Làm Càn

Chương 138: Xin nhờ chị



Chương 138: Xin nhờ chị

Sau khi Đường Nhược Dao ra cửa, giơ tay ra sức cho bản thân một cái bạt tai, nước mắt rơi đầy mặt.

Cô hỗn loạn lau nước mắt trêи mặt, xông tới trước cửa phòng Quan Hạm mấy bước, bắt đầu gõ cửa.

Vết thương trêи tay Tần Ý Nùng không thể chậm trễ, bây giờ cô ấy không muốn thấy cô, chỉ có Quan Hạm có thể khuyên cô ấy mau chóng băng bó.

"Quan Hạm! Chị Quan Hạm!"

Khớp tay dùng hết sức lực đập lên cửa gỗ cứng, đập cửa tới mức làn da trắng nõn đỏ ửng, Đường Nhược Dao dính lên cửa, không hề nghe thấy phản ứng.

Quan Hạm lại không ở trong phòng!

Tim gan Đường Nhược Dao nóng như lửa đốt, trong đầu lướt qua lòng ban tay rỉ máu của Tần Ý Nùng, nước mắt chảy ngày càng nhiều, làm tầm nhìn mơ hồ. Cô dùng mu bàn tay thô bạo lau đi, chất liệu vải vóc không giống lòng bàn tay, lập tức khiến nửa khuôn mặt bị mài đỏ.

Cô lập tức đưa tay vào túi tìm điện thoại gọi cho Quan Hạm.

...

Quan Hạm làm hỏng camera hành lang thì yên tâm xuống tầng.

Tuy cô là trợ lí bên người của Tần Ý Nùng, 24 tiếng đông hồ gọi là đến, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút thời gian thả lỏng, hơn nữa CP của bản thân tỏ tình thì có thể có chuyện gì? Tần Ý Nùng còn đeo cả nhẫn rồi, không chừng ngày mai đeo lên ngón áp út, cô tính toán tối nay hai người Tần Đường sẽ có một buổi tối vừa dài vừa đẹp đẽ, bản thân ít nhất tới sáng mai mới nhận được lệnh, hoặc là muộn hơn, ngày kia?

Quan Hạm một mình đi thang máy xuống dưới, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Trước khi cửa thang máy mở ra lại thu nụ cười về, hồi phục biểu cảm mặt hồ không gợn sóng, sau đó tiến vào phòng tiệc.

Phòng tiệc lúc này đang múa may quay cuồng, không khí tiệc đóng máy rất tốt, cho nên rất nhiều người uống say, càng ngày càng hăng, Quan Hạm tránh khỏi nhóm nhân viên đoàn làm phim biểu diễn đà điểu ở giữa phòng tiệc, lấy một phần bánh kem ngồi trong góc, chầm chậm lấy dĩa ăn một miếng, quan sát biến đổi cuộc đời.

Thân là trợ lí vạn năng ưu tú, sao có thể không biết nhìn mặt mà bắt hình dong chứ? Cô không chỉ là trợ lí đời sống, rất nhiều chuyện Tần Ý Nùng không thể đích thân làm, đều nhờ cô xử lí, phải giao tiếp với đủ loại người, trêи có quan lớn, dưới có dân đen, cô đều thành thục đối phó, đều là nhờ tích lũy thường ngày.

Trợ lí không thể làm cả đời, sớm muộn sẽ phải rẽ theo hướng khác. Nghe nói rất nhiều trợ lí của nghệ sĩ sau khi gom góp đủ các mối quan hệ trong thời gian làm trợ lí sẽ đổi nghề thành người quản lí, hiện tại Quan Hạm chưa có ý định này, nhưng cô phải chuẩn bị không xảy ra sai sót.

Lúc này người giống hệt cô, còn có Phó Du Quân. Phó Du Quân đơn thuần xuất phát từ hứng thú, hứng thú bồi dưỡng thành thói quen.

Trong phòng tiệc có thêm một người, cô nàng đã chú ý ngay từ phút đầu tiên.

Quan Hạm mãi sau đó mới nhìn thấy cô nàng.

Hai người tự nhiên nhìn vào mắt nhau, Phó Du Quân lịch sự cười cười, Quan Hạm khẽ gật đầu, di chuyển tầm mắt.

Trái tim lướt qua một tia khác thường, không lâu sau Quan Hạm lại nhìn đối phương một cái, lần này Phó Du Quân vẫn chuẩn xác quay đầu bắt được ánh mắt của cô, gật đầu, ý cười trêи khóe môi ngày càng sâu.

Quan Hạm: "..." Cái quái gì thế?

Bỏ đi, cô lựa chọn bỏ qua người ít nói kì quái trong nhóm tấu hài kia.

Văn Thù Nhàn giơ khuỷu tay chọc khẽ vào tay Phó Du Quân: "Cậu làm gì thế? Rải độc rồi, chạy mau."

Phó Du Quân: "Hả?"

Văn Thù Nhàn gỡ một bên tai nghe của cô nàng xuống, nói: "Rải độc rồi, chạy mau. Ngây người cái gì?"

Phó Du Quân ờ một tiếng, cúi đầu điều khiểu nhân vật trong game trêи màn hình chạy vào khu an toàn.

Không sai, ba người phòng 405 đang lập tổ ăn gà, đương nhiên là Văn Thù Nhàn dẫn đầu, chỉ có cô nàng mới mê chơi game như thế, bình thường bận bịu đầu tắt mặt tối, chỉ có chơi game mới thả lỏng một chút.

Lúc này Đường Nhược Dao lên tầng tỏ tình rồi, cô nàng căng thẳng muốn chết, như bản thân mình phải tỏ tình, thế là đề nghị chơi game.

Văn Thù Nhàn cộc cằn, lại lắm lời, chạy được nửa đường thì bị mất máu mà chết, Thôi Giai Nhân khinh bỉ nhìn cô nàng một cái, nháy mắt cũng thành hòm. Phó Du Quân bình tĩnh lạnh lùng, sống đến cuối cùng.

Trêи màn hình nhảy ra giao diện chiến thắng, hai vị đã ngỏm kϊƈɦ động đập tay một cái: "Yeah!" Giống như hai người là công thần lớn nhất vậy.

Phó Du Quân cũng không thấy lạ.

Văn Thù Nhàn ngẩng đầu nhìn cửa phòng tiệc một cái, Đường Nhược Dao vẫn chưa quay lại, nói: "Thêm ván nữa?"

Thôi Giai Nhân: "Nhanh nhanh nhanh."

Phó Du Quân lại nói: "Đợi chút."

Văn Thù Nhàn: "Đợi cái gì?"

"Tôi đi gọi thêm người, xem cô ấy có chơi cùng chúng ta không." Phó Du Quân đứng lên, đi về một hướng.

Hai người Văn Thôi nhìn rõ điểm cuối trêи tuyến đường của cô ấy, cằm sắp rớt xuống: "!!!"

Đó... đó... đó không phải là trợ lí riêng mặt lạnh như băng của Tần Ý Nùng sao?

Không cần mạng nữa hả?

Phó Du Quân đương nhiên vẫn muốn sống, còn muốn sống thật tốt. Một là cô nàng không có nỗi sợ với Quan Hạm lớn như thế, hai là cho dù xuất phát từ thân phận trợ lí bên người của Tần Ý Nùng hay là quan hệ của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao, cô nàng muốn móc nối quan hệ với Quan Hạm tuyệt đối chỉ lợi không hại.

Cô nàng cân bằng lợi ích xong mới đi tới, không phải liều lĩnh chỉ muốn cho đủ đội hình bốn người.

Quan Hạm đặt chiếc dĩa xuống đĩa giấy dùng một lần, mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên.

Phó Du Quân giơ giao diện trò chơi trong điện thoại lên, cong lên nụ cười thân thiện: "Chúng tôi đang chơi game, lập đội chơi cùng không? Còn thiếu một người."

Quan Hạm: "..."

Cô lạnh mặt từ chối: "Không cần, cảm ơn." Bản thân chơi tệ như thế, lặng lẽ mất mặt thì thôi, còn phải mất mặt trước bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao sao.

Phó Du Quân: "Tôi gánh chị."

Lông mày Quan Hạm nhíu thành vết lõm không dễ phát giác. Cô ấy biết mình chơi tệ?

Phó Du Quân cong môi khẽ cười, đơn thuần vô hại, khiến người ta vô thức sinh ra cảm giác thân thiết: "Năm ngoái từng chơi chung, chị quên rồi à?"

Quan Hạm lộ ra sắc mặt đã hiểu.

Hai người Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân đeo tai nghe kiên nhẫn chờ đợi, ai ngờ Phó Du Quân thật sự có thể dẫn theo mặt lạnh kia tới. Mặt lạnh nhìn lạnh lẽo, thật ra rất lịch sự, khi đi tới liền giới thiệu bản thân họ Quan.

Văn Thù Nhàn, Thôi Giai Nhân: "Chào trợ lí Quan." Không dám thở mạnh một hơi.

Tài khoản ban đầu của Quan Hạm đã đưa cho Tần Ý Nùng, bây giờ là tài khoản mới, ID là Quan Đa Phát.

Đáy mắt Phó Du Quân hiện lên ý cười.

Quan Mậu Phát, Quan Đa Phát, cũng thật cố chấp. Cô nàng nhìn sau gáy Quan Hạm một cái, quả thật chân tóc khá thấp, tóc rất dày.

Văn Thù Nhàn đã sớm không nhớ về "Quan Mậu Phát" nữa rồi, cũng chỉ nghi ngờ trong giây lát với Quan Đa Phát, không dám hỏi có nghĩa gì, trong lòng chỉ nghĩ có lẽ là ý phát tài, vậy tại sao không đặt là Đa Tài?

Văn Thù Nhàn nói: "Vậy tôi bắt đầu nhé."

Quan Hạm căng thẳng tột độ, cô gắng lắm mới khiến bản thân không biến thành hòm ngay khi vừa chạm đất, nhưng khi số lượng người vẫn còn 98, vẫn chết trận "anh dũng" khi giáp lá cà với kẻ địch đầu tiên.

Tuy trêи mặt cô không biểu hiện, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mặt, cho nên nhìm trộm ba người còn lại.

Chỉ có Văn Thù Nhàn tức giận ra sức chạm lên màn hình, cho dù đối diện không có kẻ địch, nói một tiếng: "Mẹ khỉ, sao chị lại chết rồi? Đợi đấy, em báo thù cho chị!"

Thôi Giai Nhân cạnh khóe cô nàng một câu: "Cậu chăm lo bản thân cho tốt, chém gió thành bão rồi."

Văn Thù Nhàn hừ hừ: "Sao lại gọi là chém gió thành bão, đây gọi là ý thức công lí mạnh mẽ."

Thôi Giai Nhân: "Thôi đi, trình độ của bản thân thế nào trong lòng còn không rõ sao?"

Văn Thù Nhàn hét to: "Cậu đợi đi! Ván này chắc chắn tôi sẽ ăn gà!"

Thôi Giai Nhân thản nhiên nói: "Ừ, tôi đợi, tôi đợi bố già dẫn tôi ăn gà."

Âm thanh hiện trường của nhóm hài càng thêm trí mạng hiện thực qua âm thanh vòm 4D của tai nghe.

Quan Hạm nhướng máy.

Bố già?

Lúc này Phó Du Quân ngẩng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt không có ý cười, vẻ mặt nghiêm túc, nói ngắn gọn: "Tọa độ."

Phó Du Quân là người Giang Nam, mặt trái xoan, mắt to mày cong, da dẻ trắng bóc, xinh đẹp tới mức có tính công kϊƈɦ, nhưng không phải loại hình yếu ớt khiến người ta sinh ra khát vọng bảo vệ, ngược lại chín chắn đáng tin, đặc biệt là nét trang nhã giữa lông mày, khiến cô nàng vững chắc trêи con đường diễn xuất. Tiền kì có thể diễn thỏ trắng, hậu kì lại có thể đại ma vương bên ngoài hiền lành nội tâm lại độc ác. Trong bộ phim "Đại Đường" nổi tiếng năm ngoái, vai phụ Hiền Phi từ hiền lành tới gian xảo vụt sáng trong giới diễn xuất, năm nay phát sóng một bộ diễn vai chính, được khen ngợi cùng tỉ suất người xem cũng không tệ, tiền đồ vô hạn.

Bình thường cô nàng lựa chọn vai diễn cũng nghiêng về dịu dàng, mềm mại, khóe môi cong lên, buổi tối đã dùng bữa, nhưng đôi môi của cô nàng vẫn rất hoàn hảo, có lẽ là sau đó được dặm lại.

Quan Hạm cũng không biết tại sao bản thân lại nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ đang khép của đối phương rồi ngây ra một giây, không nghe thấy cô nàng nói gì.

"Cô nói gì thế?" Quan Hạm chuyển dịch tầm mắt của mình, âm thanh mang theo một tia căng thẳng không thể phát giác.

"Tọa độ." Phó Du Quân lặp lại, "Chị chết ở đâu?"

Quan Hạm nhìn về góc phải màn hình, báo tọa độ cho cô

nàng.

Phó Du Quân không nói chuyện, lại cúi đầu, đầu ngón tay linh hoạt điều khiển nhân vật trò chơi chạy về một phía.

Quan Hạm nhìn tình hình chiến trường, hiếu kì chuyển sang góc nhìn của Phó Du Quân.

Phó Du Quân chạy tới tọa độ mà cô báo, khi nhân vật trò chơi bị giết sẽ hiển thị ID của người giết, Quan Hạm chết quá nhanh, không nhớ được toàn bộ tên người kia, chỉ nhớ trong tên có chữ "Corgi."

Hệ thống hiển thị tin tức: [Đẹp Người Tính Tình Hoang Dại đã giết Tiểu Tiểu Tiểu Corgi X]

Lúc trước nhìn ra đẹp, bây giờ nhìn ra hoang dại rồi, lúc chơi game không lên tiếng, nhưng rất cứng rắn.

Văn Thù Nhàn vô tích sự, còn cách tọa độ một trăm tám nghìn dặm, nói: "Lại bị bố già nhanh chân cướp mất, bỏ đi bỏ đi, lần sau em sẽ giúp chị báo thù!"

Văn Thù Nhàn đương nhiên muốn phỉ nhổ cô nàng.

Phó Du Quân từ đầu tới cuối không lên tiếng, cô nàng cũng không may mắn, một mình đi tới gặp phải một nhóm, tiếng súng giết "Tiểu Tiểu Tiểu Corgi X" vang lên làm lộ vị trí, vị bao vây, giết thêm hai người của đối phương xong, không may "tử trận".

Phó Du Quân tháo tai nghe xuống.

Quan Hạm nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn."

Phó Du Quân khẽ đáp: "Đừng khách sáo."

Sau đó Quan Hạm thả lỏng hơn rất nhiều, cho dù cô chơi thế nào, ba người kia cũng không để bụng, bọn họ hưởng thụ trò chơi là chính, không đặt nặng thắng thua. Văn Thù Nhàn lao nhao nhất định muốn báo thù cho cô, còn Thôi Giai Nhân nhất định muốn đấu miệng với cô nàng, Phó Du Quân nhất định sẽ báo thù cho cô.

Ba ván, Quan Hạm lại thành hòm, không đợi Phó Du Quân mở lời, chủ động thông báo tọa độ.

Quan hạm chuyển sang góc nhìn của Phó Du Quân, thưởng thức tư thế anh hùng lao vào trận chiến của đối phương, sao bản thân chơi game lại tệ vậy chứ? Tại sao khác biệt giữa người với người lại lớn như vậy?

Quan Hạm đang suy nghĩ, chiếc điện thoại khác trong túi xách rung lên.

Cô đặt trò chơi xuống, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến.

Đường Nhược Dao.

Trước mặt đều là bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao, Quan Hạm rời đi hai bước nghe máy: "Cô Đường."

Phó Du Quan nghe thấy, nghiêng tai, tháo một bên tai nghe xuống, dành chút tâm trí lắng nghe.

Âm thanh của Đường Nhược Dao nghe rất hoảng hốt, mất hết bình tĩnh, mang theo giọng mũi nặng nề, giống như đang khóc.

"Chị Quan Hạm, chị ở đâu?"

Mí mắt Quan Hạm giật lên, trực tiếp nhanh chân bước ra ngoài: "Phòng tiệc dưới tầng, sao thế? Có phải chị Tần xảy ra chuyện không?"

"Chị ấy làm bản thân bị thương, ở trong phòng, chảy rất nhiều máu."

"Tôi đến ngay đây!"

Quan Hạm lập tức tắt máy, nhanh chóng chạy đi.

Phó Du Quân vỗ vỗ lên tay hai người bạn cùng phòng đang chơi game nhập tâm, ánh mắt trầm xuống, nói: "Hình như Đường Đường xảy ra chuyện rồi, chúng ta cũng lên xem thế nào."

Quan Hạm đang đợi thang máy, nhìn thấy ba người đồng thời xuất hiện ở trước mắt.

Cô nhìn về phía Phó Du Quân với ánh mắt nghi hoặc. Trong ba người không có nghi ngờ gì, lời nói của cô nàng có trọng lượng nhất.

Phó Du Quân thong thả nói: "Ba chúng tôi đặt phòng rồi, cùng tầng với Đường Đường."

Quan Hạm: "..."

Khách sạn không phải của một mình cô, cho dù là thật hay giả, cô cũng không thể ngăn cản bọn họ vào thang máy.

Thế là bốn người đều vào thang máy.

Quan Hạm không đợi cửa mở hết đã xông ra ngoài, ba người nhóm Phó Du Quân nhìn nhau, dự cảm không lành, nhanh chân đi theo.

"Chị Quan Hạm!" Đường Nhược Dao không có thời gian lau sạch mặt, xông đến như tên bắn, "Chị mau vào trong giúp chị ấy đi!"

Quan Hạm nhìn Đường Nhược Dao một cái, trong mắt lộ ra vẻ khó mà tin được. Đường Nhược Dao khóc lóc thảm thiết, tóc dài tán loạn, ánh mắt túng quẫn không nói, một bên má còn có dấu tay in lên rõ ràng.

Hơn nữa tinh thần sức lực của Đường Nhược Dao dường như hoàn toàn rệu rã, đặc biệt là khi Quan Hạm giơ tay gõ cửa cũng vô thức đi theo, nhưng khi Quan Hạm quay đầu nhìn, ý thức được điều gì đó, đột nhiên lùi sau một bước, yếu ớt đứng nguyên tại chỗ.

Khiến Quan Hạm nhớ tới Đường Nhược Dao ban đầu, không phải là cô Dao mà cô quen biến mấy năm qua, mà là cô gái khi mới gặp gỡ, Tần Ý Nùng vừa mới cứu khỏi miệng hổ, run rẩy sợ hãi như đi trêи lớp băng mỏng.

Tại sao Đường Nhược Dao lại biến thành thế này?

Tần Ý Nùng từ chối cô sao? Những dấu tay trêи mặt cô là chuyện gì? Tần Ý Nùng đánh cô sao?

"Ai?" Một âm thanh truyền tới từ bên trong, lạnh lùng không có nhiệt độ.

Nước mắt của Đường Nhược Dao lại trào ra, cúi đầu càng thấp.

Vành mắt Văn Thù Nhàn cũng đỏ theo, xắn tay áo muốn lên trước kéo Đường Nhược Dao, thuận tiện giúp cô đòi lại công bằng! Đừng nói Tần Ý Nùng, hôm nay có là ông trời bắt nạt Đường Nhược Dao, cô nàng cũng phải náo loạn thiên đình mới hả lòng hả dạ!

Phó Du Quân đưa vai giữ lấy cô nàng, ánh mắt nghiêm nghị ngăn cản, làm khẩu hình miệng: "Đừng động đậy."

Quan Hạm nhìn vành mắt đỏ ửng của Đường Nhược Dao, nói về phía cửa: "Em đây ạ."

Tần Ý Nùng: "Vào đi."

Quan hạm dùng thẻ phòng mở cửa đi vào, Đường Nhược Dao nhanh chóng ngẩng đầu nhìn vào trong một cái, tầm mắt bị che chắn, không nhìn nổi bóng lưng, nhưng cô vẫn chăm chú nhìn, nhìn vào trong.

Cửa phòng trước mặt đóng lại.

Tần Ý Nùng ngẩng mí mắt, nhìn về phía trợ lí đang mở hộp ý tế, miễn cưỡng nặn ra ý cười, nói: "Tôi vừa định gọi điện thoại cho em, em đã tới rồi." Cô ấy đặt tay phải quấn khăn tắm lên bàn trà, giọng điệu tùy tiện nói, "Lại không cẩn thận làm vỡ cốc, mau tới xử lí giúp tôi đi."

Không cẩn thận?

Quan Hạm to gan lộ ra một nụ cười lạnh với cô ấy.

Tần Ý Nùng nghĩ trong lòng: Ôi.

Lại phải dỗ.

Cô ấy quyết định giả vờ đáng thương, nhưng còn chưa kịp giả vờ, Quan Hạm đã dùng giọng điệu cười lạnh nói: "Cô Dao gọi em tới đây." Xem ra CP không thành, Tần Ý Nùng lại tự ngược, vũ trụ nhỏ của Quan Hạm sắp nổ tung rồi.

Biểu cảm của Tần Ý Nùng trống rỗng mấy giây, mất khả năng ngôn ngữ, rất lâu sau, mặt không cảm xúc ờ một tiếng.

Quan Hạm đặt hộp y tế lên bàn trà, tháo khăn xuống cho cô ấy, lạnh lùng nói: "Khóc lóc thảm thương, giống hệt như ngày quay cảnh chia tay hôm nọ, trêи mặt cô ấy còn có dấu tay, chị đánh cô ấy à?"

"Tôi không đánh." Tần Ý Nùng lập tức nói, ngừng mấy giây, hỏi, "Nghiêm trọng không?"

Quan Hạm nhớ lại giây lát, nói: "Rất nghiêm trọng, ra tay rất tàn nhẫn."

Tần Ý Nùng không lên tiếng.

Quan Hạm tháo khăn ra, nhìn thấy lòng bàn tay nhuộm máu không ra hình dạng của cô ấy, gân xanh trêи trán giật lên, trực tiếp gọi tên: "Tần Ý Nùng!"

Tần Ý Nùng hổ thẹn cúi đầu dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của cô.

Quan Hạm tức giận, nhưng vẫn cẩn thận giúp cô ấy xử lí vết thương. Trước tiên dùng tăm bông nhúng cồn đỏ lau sạch từng vết máu, sau đó dùng nhíp gắp mảnh vỡ thủy tinh sót lại bên trong ra.

Quan Hạm đột nhiên nói: "Tốt nhất nên đi bệnh viện." Vết thương này của cô ấy quá sâu, còn không ngừng trào máu ra ngoài, giữa chừng có lẽ dùng sức nắm tay, mảnh vỡ ghim vào trong thịt, còn có rất nhiều mảnh dăm to nhỏ, phải để bác sĩ chuyên môn xử lí mới đảm bảo không xảy ra sai sót.

Tần Ý Nùng đồng ý rất nhanh, nói: "Vậy bây giờ đi bệnh viện."

Quan Hạm sửng sốt.

Đây không phải là tính cách của Tần Ý Nùng, thế là trong ánh mắt khó hiểu của Quan Hạm, Tần Ý Nùng bứt da đầu chầm chậm bàn giao: "Tôi vừa nôn ra máu, bây giờ không biết lục phủ ngũ tạng đau chỗ nào, cảm giác chỗ nào cũng đau, giống như đang bị lửa thiêu..."

Quan Hạm: "!!!"

Mồ hôi của Tần Ý Nùng rơi xuống như mưa, sắc mặt trắng bệch không thôi, tay trái đè lên bụng mình: "Lúc trước còn uống rất nhiều rượu, tôi thấy sắp chảy máu dạ dày rồi." Hoặc là đã chảy máu dạ dày rồi, rất đau, ngụm máu nôn ra ban nãy, rốt cuộc là từ bộ phận nào, cô ấy cũng không xác định.

Quan Hạm vừa nổi trận lôi đình vừa nghĩ: Cái này còn có thể cảm thấy sao?

Lần này Tần Ý Nùng thương tiếc mạng sống rồi, đuối lí nhỏ tiếng nói: "Tóm lại, mau đưa tôi đến bệnh viện đi."

Quan Hạm nhìn chằm chằm cô ấy, gọi điện thoại cho tài xế chuẩn bị xe.

Cô dùng băng gạc băng bó đơn giản lòng bàn tay của Tần Ý Nùng lại, không băng quá chặt, lát nữa tới bệnh viện còn phải tháo ra. Sau đó nhìn áo tắm trêи người, lấy ra một bộ quần áo mới trong tủ quần áo cho cô ấy, lo lắng hỏi: "Có thể tự mặc được không?"

Tần Ý Nùng gật đầu.

Quan Hạm nói: "Em ra ngoài đợi chị, xong thì gọi em." Cô nhanh chân bước ra cửa, quay đầu dặn dò, nói, "Đừng ngất đấy, cách một phút em gọi chị một lần, nhớ trả lời em."

Tần Ý Nùng ừ một tiếng.

Quan Hạm mở cửa ra, lại lập tức đóng cửa lại, quay lại, biểu cảm ngưng trệ: "Cô Dao đang đứng trước cửa."

Tần Ý Nùng cúi mặt xuống, đứng giữa đường phân cách bóng tối và ánh sáng, không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, lạnh lùng nói: "Bảo em ấy đi đi, tôi không muốn gặp em ấy."

Quan Hạm đáp ứng.

...

Văn Thù Nhàn sắp điên rồi.

Quan Hạm vừa đi, cô nàng liền giãy khỏi bàn tay chặt trước mặt mình của Phó Du Quân, xông lên, kéo tay Đường Nhược Dao, nhẹ nhàng lấy giấy lau nước mắt trêи mặt cô, vành mắt ửng đỏ hỏi: "Rốt cuộc làm sao rồi? Đây là ai làm?"

Đường Nhược Dao ngây ngẩn, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, không động đậy, mặc cô nàng sắp đặt.

Đường Nhược Dao vĩnh viễn giữ thể diện nhất, sạch sẽ nhất, có chừng mực nhất, trước giờ không vì bất cứ chuyện gì mà khác thường trong phòng kí túc xá của bọn họ, cũng sẽ có một ngày chật vật, hồn bay phách lạc như thế này.

Văn Thù Nhàn cảm thấy trái tim bản thân sắp vỡ tung rồi, không liên quan tới tình yêu, chỉ là cô nàng chịu đả kϊƈɦ quá lớn với cảnh tượng trước mắt.

Cô nàng không thể nhẫn nhịn!

"Có phải là Tần Ý Nùng không?" Văn Thù Nhàn rít ra câu nói kia qua kẽ răng.

Đường Nhược Dao giống như đột nhiên bị gọi tỉnh, kéo lấy cổ tay Văn Thù Nhàn, ngăn cản tư thế tiến lên phía trước của cô nàng, vô thức phản bác, khàn tiếng nói: "Không phải, là tự tôi làm."

Văn Thù Nhàn: "Tự cậu?"

Vẻ mặt Đường Nhược Dao đau khổ lại tự trách, vừa mở miệng liền khóc không thành tiếng.

"Đừng hỏi nữa." Phó Du Quân kéo Văn Thù Nhàn đi, ấn vào lòng Thôi Giai Nhân, nhỏ tiếng nói, "Trông chừng cậu ta, tốt nhất đừng để cậu ta nói chuyện."

"Được." Thôi Giai Nhân nhanh chóng ôm chặt lấy Văn Thù Nhàn tính tình thô bạo, một tay che miệng cô nàng.

Phó Du Quân yên lặng đứng bên cạnh Đường Nhược Dao, lặng lẽ đưa túi khăn giấy cho cô.

"Đừng lau bằng tay, cũng đừng dùng tay áo, dễ bị nhiễm trùng, hơn nữa hại da."

Đường Nhược Dao khàn tiếng nói: "Cảm ơn."

Phó Du Quân: "Có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không?"

Đường Nhược Dao cố chấp lắc đầu.

Cô muốn chờ đợi ở đây, cho dù lúc này đầu óc cô rất hỗn loạn, Tần Ý Nùng hết lần này tới lần khác chất vấn khiến cô mơ hồ, hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ, ngay cả nói gì với Tần Ý Nùng cũng không rõ. Nhưng cô nhất định phải ở đây chờ đợi, không có nguyên nhân.

Phó Du Quân thở dài một tiếng, bắt đầu kiểm tra camera hành lang.

Đoạn băng ghi hình này nếu bị truyền ra ngoài, không biết trêи mạng sẽ có bao nhiêu phiên bản cẩu huyết. Nhưng cô nàng ngẩng đầu lên tỉ mỉ quan sát, phát hiện camera phía trêи đã hỏng rồi.

"Cậu ở đối diện?" Phó Du Quân bắt đầu chuyển dịch lực chú ý của Đường Nhược Dao.

"Ừ."

"Camera vẫn luôn hỏng sao?"

"Không phải, hôm nay mới hỏng." Đường Nhược Dao sụt sịt mũi.

"Chúng tôi đặt phòng ở khách sạn này, ở tầng dưới."

"Hay là các cậu về ngủ trước đi?"

"Ở với cậu lúc nữa đi."

Một đáp một trả lời, tinh thần của Đường Nhược Dao dần hồi phục, cũng không khóc lóc tới mức toàn thân run rẩy nữa, từ từ bình tĩnh lại.

Nhưng cô vẫn đứng trước cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt kia.

Cửa được mở ra từ bên trong, Đường Nhược Dao nhìn được khuôn mặt người đi ra, lùi về sau một bước, nhỏ tiếng nói: "Chị Quan Hạm."

Quan Hạm vừa nhìn thấy cô, có chút bất ngờ, lại đóng cửa lại.

Sau đó ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng, ngữ điệu bình tĩnh: "Chị Tần bảo cô rời đi."

Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Đường Nhược Dao ngày càng khó coi, dáng vẻ như chịu đả kϊƈɦ lớn.

Văn Thù Nhàn bất ngờ thoát khỏi sự kèm cặp của Thôi Giai Nhân, xông lên trước như tên bắn, đang định bắt binh tướng dưới trước khi bắt vương! Sau đó bị Quan Hạm dễ như trở bàn tay khống chế, "ngao" một tiếng, kêu đau nói: "Đau đau đau đau đau."

Phó Du Quân lạnh lùng lên tiếng: "Cô Quan."

Quan Hạm buông tay ra.

Phó Du Quân cứu Văn Thù Nhàn đau đến nỗi nước mắt đầm đìa về, nhìn cô nàng một cái, tự mình trông coi cô nàng, tránh cho cô nàng gây chuyện.

Trong lòng Đường Nhược Dao hoang tàn lạnh lẽo, cô nuốt xuống vị đắng nơi đầu lưỡi, ngẩng đôi mắt màu hổ phách toàn là tăm tối lên, cô không đi về phía trước, chỉ khàn khàn nói: "Có thể nhờ chị chuyển giúp em một câu không?"

Quan Hạm ngầm đồng ý.

Đường Nhược Dao: "Em không nghĩ sẽ từ bỏ chị ấy như thế, chỉ là em cần thời gian, đây không phải cái cớ. Cho dù sau này chị ấy đối xử với em thế nào, đều là cái giá tất yếu mà em phải trả cho tất cả hành động hôm nay của bản thân, em sẽ không oán thán."

Cô gập người thật sâu, cong lưng chín mươi độ.

"Xin nhờ chị."

Rất lâu không đứng thẳng lên.

Vành mắt Quan Hạm trào lên chua xót, đích thân đỡ cô lên: "Tôi sẽ chuyển lời." Âm thanh của Quan Hạm lộ ra đôi phần dịu dàng hiếm thấy, "Cô về phòng đi, nghỉ ngơi cho tốt mới có sức lực xử lí mọi chuyện."

"Cảm ơn." Đường Nhược Dao lại gập người với Quan Hạm, cúi đầu rất thấp.

Quan Hạm không chịu nổi, trực tiếp quay người vào phòng.

...

"Đã đi chưa?" Tần Ý Nùng thay quần áo xong, ánh mắt dịch chuyển khỏi túi quà ở bên sô-pha – quà sinh nhật Đường Nhược Dao tặng cô ấy, giọng điệu không gợn sóng hỏi.

Quan Hạm nhìn qua mắt mèo ra ngoài, bốn người đều đã vào phòng đối diện, nói: "Đi rồi."

"Vậy chúng ta cũng đi thôi." Sắc môi Tần Ý Nùng đã trở nên trắng bệch vì mất máu quá nhiều, vừa đi được một bước cơ thể không vững lắc lư, chống tay lên bức tường bên cạnh.

"Còn quay về không ạ?"

"Không về, muộn chút em quay lại thu dọn hành lí, sáng mai về Bắc Kinh."

Quan Hạm không phí lời hỏi có muốn thông báo cho Đường Nhược Dao hay không, cô cầm chiếc áo khoác vắt trêи sô-pha lên, khoác lên người Tần Ý Nùng, vòng tay đỡ lấy cô ấy chậm chạp bước ra cửa.

Tần Ý Nùng quay đầu nhìn túi quà, mím môi.

Xe chuyên dụng đã dừng trước cửa khách sạn, Tần Ý Nùng gắng sức lên xe dưới sự dìu dắt của Quan Hạm, đứng còn chưa vững, trời đất liền nghiêng ngả, mất đi ý thức.

Đầu ngón tay nắm lấy tay áo của bản thân đột nhiên buông lỏng, Quan Hạm vội vàng đỡ lấy thân thể mềm nhũn ngã xuống của Tần Ý Nùng, đặt cô ấy lên ghế.

"Lái xe! Đến bệnh viện! Nhanh!"