàng đều là dáng vẻ kiên cường. Ngoại trừ cái hôm ta bị mất điện thoại, nàng bởi vì không liên lạc được ta mà hốc mắt cùng chóp mũi mới đỏ lên.


Phố lớn ngõ nhỏ đều mang hơi thở Giáng Sinh, vừa vặn hôm nay trời không mưa, rất nhiều cây thông Noel đều được bày ra.


Ta đi tới tiệm bánh ngọt lần đầu tiên gặp được Thi Cảnh Hòa, ngồi ở vị trí mà nàng đã từng ngồi, dựa vào ký ức gọi món bánh ngọt mà nàng đã từng ăn.


Ta không thích ăn ngọt, nhưng lúc này đây lại ăn sạch chiếc bánh kem nhỏ trước mặt, ăn đến cuối cùng nước mắt vẫn là nhịn không được chảy xuống, có nhân viên cửa hàng lại tặng quà Giáng Sinh cho ta, mong ước ta có thể vui vẻ một chút.


Hai mắt ta đẫm lệ mơ hồ nói cảm ơn, cúi đầu mặc cho nước mắt rơi lên tay lên quần áo.


Ta quá nhớ nàng, nhớ đến trái tim phát đau, nhớ đến nỗi bên tai ta xuất hiện ảo giác, là hai câu mà nàng nói với ta ngay buổi ban đầu.


—— "Người sống trên đời, đừng nên ủy khuất chính mình, biết không?"
—— "Tiểu muội muội."


Thanh âm chân thật như thế, mang theo chút giọng mũi, chỉ cần nghe qua một lần liền sẽ không quên.


Ta lau nước mắt, ngẩng đầu lên, ánh đèn trong tiệm vẫn ấm áp nhưng không có bóng dáng Thi Cảnh Hòa, chỉ có khách hàng cười nói cùng nhân viên đang tới lui bận rộn.


Quả thật là ảo giác mà.