Chương 211: Điều duy nhất có thể gọi là tình yêu nồng nhiệt trong cuộc đời này của cô ấy, chỉ có Đường Nhược Dao.
Nghệ thuật được gọi là nghệ thuật, là vì nó tương đồng với mọi cảm xúc của loài người bao hàm bên trong nó.
Hoàn cảnh khó khăn mà nhân vật chính trong "Bản Sắc" gặp phải, chẳng phải là tất cả những chuyện mà cộng đồng LGBTQ+ gặp phải? Trưởng bối không hiểu, không tán thành, những lời đàm tiếu, ánh mắt của người đời, thậm chí còn sinh ra hoài nghi với chính bản thân mình, không ngừng ép buộc bản thân, đi trêи con đường "hạnh phúc" mà người đời yêu cầu, con đường của đại đa số.
Cho dù hiện tại đã là thế kỷ 21, chúng ta đã và đang thảo luận có nên hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính hay không, những chuyện này vẫn không hề biến mất xung quanh họ, tình hình ở những thành phố tuyến đầu có kinh tế phát triển còn ổn, nhưng ở những nơi xa xôi hẻo lánh hơn, bọn họ vẫn không được thấu hiểu, thậm chí là đánh đuổi, bị cho rằng biến thái, nhục nhã.
Thẩm Hàn là hình ảnh thu nhỏ của trăm nghìn người, nói với chúng ta phải kiên trì với tình yêu, quý trọng người trước mắt, cũng nói với chúng ta, thật ra mỗi người đang giãy giụa, đang phấn đấu: Chúng ta không hề cô độc.
Liên quan tới kết cục của "Bản Sắc", cư dân mạng cũng có những cách nhìn nhận khác nhau.
Rất nhiều cư dân mạng bất bình thay Hàn Tử Phi, cho rằng cô dùng cả tính mạng để khiến Thẩm Mộ Thanh tìm thấy bản thân mình, là cái giá quá hời cho người tới sau, cảm thấy khó lòng tiếp nhận, Thẩm Mộ Thanh nên giữ lấy tình yêu dành cho Hàn Tử Phi, vĩnh viễn nhớ nhung cô, một mình sống tới cuối đời, như vậy mới là tình yêu đích thực, là viên mãn.
Một bộ phận cư dân mạng khác cho rằng, người mất sớm đã mất, con người phải hướng về phía trước, cho dù là chủ động hay bị ép buộc, Thẩm Mộ Thanh đắm mình vào quá khứ, vĩnh viễn ngập trong đau khổ khi mất đi người yêu, không phải là điều Hàn Tử Phi muốn nhìn thấy. Cuối cùng Thẩm Mộ Thanh có thể tìm được tình yêu mới là điều quá đúng đắn, cô ấy thật sự muốn hoàn thành di nguyện của Tiểu Phi, làm được "Phải vui vẻ". Mà Hàn Tử Phi cũng vĩnh viễn ở lại trong tim cô ấy, không hề bị lãng quên, "Tiểu Phi, chị mãi mãi yêu em, nhưng chị sẽ tiến về phía trước."
Hai phái đều có quan điểm riêng, thảo luận rất sôi nổi.
"Nên bình luận kết cục của "Bản Sắc" như thế nào" leo lên hot search của ứng dụng nào đó, nhiệt độ chỉ tăng không giảm.
Khi hai phía đều có điểm không thể lí giải, thỉnh thoảng trào lên xung đột, chỉ cần kịp thời dẫn dắt chủ đề lên người "Ma quỷ nhân gian Sài Tử Thu", như lễ vật hóa giải chiến tranh, hỏa tốc bắt tay làm hòa.
Vẫn còn có một bộ phận cư dân mạng, đưa ra một cách nhìn mới. Kết thúc của "Bản Sắc" thuộc loại kết mở, vì tới cuối cùng "Một cô gái" chỉ được nhắc tới trong nhật kí, cô gái này là ai, càng không hề có cảnh phim thể hiện Thẩm Mộ Thanh và cô gái tới sau này yêu nhau. Thế là cư dân mạng bị đâm dao tới ngây ngốc có đủ các suy nghĩ lí giải: Cô gái này không nhất định là người yêu, cũng có khả năng là nhận nuôi một đứa trẻ; Thật ra năm đó Hàn Tử Phi chưa chết, cô sống lại rồi, nhiều năm sau hai người cũng được trùng phùng, quá ngọt rồi; Mọi người không thấy trang nhật kí cuối cùng sao, Thẩm Mộ Thanh qua đời rồi, đây cũng là di thư của cô ấy, cuối cùng cô ấy có thể lên trời đoàn tụ với cô gái của cô ấy rồi, cho nên vẽ lên mặt cười thứ hai, cũng coi như là HE, vân vân.
Bộ phận cư dân mạng này chạy tới phần bình luận Weibo chính thức của bộ phim cầu xin giải đáp, Weibo chính thức trả lời một bình luận [Thả tim]. Sau khi tác phẩm nghệ thuật được sáng tạo ra, thì đã không còn thuộc về người sáng tạo nữa, cho phép đủ phương pháp diễn giải của người xem, cư dân mạng muốn tìm đáp án, an ủi linh hồn bị thương của mình, không có gì không được.
Doanh thu ngày đầu bán vé vào Thất Tịch của "Bản Sắc" vượt 70 triệu, những ngày sau dù đều là ngày đi làm nên có chút sụt giảm, nhưng xếp hạng và tỉ lệ lấp đầy phòng chiếu đều ở đầu bảng, chiều hướng ổn định, vào cuối tuần của tuần đầu tiên, doanh thu phòng vé một ngày vượt 100 triệu tệ. Nếu theo dõi topic liên quan tới bộ phim Bản Sắc sẽ phát hiện có rất nhiều khán giả móc hầu bao bao rạp, còn có khán giả dẫn bạn bè đi xem hai lần, ba lần, bốn lần, thậm chí là mười lần, cả rạp chiếu khóc như trẻ con. Có cư dân mạng để lại bình luận trêи Weibo:
[Ghê ghê, dữ dội quá, chủ thớt, mắt bạn vẫn ổn chứ?]
[Tôi mời tất cả những người quanh tôi đi xem một lượt, mỗi lần đến cảnh ngược là tôi đều che mắt mình lại, nhưng vẫn không nhịn được xem tiếp, khóc thảm quá đi]
[Tôi chỉ dám xem hai lần, cứ tới đoạn chia tay với tai nạn máy bay là không nhịn được mà rơi nước mắt, kết quả Tần Hoàng vừa lên xe buýt, tôi liền khóc như chó, tại sao đã biết tình tiết rồi mà vẫn buồn thế chứ]
[Hôm nay mẹ tôi nói với tôi, tiện miệng nhắc nhở làm người phải vui vẻ, tôi lập tức khóc như mưa ngay tại chỗ, mẹ tôi: ??? Con gái mình không phải đang làm màu chứ?]
Những người bao rạp chiếu phim như vậy, ngoài những người đam mê điện ảnh điên cuồng cùng fan lưu lượng, rất hiếm thấy. Từ trước tới giờ, cộng đồng LGBTQ+ đều thiếu cầu nối để lên tiếng, âm thanh của bọn họ cũng chưa từng được nghe thấy, có cơ hội như ngày hôm nay, tự nhiên phải chứng minh với thế giới ngoài kia.
Chúng ta đều giống nhau, chúng ta không phải là những chiến sĩ chiến đấu đơn độc.
Lâm Nhược Hàn đăng lên hóa đơn mua vé "Bản Sắc" vào ngày đầu tiên bộ phim công chiếu, ngoài lần đầu tiên cô nàng đích thân đi xem, còn đặc biệt bảo trợ lí bao cả rạp chiếu phim vào ban ngày lúc vắng người, tấm hình thứ hai là một sấp vé xem phim.
Lâm Nhược Hàn:
[Tôi khóc tới nỗi trôi cả lớp trang điểm, ra đây chịu đánh @Tiểu Tiểu Biên Kịch Sài Thử Thu]
[Giám đốc Lâm cũng đi xem lúc 0 giờ?]
[Mẹ khỉ, rạp chiếu phim này gần nhà tôi, tối qua tôi định tới đây xem phim, nghĩ một lúc tối nay xem cũng không muộn, kết quả là không đi. Cảm giác của người trong cuộc chính là hối hận, vô cùng hối hận]
[Không hổ là bạn tốt!]
[Minh tinh đầu tiên chụp ảnh hóa đơn]
Có lẽ là cái may đi đầu của Lâm Nhược Hàn, có lẽ là mang theo ý định nịnh bợ Tần Ý Nùng, hoặc là muốn tạo nhiệt độ, rất nhiều minh tinh phấn khởi tạo nên làn sóng đăng ảnh vé xem phim "Bản Sắc" lên mạng.
Hành động phóng đại như vậy, dẫn tới sự bất mãn của những người sợ đồng tính luyến ái cùng một bộ phận "trung lập", cho rằng đây là những lời tuyên truyền càn rỡ cho đồng tính luyến ái, rất dễ tạo ra ảnh hưởng xấu đến lứa tuổi chưa thành niên nhận thức còn chưa trưởng thành, thúc đẩy chúng trở thành người đồng tính.
Vấn đề này cũng là một vấn đề cũ kĩ, trêи tivi, ngoài rạp chiếu phim ngày nào cũng chiếu những tác phẩm dị tính luyến ái, cộng đồng LGBTQ+ có từng nói gì sao?
Còn có những người tự xưng là khách quan lí trí, là cùng nhóm với những người mắng chửi Tần Ý Nùng mượn hoạt động từ thiện để tạo nhiệt khi xưa: Tôi không kì thị đồng tính luyến ái, nhưng các bạn ngày ngày lượn lờ ở trước mặt tôi, chính là lỗi của các bạn, tôi muốn chuyển tới phía đối lập, ghét các bạn là quyền của tôi.
Dư luận lại trào dâng cuộc chiến mắng chửi.
Cùng với sự thăng cấp của cuộc đấu tranh, những người bình quyền cho LGBTQ+ lại run lên bần bật, chỉ sợ ngôn luận của bọn họ quá lớn, sẽ khiến cánh cửa khó khăn lắm mới được khơi thông bị đóng lại, tới lúc đó lại đúng ý của kẻ địch.
Ngày lại qua ngày, doanh thu phòng vé của "Bản Sắc" vượt 500 triệu tệ trong tuần đầu tiên, bài đăng chúc mừng từ Weibo chính thức vượt trêи mười nghìn lượt chia sẻ trong vòng mười phút, khắp nơi đổ tới chúc mừng, mọi người cùng chung vui.
Mọi người cũng không cãi nhau nữa, tranh luận với đám người sợ hãi đồng tính luyến ái căn bản là chuyện vô nghĩa, nhàn rỗi không phải xem phim thêm lần nữa. Có cư dân mạng tài hoa còn sáng tạo ra thành ngữ mới: Vạn cẩu tề khốc – hình dung những khán giả trong rạp chiếu phim khi xem "Bản Sắc".
Bọn họ còn quan tâm tới doanh thu phòng vé hơn cả phía sản xuất phim, nhìn chằm chằm mọi lúc mọi nơi, tiến hành báo cáo theo thời gian thực, tự mình chỉnh sửa ảnh chúc mừng vượt 600 triệu trong phần bình luận.
Vì nhiệt độ lớn của "Bản Sắc", hai diễn viên chính trong phim là Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm, tuy Thẩm Mộ Thanh rất khổ, nhưng ít nhất trong hiện thực Tần Đường rất ngọt. Video của hai người tại buổi lễ công chiếu được cư dân mạng lấy ra hồi tưởng lại lần nữa, tác phẩm điện ảnh đẹp lại khí thế lớn cho fan CP.
Thỉnh thoảng Tần Ý Nùng sẽ dùng tài khoản phụ lên Weibo tìm kiếm từ khóa liên quan tới hai người, tài khoản phụ của cô ấy là Quan Hạm đưa cô ấy, tên ban đầu vốn là dãy số điện thoại XXXXXX, vừa nhìn là biết tài khoản phụ không dụng tâm, hiện tại đổi thành "Tần Đường Xứng Một Mặt".
[Trước đây không có cảm giác CP với hai người họ, xem xong phim, thật sự quá tuyệt đi, quá xứng rồi! Trong lòng tôi hai người chính là Thẩm Hàn trong đời thực, mặc kệ đi, CP của tôi không BE!]
[Tần Đường đẩy một đời, đẩy một đời!]
[Tôi xem "Bản Sắc": Oa oa oa oa oa. Tôi đẩy Tần Đường: Hi hi hi hi hi. Tần Đường là thật! Khóa chặt cho tôi đi!]
[Rơi vào hố Tần Đường, chỉ cần tôi bò đủ nhanh, BE sẽ không đuổi kịp tôi]
Nhiều người như vậy cảm thấy bản thân và Đường Nhược Dao xứng đôi, Tần Ý Nùng cũng rất vui.
Nhưng cho dù nhiệt độ CP có tăng cao thế nào, Weibo của hai người từ đầu tới cuối vẫn không tương tác, một là không có cơ hội, về phương diện phim ảnh, hai người tuyên truyền đơn giản giống hệt nhau, như được đúc từ một khuôn ra, chia sẻ Weibo, đính kèm mấy chữ, vô cùng lạnh lẽo, để bọn họ học hỏi phương pháp quảng bá phim đóng giả nhân vật như ai đó, ví dụ như Đường Nhược Dao đăng một câu "Thẩm Mộ Thanh, XXXX", sau đó @Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng chia sẻ bài đăng của cô, nghĩ thôi cũng thấy kì quái. Hai là hai người dường như ngày ngày đều gặp nhau, có chuyện gì đều đã nói hết, không cần thiết phải nói trêи mạng.
Hai người chỉ tự mình chia sẻ Weibo từ tài khoản bộ phim ngày công chiếu, sau đó bộ phim như thể đã không còn liên quan gì tới hai người nữa.
Fan CP biểu thị: Càng tránh hiềm nghi càng đại diện là thật, đẩy được rồi đẩy được rồi!
Gần một tuần trước khi bộ phim lên sóng, nhân viên tuyên truyền cưỡi ngựa xem hoa gửi tin nhắn riêng cho Tần Ý Nùng: [Cô Tần, có thể thương lượng với cô một chuyện không?]
Tần Ý Nùng: [Nói xem]
Nhân viên tuyền truyền nói: [Cô và cô Đường có thể tương tác chút không?] Nhiệt độ cao như vậy, không tận dụng thì quá uổng.
Trước đây nhân viên tuyên truyền là thành viên của đoàn làm phim, cô nàng không tin những tin đồn bên ngoài nói hai người không hòa hợp, khi còn trong đoàn làm phim, hai người còn rất thân mật cơ mà, giống như thể hai hợp một vậy.
Tần Ý Nùng: [Tương tác thế nào?]
Sau khi Tần Ý Nùng tan làm về nhà liền nói chuyện này với Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao nhướng mày, cười nói: "Em thế nào cũng được."
Tối đó, bộ phim "Bản Sắc" đăng một video hậu trường.
@Bộ Phim Bản Sắc:
[Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi, nụ hôn đầu này hôn rất khó khăn [Cười trộm][Cười trộm[Video Weibo]
Tình tiết trong phim là: Hai người Thẩm Hàn âm thầm nảy sinh tình cảm, nhưng một người sợ hãi với cảm giác kϊƈɦ động từ nội tâm, một người cho rằng đối phương có gia đình hòa thuận, có chồng có con, không nên buông thả cảm xúc của bản thân, thế là duy trì quan hệ thầy trò trêи bề mặt, đạt được sự cân bằng mong manh.
Mãi cho tới một ngày, Dịch Nhất Nhất, người diễn vai bạn đại học của Hàn Tử Phi Kiều Linh Linh tới nhà họ Hàn làm khách, hai người vừa nói vừa cười, ở trong sân hái táo, bị Thẩm Mộ Thanh ở tầng hai nhà kế bên tận mắt nhìn thấy, trong lòng Thẩm Mộ Thanh sinh ra cảm giác hoảng hốt, đồng thời lại không khống chế được cảm giác đố kị.
Tối đó, Hàn Tử Phi chọn một rổ táo vừa to vừa đỏ còn tươi tặng cho Thẩm Mộ Thanh, Thẩm Mộ Thanh giận dỗi trúc trắc một cách hiếm thấy, bị Hàn Tử Phi phát hiện Thẩm Mộ Thanh có tình cảm giống hệt như mình.
Hai người thu hút lẫn nhau, cầm lòng chẳng đặng, phát sinh nụ hôn đầu tiên trong kịch bản.
Trong video, nhân viên đập bảng lần một, Đường Nhược Dao mất hồn, quay hỏng.
Lần thứ hai, Tần Ý Nùng đảo khách thành chủ, hoàn toàn phá vỡ hình tượng Thẩm Mộ Thanh, châm lửa phóng hỏa, suýt chút nữa diễn cảnh hôn thành cảnh giường chiếu, quay hỏng.
Lần thứ ba, hai người khó tách rời, Tần Ý Nùng lại chiếm thế chủ động thêm lần nữa, hôn đến mức khiến Đường Nhược Dao quay cuồng, không tìm thấy phương hướng, quay hỏng.
Lần thứ tư mới thuận lợi đạt.
Đương nhiên, không phải bản hoàn chỉnh, đã được cắt ghép, độ dài khoảng một phút.
Trong bình luận, tiếng chuột chũi cùng tiếng gà kêu thi nhau đua tài.
[Mẹ của con ơi, đây là video hậu trường của thần tiên sao?]
[Mẹ kiếp! Tôi chết rồi, hai người đẹp hôn nhau bổ mắt quá, tôi có thể xem cả trăm triệu lần!]
[CP của tôi là thật rồi! Đẩy thuyền chết tôi rồi! Đẩy thuyền chết tôi rồi!]
[Tôi còn sống làm gì nữa? CP của tôi hôn nhau tại chỗ, a a a a a, hơn nữa còn là bốn lần, a a a a a]
[Đường Nhược Dao thụ quá, ha ha ha, không tiền đồ, tại sao lần nào cũng bị hôn tới cả người mềm nhũn, lần thứ ba suýt chút nữa còn ngồi lên đùi Tần Ý Nùng]
[Tần Hoàng, không hổ là chị!]
[Muốn phỏng vấn người trong cuộc một chút, điên cuồng van nài, Weibo của phim có thể sắp xếp một cuộc phỏng vấn nhỏ được không]
[Kĩ thuật hôn của Tần Hoàng thành thục quá, biểu cảm cũng rất... đam mê, tôi... tôi cũng muốn hôn chị ấy [Che mặt]
[Ướt rồi – bình luận tới từ một tài khoản nặc danh]
[Quỳ xuống cầu xin video hậu trường cảnh giường chiếu!]
Cư dân mạng đẩy thuyền tới chết đi sống lại, Tần Ý Nùng lấy điện thoại, đăng nhập vào tài khoản chính của mình, ở trong giao diện chia sẻ, nhập vào mấy chữ, nhấp vào đăng tải.
@Tần Ý Nùng: [Cô Đường xinh đẹp tuyệt trần [Xấu hổ] //@Bộ Phim Bản Sắc: [Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi, nụ hôn đầu này hôn rất khó khăn [Cười trộm][Cười trộm[Video Weibo]
Một tiếng sau.
Đường Nhược Dao chia sẻ bài của Tần Ý Nùng.
@Đường Nhược Dao:
[Cô Tần cũng không kém sắc [Ôm quyền] //@Tần Ý Nùng: [Cô Đường xinh đẹp tuyệt trần [Xấu hổ] //@Bộ Phim Bản Sắc: [Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi, nụ hôn đầu này hôn rất khó khăn...]
Cổ họng của fan CP triệt để hét tới mất giọng.
Tần Ý Nùng lướt bình luận một lúc, nhìn bọn họ dường như đang tranh luận ai công ai thụ, rồi quay về giao diện màn hình điện thoại, khóa màn hình, đặt về tủ đầu giường.
Đường Nhược Dao vừa tắm xong, đang ngồi trêи mép giường, Tần Ý Nùng nhấc đầu gối lên, rút máy sấy từ trong ngăn kéo ra, sấy tóc cho cô. Năm ngón tay luồn vào mái tóc mềm mượt, Đường Nhược Dao nhắm mắt, lúc thì cúi đầu, lúc lại ngẩng đầu lên theo động tác của Tần Ý Nùng.
Không vội đi ngủ, sấy tóc gần khô Tần Ý Nùng liền dừng lại, hôn lên gò má của Đường Nhược Dao, cuộn dây máy sấy lại, đặt vào trong ngăn kéo.
Đường Nhược Dao ngẩng mặt lên, lắc lư tóc dài, ngồi vào trong chăn.
Cô vừa ngồi xuống, Tần Ý Nùng liền nói: "Có một tin vui dành cho em."
Đường Nhược Dao hỏi: "Là gì?"
Tần Ý Nùng nói: "Lễ trao giải Kim Hòe năm nay, em lại được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất."
Đường Nhược Dao hiểu ra, nói: "Bản Sắc sao?"
Cô không phải là diễn viên có số lượng phim nhiều, nhưng vận may cũng không tệ, bộ phim đã quay đều thuận lợi công chiếu, bộ phim tồn kho duy nhất chỉ có "Tiêu Hồng" vừa đóng máy không lâu, có thể giúp cô nhận được đề cử chắc chắn không ngoài "Bản Sắc".
Đường Nhược Dao hỏi: "Chị có được để cử không?"
Tần Ý Nùng gật đầu.
Đường Nhược Dao cười nói: "Vậy xong rồi, lần này em lại không lấy được Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất rồi." Không phải cô xem thường bản thân, mà là quả thật hai người có khoảng cách, đoạn phim Tần Ý Nùng lên xe buýt kia cũng đã lên hot search, những người chưa xem phim cũng có thể khóc theo cảnh phim ấy.
Tần Ý Nùng nói: "Ngộ nhỡ bất ngờ thì sao?"
Đường Nhược Dao mở to mắt, nói: "Chị nói em giành giải là bất ngờ?"
Tần Ý Nùng lập tức phản ứng lại: "Ha ha ha, chị sai rồi."
Đường Nhược Dao nhấc chăn lên hất tung ra, nói: "Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng."
Tần Ý Nùng cổ vũ cô: "Cố lên, cứ từ từ."
Đường Nhược Dao không vội, nói: "Vâng."
Còn chưa tới lễ trao giải, Đường Nhược Dao không dành quá nhiều lực chú ý ở phương diện này, hỏi: "Gần đây có kịch bản thích hợp nào tìm tới chị không?"
Tần Ý Nùng tạm thời không trả lời, hỏi ngược lại: "Em hi vọng chị đi đóng phim à?"
"Cũng không hi vọng, chỉ là cảm thấy..." Đường Nhược Dao tỉ mỉ quan sát gương mặt của Tần Ý Nùng, chiếc trán căng tràn, đường cong lưu loát sạch sẽ, trời sinh chính là khuôn mặt phù hợp với màn ảnh rộng, nói, "Người như chị, nếu không diễn phim thì uổng quá."
Tần Ý Nùng nhìn cô, nói: "Chị bảo An Linh để ý giúp chị."
Đôi môi Đường Nhược Dao lẩm nhẩm, muốn nói lại thôi.
Có lúc cô rất mâu thuẫn, một mặt thuyết phục Tần Ý Nùng, bản thân giảm thiểu công việc ở nhà cùng cô ấy không phải là hi sinh, một mặt Tần Ý Nùng lại vì cô mà không nhận phim mới, toàn tâm toàn ý cho việc kinh doanh, nhưng lại khiến cô ngập tràn hổ thẹn.
Tần Ý Nùng đại khái đoán được suy nghĩ của cô, nói: "Có một chuyện trước giờ chị chưa từng nói cho người khác."
Đường Nhược Dao cử động môi, khẽ hỏi: "Là gì?"
Đôi môi của Tần Ý Nùng mím khẽ, nói: "Thật ra chị không thích biểu diễn tới vậy."
Đường Nhược Dao: "..."
Tần Ý Nùng nhìn dáng vẻ có chút bị đả kϊƈɦ của cô, nói: "Nhưng cũng không phải chị không thích chút nào, chỉ là không có tình yêu nồng nhiệt như các em, hơn nữa sự cố gắng bỏ ra cũng không hề ít, em đừng cảm thấy... ừm..."
Cô ấy nghẹn lại, không biết nên tổ chức ngôn ngữ thế nào.
Đường Nhược Dao nói: "Em hiểu."
Tần Ý Nùng là nữ diễn viên đẳng cấp nhất trong diễn đàn phim ảnh Hoa Ngữ hiện tại, kĩ năng diễn xuất khiến khán giả khó mà hạ thấp cô ấy, nếu nói ra những lời này trước mặt người khác, chỉ sợ sẽ bị nước bọt của người trong ngành dìm chết.
Nhưng Đường Nhược Dao biết cô ấy nói thật, cô ấy cũng chỉ nói với một mình cô mà thôi.
Vẻ mặt Tần Ý Nùng bình tĩnh nói: "Năm đó chị vào giới giải trí là một việc ngoài ý muốn, sau đó không thoát ra được, việc duy nhất chị có thể làm tốt chỉ có diễn xuất, cho nên cứ mãi đi men theo con đường này."
Tần Ý Nùng thuộc kiểu người "làm nghề nào yêu nghề đó", khác với Đường Nhược Dao, vì yêu mới làm, khi học cấp ba đã dốc sức chuẩn bị thi vào trường nghệ thuật, bước chân vào môi trường học biểu diễn chuyên nghiệp, đắm mình vào sự nghiệp diễn xuất, hơn nữa không hề bất ngờ, chính là sẽ cống hiến cho sự nghiệp biểu diễn tới trọn đời.
Tàn Ý Nùng làm diễn viên rất tận tâm, có thể nói là yêu, cô ấy hưởng thụ biểu diễn, hưởng thụ mỗi một cuộc đời khác nhau trong phim. Nhưng cũng chính vì vậy, sau khi con đường cô ấy đi càng ngày càng rộng, cô ấy cũng thích kinh doanh, cũng thích bàn hội nghị, thích nhân viên trong công ty, thích cùng phấn đấu vì một mục tiêu chung với mọi người, thích làm từ thiện, thích đạt được thỏa mãn về mặt vật chất cũng như tinh thần bằng sự cố gắng của bản thân.
Điều duy nhất có thể gọi là tình yêu nồng nhiệt trong cuộc đời này của cô ấy, chỉ có Đường Nhược Dao.
Nói cô ấy cuồng yêu cũng được, lãng phí thiên phú cũng được, tràn ngập tâm trí Tần Ý Nùng đều là Đường Nhược Dao, tất cả đều muốn nhường đường vô điều kiện để yêu cô.
Nhưng Tần Ý Nùng không nói hai câu cuối cùng với Đường Nhược Dao, chỉ nói tới việc sở thích của cô ấy rất rộng, diễn xuất chỉ là một trong số đó, không nhất thiết phải quá coi trọng nó, hiện tại cô ấy thích mở công ty, đàm phán làm ăn, kí hợp đồng hơn.
Đường Nhược Dao nghe xong, cúi đầu im lặng một lúc lâu.
Tần Ý Nùng: "Dao Dao?"
Đường Nhược Dao ngẩng mí mắt lên, buồn bã nói: "Em có thể nói một câu thật lòng không?"
Tần Ý Nùng dịu dàng nói: "Em nói đi."
Đường Nhược Dao nói: "Em rất đố kị với chị."
Rất nhiều người muốn có được thiên phú biểu diễn của Tần Ý Nùng nhưng cầu cũng không được, mà với cô ấy lại chỉ là một sở thích nhỏ bé mà thôi, cùng là người, hai mắt một mũi, sao cách biệt lại lớn tới vậy?
Tần Ý Nùng bật cười, biết ý tự giác nhích mặt lại gần: "Nào, cắn đi."
Đường Nhược Dao giận hờn cắn lên má cô ấy hai cái: "Em muốn nói với cô Lâm!"
Tần Ý Nùng: "Ừ? Từ lúc nào em lại thân quen với cô ấy thế?"
Đường Nhược Dao: "Không thân, nhưng em biết em mà nói với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ mắng chị."
Tần Ý Nùng cười nói: "Em nỡ sao?"
Đương nhiên Đường Nhược Dao không nỡ, thế là cắn thêm hai cái nữa. Cắn mãi cắn mãi, Tần Ý Nùng khẽ hít vào một hơi, ngón tay trắng lạnh co lên, nắm lấy ga giường,
hơi thở không ổn định, nói: "Dao Dao..."
Đường Nhược Dao đang bận làm chính sự, mơ hồ đáp lại: "Ừm?"
Tần Ý Nùng cầm lòng chẳng đặng phát ra một tiếng rêи nhỏ, cắn lấy môi dưới: "Chị..."
Đường Nhược Dao ôm cô ấy, thân mật nói khẽ bên tai Tần Ý Nùng: "Không thích?"
"Không phải..."
"Vậy thì là gì?"
Tần Ý Nùng không kiên nhẫn được nữa, chủ động ôm lại cô, âm thanh nhỏ hơn ban nãy rất nhiều: "Dao Dao... chị nhớ em..." Hai chữ cuối cùng cô ấy nhả ra bên tai Đường Nhược Dao, giống như nỉ non, chỉ có người yêu mới có thể nghe thấy.
Tuổi trẻ có khả năng vô hạn, dưới sự chỉ đạo tận tâm của Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao dần dần nắm vững bí quyết, hơn nữa mỗi lần còn biết thực hành theo cách nghĩ của bản thân.
Đêm đã vào khuya.
Tần Ý Nùng gối lên hõm vai Đường Nhược Dao, cảm nhận ngón tay thon dài của đối phương không nhanh không chậm luồn qua tóc mình, cảm giác tê dại từ động tác nhấc da đầu khẽ khàng khiến cô ấy vô thức dựa sát vào lòng Đường Nhược Dao thêm chút nữa, cái ôm sau cơn kϊƈɦ thích, ngay cả khoảng cách giữa linh hồn cũng gần gũi hơn lúc bình thường.
Đường Nhược Dao cúi đầu hôn lên đầu mũi Tần Ý Nùng, hỏi cô ấy như đang tranh công: "Cô giáo, em học thế nào?"
Đường Nhược Dao cười nói: "Vậy cô dạy em thêm nữa đi?"
Tần Ý Nùng nâng mí mắt lên, nhìn cô chăm chú, bất ngờ nói: "Cái gì cũng cần tôi dạy, lẽ nào trời sinh tôi đã biết sao? Em không biết tự học à?"
Đường Nhược Dao đột nhiên mơ màng: "Em... em đi đâu học?"
Tần Ý Nùng quay lưng đi, giận dỗi nói: "Tôi mặc kệ em học ở đâu."
Đường Nhược Dao là mối tình đầu, Tần Ý Nùng cũng là mối tình đầu, theo lí mà nói hai người cùng chạy trêи một con đường. Dựa vào cái gì mà cô ấy luôn phải là thầy của Đường Nhược Dao, luôn phải dạy cô cái này? Cô ấy cũng sẽ xấu hổ, được chưa? Cô ấy còn xấu hổ hơn cả Đường Nhược Dao! Kết quả cô ấy vừa được làm! Lại còn vừa dạy, đây rốt cuộc là nhân gian đau khổ gì chứ?
Năm đó hai người phát sinh quan hệ ngoài ý muốn, Tần Ý Nùng vì muốn xây dựng hình tượng tình trường lão luyện của bản thân trước mặt Đường Nhược Dao, âm thầm đọc một quyển bảo điển tình thoại, còn có một số lời xấu hổ tới không thể xấu hổ thêm dùng cho một số trường hợp đặc biệt, cũng không ai dạy cô ấy cơ mà. Ban đầu cô ấy ấp a ấp úng trước gương, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, vừa nhớ tới phải nói với Đường Nhược Dao, cả người cô ấy liền như con cua hấp, khí huyết dâng trào, vành tai đỏ ửng, mãi về sau mặt không biến sắc, trôi chảy nói ra, cô ấy dễ dàng lắm sao?
Vì muốn Đường Nhược Dao được trải nghiệm tốt hơn một chút, cũng sợ lộ ra sự thực cô ấy cũng lạ lẫm giống như cô, trước lần thứ hai còn nghiên cứu một đống tài liệu cùng kĩ năng thực hành có liên quan tới chuyện đó, trong mơ cũng đều là những thứ lung tung đó, mỗi ngày tinh thần đều mệt mỏi.
Đường Nhược Dao không biết một cái gì hết!
Tần Ý Nùng càng nghĩ càng tức, liền kéo chăn lên che đi đầu mình.
Đường Nhược Dao: "???"
Cô tự nhận là chuyên gia Tần Ý Nùng học cấp mười, nhưng lúc này cũng không nhìn ra được vợ mình tức giận vì điều gì.
Là vì ban nãy mình quá nhiệt tình sao? Rõ ràng phản ứng của chị ấy không phải mà, còn không khống chế được cào thành hai vệt.
Đường Nhược Dao suy đi nghĩ lại cũng không hiểu nổi, thôi mặc kệ, dỗ trước rồi tính sau.
Đường Nhược Dao vén góc chăn bị cô ấy giữ chặt lên, tốn sức chui vào trong, ôm lấy cô ấy từ sau lưng, dịu dàng nói: "Bảo bảo."
Tần Ý Nùng nhắm chặt hai mắt: "Đừng nói chuyện với chị."
Đường Nhược Dao nào có thật sự nghe lời cô ấy, đôi vai co chặt, nhỏ tiếng nói: "Vợ."
Tần Ý Nùng không tiếp lời.
Đường Nhược Dao nói: "Em sai rồi." Thuận theo Tần Ý Nùng tiếp tục nói, "Chị bảo em tự học em sẽ tự học mà." Nói xong, mặt dày hôn lên má cô ấy, "Nhưng em học xong rồi chẳng phải sẽ thực hành với chị sao."
Tần Ý Nùng quay lại lườm cô ấy một cái.
Đường Nhược Dao nhìn thấy ánh mặt trời, tiếp tục cọ vào cô ấy giống như làm nũng, khẽ nói: "Dù sao chị cũng thực hành trước em hai ba năm, cũng phải cho em thời gian đuổi kịp chị chứ."
"Hai ba năm?" Đột nhiên Tần Ý Nùng nhướng mày, vẻ mặt trêu đùa.
Đường Nhược Dao: "Đúng thế." Trong ánh mắt chăm chú của Tần Ý Nùng, cô dần dần sinh ra nghi hoặc, giống như đang hỏi cô ấy, lại giống như tự nói tự trả lời, "Lẽ nào không đúng sao?"
Giọng điệu của Tần Ý Nùng bắt đầu cao lên, trong mắt có ý cười, nói: "Thì là không đúng đó."
Đường Nhược Dao: "???"
Tần Ý Nùng nói: "Em tỉ mỉ nghĩ lại xem."
Đường Nhược Dao không nghĩ ra, chột dạ nghe dạy bảo: "Không đúng chỗ nào?"
Tần Ý Nùng nhìn cô, nói: "Bốn năm trước vào buổi tối em bị chuốc thuốc, em thật sự không nhớ gì sao?"
Ấn đường của Đường Nhược Dao khẽ nhíu lại.
Tần Ý Nùng tỉ mỉ quan sát cô một lúc lâu, nắm lấy tay phải của cô, cúi đầu hôn khẽ lên ngón cái thon dài của Đường Nhược Dao một cái.
"Nhớ ra chưa?"
...
Có thể bạn quan tâm:
Vạn cẩu tề khốc (Trăm nghìn con chó khóc): Năm 1943, Vũ Hán Trung Quốc thất thủ, chính phủ Trung ương Quốc dân đảng Trung Quốc chuyển về Trùng Khánh, quân đội Nhật Bản dùng một lượng máy bay lớn cho nổ tung Trùng Khánh, làm hơn 1000 người tử vong, thi thể của những người này trở thành thức ăn cho chó hoang, trong hoàn cảnh này, xuất hiện một tượng lạ là chó khóc.