Hàn Ngọc Bình nói xong rồi rời đi, để lại một mình Đường Nhược Dao mù mịt không hiểu chuyện gì.
Buổi tối cô nghỉ ngơi muộn sao? Hay là gần đây sắp xếp rất nhiều cảnh quay đêm, Hàn Ngọc Bình đặc biệt nhắc nhở cô?
Sẽ không có ai cho cô đáp án, cô cũng không dám đi hỏi Hàn Ngọc Bình cho ra lẽ, chỉ đành vứt nghi vấn ra sau đầu, tiếp tục chú ý đến động tĩnh phòng nghỉ của Tần Ý Nùng.
Biểu cảm của Tần Ý Nùng không giấu nổi lo lắng.
Chuyện này là sao chứ?
Âm thanh Quan Hạm nói chuyện với cô ấy cũng trở nên nhỏ đi: "Em gọi thợ trang điểm vào nhé?"
Tần Ý Nùng xua tay.
Quan Hạm lui ra.
Nói là cô đi gọi, thật ra chỉ là ra đến cửa, dặn dò người chờ đợi ngoài cửa đi làm việc, bản thân cô không để Tần Ý Nùng rời khỏi tầm mắt của mình, rất nhanh liền quay lại.
Quan Hạm giống như chiếc bóng bên người Tần Ý Nùng, ngoài những trường hợp hiếm hoi Tần Ý Nùng phải đơn độc tham dự, phía sau lưng cô ấy vĩnh viễn có Quan Hạm đứng đó.
Xét về hình bóng không rời, Đường Nhược Dao còn kém xa Quan Hạm, chỉ là khi hai người ở riêng, Quan Hạm mới lui đi.
Trước khi thợ trang điểm đi vào, Quan Hạm liền ngồi trêи sô-pha đối diện với Tần Ý Nùng, giống như trước giờ.
"Em cảm thấy..." Tần Ý Nùng chậm chạp mở lời, câu mở đầu tiêu chuẩn mỗi khi mơ màng, Quan Hạm ngồi nghiêm chỉnh, không bất ngờ khi không đợi được câu tiếp theo.
Số lần mơ màng của chị ấy gần đây càng ngày càng tăng, phòng tuyến bị tan rã rồi chăng? Quan Hạm nghĩ.
Tối nay có cảnh quay Hàn Tử Phi và Thẩm Mộ Thanh ở trong homestay, bọn họ ra ngoài du lịch không thuê khách sạn, mà là thuê một phòng homestay giống như hiện thực, khác biệt với hiện thực là, trong homestay không chỉ có hai người bọn họ, mà còn có những du khách khác, hiệu quả cách âm cũng không ra sao, liền có một cảnh lúng túng.
Bọn họ trở về từ chợ đêm, lần lượt tắm rửa xong liền nằm trêи giường chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy âm thanh của một đôi nam nữ truyền đến từ bên cạnh.
Hai người đều ngây ra.
Lần đầu đi du lịch chung, đều dè dặt, Hàn Tử Phi đặt phòng tiêu chuẩn hai giường đơn, hai người tách ra ngủ trong không khí lúng túng ấy. Nhưng làm sao có thể thật sự ngủ được chứ?
Một đôi tình nhân trẻ tuổi, đang trong thời kì mặn nồng, ánh mắt nhìn vào nhau đều có thể bắn ra tia lửa dây dưa, càng không nói đến tình huống như thế.
Nóng.
Bồn chồn.
Lan tràn trong không khí.
Cuối cùng người trẻ tuổi không nhịn được, trong đêm tối phát ra tiếng động, trái tim người lớn tuổi đập thình thịch, nhắm mắt giả vờ ngủ, giường sau lưng bị lún xuống, eo đột nhiên bị một cánh tay vòng qua, ôm chặt lấy cô ấy.
Hơi thở nóng hổi của thiếu nữ, áp cằm lên cổ cô ấy.
Hít, thở, mang theo tiếng thở dốc kiềm chế.
Tim đập như trống.
Không khí nhanh chóng bị châm lửa.
Cảnh phim này cũng rất ít lời thoại, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cần diễn, càng là cảnh phim nhìn có vẻ đơn giản, càng khảo nghiệm năng lực chế ngự của diễn viên. Hai người trang điểm xong đứng trước mặt Hàn Ngọc Bình, Hàn Ngọc Bình hiếm thấy im lặng một lúc.
Có gì thích hợp hơn để cặp tình nhân diễn xuất bằng bản sắc vốn có đây?
Hàn Ngọc Bình giảng giải cho cả hai người về cảnh phim, cuối cùng ngầm ám chỉ trầm giọng nói: "Kiềm chế một chút, đừng diễn quá đà."
Đường Nhược Dao: "???"
Tần Ý Nùng biết ông có ý gì, vô cùng phiền não, thiếu chút nữa đỏ bừng mặt.
Cô ấy nhíu mày không vui, nghiêm giọng đáp lời ông: "Cháu là diễn viên có đạo đức nghề nghiệp."
Hàn Ngọc Bình thản nhiên nói: "Tôi biết, tôi không nói cháu không tận tâm."
"Vậy chú lo lắng cái gì?" Tần Ý Nùng nắm chặt không buông gạn hỏi.
"... Bỏ đi." Hàn Ngọc Bình nói, "Là tôi lỡ lời."
Mùi thuốc súng kì quái từ hai người khiến Đường Nhược Dao càng mơ hồ, nhân lúc nhân viên ánh sáng đang chỉnh đèn, Đường Nhược Dao đè giọng hỏi Tần Ý Nùng: "Câu nói ban nãy của đạo diễn Hàn có ý gì ạ?"
Tần Ý Nùng đang tức giận, vốn không kiên nhẫn muốn xua tay đánh đuổi Đường Nhược Dao, lại nhìn thấy gương mặt của cô, bỗng tiêu tan gần hết lửa giận, nhàn nhạt nói: "Ông ấy có tuổi rồi, mặc kệ ông ấy đi."
"Vâng ạ." Đường Nhược Dao ngoan ngoãn đáp lời, lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói, "Đúng rồi, ban nãy đạo diễn Hàn còn bảo em buổi tối nghỉ ngơi sớm, là có ý gì ạ?" Người sẵn ở đây, không hỏi thì lãng phí.
Tần Ý Nùng nín thở, biểu cảm trêи mặt vặn vẹo, vô cùng đặc sắc.
"Cô Tần?"
"Không có gì." Tần Ý Nùng điều chỉnh cảm xúc, nói, "Có lẽ là tiện miệng quan tâm em thôi."
"Ồ." Đường Nhược Dao lại thốt ra một từ đơn âm tiết, lông mi dài đột nhiên chớp hai cái vì nghi hoặc, sau đó lại rũ xuống, đôi môi màu đỏ nhạt khẽ mím lại, ngoan ngoãn, lại có chút bướng bỉnh.
Biểu cảm của Tần Ý Nùng ngẩn ngơ, quỷ sai thần khiến đưa tay ra, ngón tay đè lên giữa môi cô, chọc chọc, còn mềm hơn, đàn hồi hơn tưởng tượng của cô ấy.
Đường Nhược Dao đột nhiên ngẩng mắt, con ngươi màu hổ phách lọt thẳng vào đáy mắt cô ấy, vẻ kinh ngạc bên trong hiện lên rõ mồn một.
Tần Ý Nùng: "!!!"
Cô ấy vừa làm gì thế?
Nhưng sự việc đã đến nước này thu tay về cũng đã muộn, Tần Ý Nùng lại chọc thêm hai cái, làm như không có chuyện gì thu tay về, nhìn đầu ngón tay, giả vờ trấn tĩnh nói: "Son môi của em... ừm, có chút nhạt rồi."
Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Trước khi chị động vào nó vẫn còn ổn, có bản lĩnh dùng ngón tay, lại không có bản lĩnh hôn em sao?
Tần Ý Nùng giơ tay, gọi thợ trang điểm: "Dặm trang cho cô Đường."
Hàn Ngọc Bình chứng kiến tất cả, đi tới, nặng nề ho hai tiếng với Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng lần này thật sự đuối lí, chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Hàn Ngọc Bình ho càng nghiêm trọng: "Khụ khụ khụ khụ khụ." Nghiêm trọng biểu đạt sự bất mãn của ông.
Đường Nhược Dao quan tâm hỏi: "Cổ họng đạo diễn Hàn không thoải mái sao ạ?"
Hàn Ngọc Bình: "..."
Trong mắt Hàn Ngọc Bình, chính là đôi "cẩu nữ nữ" này liên thủ chèn ép ông, uổng cho ông còn nghĩ giúp Đường Nhược Dao phòng bị tên lõi đời không biết giới hạn kia, lòng tốt biến thành phổi bò!
Hàn Ngọc Bình tức tối rời đi.
Đường Nhược Dao mây mù giăng lối, càng mơ hồ.
Ở phim trường đã xảy ra chuyện đại sự gì mà cô không biết sao?
Dặm lại lớp trang điểm bị Tần Ý Nùng làm hỏng xong, hai người vào chỗ, chuẩn bị quay phim.
Nhân viên đập bảng: "Bản Sắc, phân đoạn 80, cảnh 2, lần 2, diễn!"
Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao mặc quần áo ngủ lên hình.
Tần Ý Nùng là bộ quần áo ngủ bảo thủ, áo cổ tròn, quần dài đến đầu gối. Đường Nhược Dao mặc quần áo theo mốt thịnh hành hiện tại, một chiếc áo phông rộng dài, một chiếc quần ngắn tới không thể ngắn hơn, nhưng được áo phông che đi, đôi chân dài tỉ lệ vàng vô cùng chói mắt, trắng như kem trêи bánh ga-tô.
Chuyến du lịch này là do một tay Hàn Tử Phi lo liệu, cô đang chuẩn bị trang phục để ngày mai đi leo núi, mái tóc vẫn còn chưa khô, đen óng như gỗ mun, tản ra trêи đôi vai gầy gò nhưng thẳng tắp của người phụ nữ trẻ tuổi, chân tay bận bịu không dừng.
Tần Ý Nùng ôm đầu gối, ngồi trêи giường, ánh mắt chớp chớp nhìn bóng lưng kia. Bởi vì góc độ, Đường Nhược Dao không hoàn toàn quay lưng với cô ấy, mà là góc nghiêng, ngũ quan tinh xảo của cô được ánh đèn chiếu lên vô cùng dịu dàng, trước trán có một lọn tóc dài bướng bỉnh rơi xuống, cô rút một tay ra, ngón tay thon dài vén sợi tóc ra sau tai.
Con gái và phụ nữ, không chỉ đơn giản phân biệt qua sinh lí. Trong khoảnh khắc ấy, Tần Ý Nùng cảm nhận rõ rệt thấy, người đứng trước mặt cô ấy là người phụ nữ trưởng thành, cho dù tuổi của cô còn nhỏ, nhưng cả người lộ ra khí chất chín chắn dịu dàng, khiến cho người ta vô cùng an tâm, vô thức sinh ra cảm giác ỷ lại.
Đây là cảm giác trước giờ cô ấy chưa từng có.
Trước đây cô ấy thích đến chỗ Đường Nhược Dao, không phải vì bản thân Đường Nhược Dao rất thu hút cô ấy, mà là cô ấy có thể tạo dựng cho mình một vùng đất sạch sẽ ở nơi đó, người sống ở đó là Đường Nhược Dao hay Lý Nhược Dao cũng không có gì quá khác biệt, chỉ là thời điểm vừa vặn, cô ấy gặp được Đường Nhược Dao. Theo dòng chảy thời gian, cô ấy thật sự thích đối phương, cũng không đại diện cho việc cô ấy đặt bản thân và Đường Nhược Dao ở vị trí bình đẳng, cho nên tiềm thức cô ấy cao ngạo, dùng kinh nghiệm và tích lũy của bản thân, trải cho cô một con đường bằng phẳng, cũng không tiếc lời ác độc tổn thương cô.
Nhưng hiện tại dường như có thứ nào đó không giống. Mỗi ngày cô ấy đều nhìn thấy Đường Nhược Dao, mỗi ngày đều sẽ có cảm giác mới mẻ. Cô không đơn thuần là con thỏ trắng vô hại, có chút tâm tư cùng thông minh, sở thích giả heo ăn thịt hổ, còn biết được voi đòi tiên, cậy cô ấy thích cô mà chơi trò kéo đẩy với cô ấy, chị tiến em lùi, chị mệt mỏi em quấy rầy, không ngừng thăm dò mép vực giới hạn. Tần Ý Nùng nhìn thấu tất cả ý đồ của cô, nhưng không có cách nào đề kháng, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt, nửa đẩy nửa tiến sát, mặc cô tự tung tự tác.
Cô ấy càng ngày càng khó mở miệng nói một câu nặng lời với cô, chỉ cần nhìn vào mắt cô, trong lòng liền trào lên sự dịu dàng.
Cái mác trêи người Đường Nhược Dao được cởi bỏ, cô không còn là con chim Hoàng Yến được cô ấy nuôi dưỡng, bản thân cô chính là một người tỏa ra ánh sáng, chói mắt như thế, khiến những người bên cạnh cô không thể nào chuyển dịch tầm mắt.
Tần Ý Nùng càng ngày càng cảm nhận sâu sắc trong khoảng thời gian tiếp xúc với cô, cũng... không thể thoát ra, bị cô thu hút mãnh liệt.
Bàn tay trong chăn của cô ấy nắm chặt thành quyền.
Đường Nhược Dao đột nhiên quay đầu nhìn cô ấy, hai mắt tập trung, vì ánh mắt chăm chú rất lâu của người trong lòng, không giấu nổi sự vui thích trong mắt.
Cảnh phim này thực tế là Thẩm Mộ Thanh sẽ tránh đi khi nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tử Phi, nhưng là bởi vì da mặt mỏng, ngại ngùng, mà không phải là hoảng loạn trốn tránh.
"Cắt!"
Hàn Ngọc Bình ngồi sau màn hình máy quay lạnh lùng thò mặt ra.
Đường Nhược Dao bất ngờ.
Tần Ý Nùng được có chỉ số phạm lỗi bằng không bị hô "cắt".
Không biết tại sao, Đường Nhược Dao cảm thấy trong nụ cười của cô ấy mang theo sự miễn cưỡng cùng nhợt nhạt, lồng ngực giống như bị thứ gì đó đâm khẽ lên.
"Không sao ạ." Cô cũng cười cười, "Vừa hay em cũng cảm thấy cảnh ban nãy mình không diễn tốt, em không dẫn dắt cảnh phim tốt cho cô."
Hàn Ngọc Bình không tốt bụng, đặc biệt là thấy Đường Nhược Dao còn tìm bậc thềm cho Tần Ý Nùng, lập tức tăng xông, quát lên: "Thái độ đứng đắn một chút! Phim trường là nơi để hai đứa liếc mắt đưa tình sao?"
Đường Nhược Dao: "..."
Cô liếc mắt đưa tình lúc nào chứ? Có phải thành tích Ngữ văn thời còn đi học của đạo diễn Hàn không tốt lắm đúng không?
Tần Ý Nùng không phí lời, cúi đầu khiêm tốn tiếp nhận: "Do cháu mất hồn, xin lỗi."
Đường Nhược Dao nhìn về phía Tần Ý Nùng.
Hàn Ngọc Bình lộ mặt không vui: "Lúc quay phim thì quay cho tốt, đừng suy nghĩ linh tinh."
Khóe môi Tần Ý Nùng lộ ra màu trắng bệch như mất máu, mím môi nói: "Vâng."
Đường Nhược Dao không biết đã xảy ra chuyện gì, đến quan tâm theo bản năng: "Có phải cô Tần không thoải mái chỗ nào không ạ? Có cần nghỉ ngơi một lúc không?"
Tần Ý Nùng lắc đầu.
Hàn Ngọc Bình: "Điều chỉnh một lát, hai phút."
Tần Ý Nùng hít thở sâu, nở nụ cười với Đường Nhược Dao: "Không sao, em cũng điều chỉnh một lát, đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến trạng thái của em."
Đường Nhược Dao đi một bước quay đầu ba lần.
Hàn Ngọc Bình giơ loa phóng thanh, quát lên: "Một phút!"
Đường Nhược Dao vội vàng điều chỉnh cảm xúc.
"Bản Sắc, phân đoạn 83, cảnh 2, lần 2, diễn!"
Thẩm Mộ Thanh nhìn chăm chú, không kịp phòng bị khi thấy ánh mắt mang theo ý cười khi Hàn Tử Phi nhìn tới, nhịp tim không khống chế được lạc đi một nhịp, vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vành tai lặng lẽ nhuộm lên màu đỏ.
"Thu dọn xong rồi." Hàn Tử Phi không vạch trần da mặt mỏng của người phụ nữ ấy, đi từ bên bàn tới.
Khoảng cách càng ngày càng gần, không khí lan tràn mùi sữa tắm thơm hương sữa trêи người phụ nữ trẻ tuổi. Trước mắt Thẩm Mộ Thanh xuất hiện một khoảng tối, sau đó là nụ hôn nóng bỏng trêи môi, Hàn Tử Phi hôn cô ấy một cái như chuồn chuồn đạp nước, rồi đứng thẳng người, khóe mắt cong cong, nói: "Chúc ngủ ngon Thẩm Mộ Thanh."
"Ngủ ngon." Khóe môi Thẩm Mộ Thanh cũng cong lên theo đó.
"Quà đáp lễ của em đâu? Có đi có lại chứ cô giáo Thẩm." Hàn Tử Phi đứng trước giường cô ấy, không đi.
"Quà đáp lễ gì?"
"Này." Hàn Tử Phi không rụt rè chỉ chỉ lên môi mình như thể đương nhiên.
Trêи cổ Thẩm Mộ Thanh trào lên một tầng nóng nực, cả mặt đều đỏ ửng.
Hàn Tử Phi cười thầm trong lòng, nhắm mắt lại, tư thế như chờ đợi một nụ hôn.
Cô nhắm mắt lại, Thẩm Mộ Thanh cũng tự nhiên hơn một chút, cô ấy quỳ thẳng người trêи giường, nhìn đôi môi mọng màu đào nhạt tự nhiên của người phụ nữ trẻ tuổi, cắn môi dưới, chầm chậm nhích lại gần.
Hàn Tử Phi nhắm mắt, không nhìn thấy thứ gì, chỉ cảm nhận thấy hơi thở nóng ẩm đang phả trêи môi.
Cô co ngón tay lại theo bản năng, lồng ngực bị thiêu cháy, vô thức nhấp nháy môi, nửa đóng nửa mở, hô hấp quấn lấy nhau.
Hơi thở ấy sắp chạm đến đôi môi cô lại rời đi, cuối cùng, dịu dàng in lên gò má.
Hàn Tử Phi cười cười mở mắt: "Chị như thế không hợp lí chút nào, Thẩm..."
Lời của cô còn chưa ra hết, Thẩm Mộ Thanh giống như con đà điểu cuộn lấy chăn quay lưng với cô, vành tai trắng bóc được giấu dưới mái tóc đã đỏ gay.
Hàn Tử Phi đứng một lúc, người phụ nữ ấy từ đầu đến cuối vẫn giữ từ thế này không đổi, ồ, hình như khẩn trương, chân dài tay dài càng ngày càng bị cuộn nhỏ lại.
Bỏ đi, tha cho chị lần này, lần sau sẽ không may mắn thế đâu.
Hàn Tử Phi bật cười.
"Ngủ ngon." Bước chân cô lùi về phía sau, về giường mình, vén chăn lên, tắt đèn, nhắm mắt nằm xuống.
Vừa tắt đèn, cách vách truyền đến một âm thanh kì quái, lúc cao lúc thấp.
Hàn Tử Phi vừa đôi mươi, tuổi hai mươi lại là lúc thế kỉ giao nhau, kinh nghiệm về phương diện này vẫn còn ít ỏi, cô không biết đang xảy ra chuyện gì, nghe mấy câu, nói: "Có phải người phụ nữ kia bị đánh hay không? Kêu thảm như thế, chúng ta có nên báo cảnh sát không ạ?"
Thẩm Mộ Thanh đã là vợ người, phương diện này nào có ngây ngô như Hàn Tử Phi, cô ấy nhắm mắt nói: "Không phải, mặc kệ bọn họ đi." Âm thanh thoang thoảng.
Hàn Tử Phi trước giờ đều nghe lời cô ấy, lập tức ngoan ngoãn nói: "Vâng."
Nhưng dù cô không hiểu, cũng có bản năng. Phòng cách vách không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí còn có hiện tượng càng diễn biến càng kịch liệt. Trong chăn giống như được nhóm lên một ngọn lửa, Hàn Tử Phi vén chăn lên, chân tay thò ra ngoài cho thoáng khí, nghiêng đầu hỏi Thẩm Mộ Thanh: "Chị nóng không?"
Lòng bàn tay của Thẩm Mộ Thanh đổ mồ hôi ướt đẫm, giả vờ ngủ không đáp.
"Em nóng quá." Hàn Tử Phi tự nói tự trả lời.
Hàn Ngọc Bình giơ tay, máy móc lần lượt cho hai người Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao ống kính đặc tả biểu cảm.
Khuôn mặt Đường Nhược Dao mù mờ, trán toát mồ hôi, biểu hiện sự khó chịu rất trực tiếp.
Tần Ý Nùng lại thản nhiên vô cùng, nhưng tỉ mỉ quan sát biểu cảm, cô ấy cũng không phải dửng dưng, biểu hiện của cô ấy nín nhịn hơn, hô hấp cũng nặng nề hơn lúc trước, chỉ là đang kiềm chế, để bản thân gian nan đi vào giấc ngủ.
Ánh sáng tối tăm.
Ống kính ra xa, quay toàn cảnh.
Đường Nhược Dao nóng đến đầu toát mồ hôi, mơ mơ màng màng vén chăn ngồi dậy, ngửa cổ uống cạn cốc nước đặt trêи tủ đầu giường trước khi ngủ, sau đó đứng ở giữa giường hai người, sừng sững như cột gỗ.
Tần Ý Nùng rõ ràng nghe được động tĩnh, vai làm động tác co lại, được ống kính hoàn hảo bắt lấy. Cô ấy ổn định hô hấp của bản thân, chậm, lại dài.
Đường Nhược Dao động đậy.
Trái tim Tần Ý Nùng nhảy lên, sau đó bên người lún xuống, một cục lửa áp lại gần, nhiệt độ cao đến dọa người.
Đường Nhược Dao ôm lấy cô ấy từ phía sau.
"Thẩm Mộ Thanh." Đường Nhược Dao mở miệng, hơi thở nóng rực phả lên gáy người phụ nữ ấy, âm thanh khàn hơn bình thường, "Chị ngủ chưa?"
Tần Ý Nùng vẫn không đáp.
"Em có chút khó chịu." Đường Nhược Dao đè lấy cô ấy, hôn lên tóc cô ấy, âm thanh nín nhịn lại hỏi, "Chị ngủ chưa?"
Tần Ý Nùng không dám trả lời.
Đường Nhược Dao tìm kiếm tay Tần Ý Nùng dưới chăn, tách kẽ tay ra, mười ngón tay đan lấy nhau. Hô hấp của Tần Ý Nùng ngưng trệ, sợ tiếng tim kịch liệt làm lộ ra bản thân đang giả vờ ngủ, không nói không rằng dịch vào trong.
Đường Nhược Dao không phát hiện, chỉ là dựa theo bản năng dính sát lại với cô ấy hơn.
Cô không hỏi đối phương đã ngủ chưa nữa, đặt cằm lên chỗ da nhẵn nhụi bên tai cô ấy, thỉnh thoảng lại cọ cọ. Tần Ý Nùng kiềm chế không để bản thân co quắp quá mức, nhưng Đường Nhược Dao cong khuỷu tay lên, chống trêи người đối phương, cúi đầu, liên tục hôn lên gò má cô ấy.
Lồng ngực Tần Ý Nùng phập phồng, da đầu cũng theo đó tê dại.
Đường Nhược Dao không nhân lúc cô ấy ngủ mà quá đáng tự tung tự tác, chỉ liên tục hôn lên mặt cô ấy, cuối cùng di chuyển đến vành tai trơn mịn, hé miệng, giống như muốn chạm vào, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cô nghiêm chỉnh ôm lấy cô ấy, nín nhịn kiềm chế thở dốc, không có bất kì hành động vượt qua giới hạn nào.
"Cắt."
Lông mày Hàn Ngọc Bình không thả lỏng, nhưng cũng không lập tức tìm lông bới vết, cúi đầu xem đoạn phát lạt.
Hai nữ chính đều bất động, giống như chưa thoát vai.
Tần Ý Nùng lật tay vỗ vỗ lên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Dao, nói: "Dậy đi." Ôm đến nghiện rồi hả?
Đường Nhược Dao còn chưa tận hứng, trước khi thả lỏng bàn tay còn làm động tác nắm chặt cảm nhận eo thon của Tần Ý Nùng thêm một lần, mới chầm chậm ngồi dậy, điều chỉnh hô hấp mất khống chế.
Đuổi Đường Nhược Dao ngồi dậy, Tần Ý Nùng cũng muốn dậy, nhưng phát hiện chân mình có chút nhũn, dứt khoát chống đỡ nửa thân trêи, dựa vào đầu giường như cũ.
Dù sao cảnh này cô ấy cũng chỉ nằm, quay lại cũng ở chỗ này.
"Cô Tần." Đường Nhược Dao đi tới, trong tay cầm một tờ giấy sạch.
Tần Ý Nùng nhướng mày: "Ừm?"
Đường Nhược Dao lộ ra nụ cười ngại ngùng, nhỏ tiếng nói: "Trêи mặt cô có nước bọt, ban nãy em không cẩn thận..."
Tần Ý Nùng: "!!!"
Đường Nhược Dao đưa tay ra: "Em giúp cô..."
Chữ "lau" còn chưa ra miệng, Tần Ý Nùng đã nhanh tay giật lấy, đè lên mặt mình, cô ấy lấy xuống xem, lúc lên trêи thì thế nào, lúc xuống dưới thì thế nào.
Tần Ý Nùng: "... Nước bọt đâu?"
Đường Nhược Dao trêu đùa nói: "Có lẽ khô rồi ạ."
Trong lòng thở dài, cơ hội lau mặt cũng mất rồi.
Gân xanh trêи trán Tần Ý Nùng giật lên hai cái.
Đường Nhược Dao thấy tình hình không ổn, nhấc chân muốn chạy: "Vậy, em đi xem phát lại."
Quan Hạm thấy bóng lưng nhanh nhẹn của Đường Nhược Dao, lại nhìn thấy sau khi Đường Nhược Dao rời đi, ánh mắt không vui ban nãy của Tần Ý Nùng lập tức lật mặt, khóe môi không khống chế được khẽ cong lên.
Thậm chí tâm trạng vui vẻ cúi đầu bắt đầu xé giấy, đáng tiếc chất giấy quá mềm, ngón tay linh hoạt đến đâu cũng không thể tạo thành hình thù gì.
Cảnh tượng này nếu Đường Nhược Dao nhìn thấy thì thật tốt.
Chỉ chăm chăm chạy đi, không biết quay đầu nhìn một cái sao? Quan Hạm giận dỗi nghĩ trong lòng.
Đang nghĩ, Đường Nhược Dao liền quay đầu.
Nhưng Tần Ý Nùng không phát hiện.
Đường Nhược Dao lập tức cười càng vui vẻ.
Quan Hạm làm một tư thế yeah trong lòng.
Đường Nhược Dao ở chỗ Hàn Ngọc Bình cùng ông ấy xem xong đoạn phát lại, nhìn nếp nhăn pháp lệnh bên khóe miệng lõm xuống lạnh lẽo vô cùng, Hàn Ngọc Bình đột nhiên quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với cô.
Trái tim của Đường Nhược Dao vô duyên vô cớ thắt lại.
Hàn Ngọc Bình thốt ra từng chữ từng chữ rõ ràng: "Đạt rồi."
Quay nhiều thêm vài lần thì thật tốt. Ánh mắt Đường Nhược Dao lướt qua một tia đáng tiếc, rất nhanh, nhưng vẫn bị Hàn Ngọc Bình bắt được, ông lạnh giọng hỏi: "Cháu không hài lòng sao?"
Đường Nhược Dao: "Không... không ạ."
Những cảnh thế này ngày sau còn nhiều, mỗi cảnh một lần đạt cũng đủ rồi.
Có thể yêu đương, nếu làm chậm trễ ông quay phim, Hàn Ngọc Bình sẽ không nhận người thân. Lúc này quay phim xong rồi, Hàn Ngọc Bình không tiếp tục mắng mỏ cô nữa, giọng điệu khuyên răn nói: "Muốn thân mật lúc nào chẳng được, ở phim trường không ngại đông người sao?"
Ban nãy sau khi ông hô cắt, hai người ôm không nỡ rời tay, ông đã chứng kiến tất cả rồi.
Đường Nhược Dao: "Dạ?"
"Không có gì." Hàn Ngọc Bình liếc về phía Tần Ý Nùng, quá xa ông lười đi tới, thẳng tuột nói, "Buổi tối quay về bảo Tần Ý Nùng, lần sau còn phạm lỗi cấp thấp như thế, tôi đá nó ra khỏi đoàn phim."
Đường Nhược Dao mơ màng nói: "Vâng."
"Được rồi, kết thúc, đi thân mật đi, đừng ở đây chướng mắt tôi." Hàn Ngọc Bình xua tay nói.
Tại sao Đường Nhược Dao sau khi yêu đương lại ngốc nghếch như thế, ngay cả phản ứng cũng chậm
chạp như vậy, trước đây rõ ràng là một người rất nhanh nhẹn. Hàn Ngọc Bình nghĩ.
Thân mật?
Đường Nhược Dao ôm một bụng nghi vấn, đi đến trước mặt Tần Ý Nùng đã hồi phục dáng vẻ hờ hững không quan tâm: "Đạo diễn Hàn nói, đạt rồi ạ."
Tần Ý Nùng nhàn nhạt đáp: "Tôi thấy rồi." Cô ấy đã xuống giường, "Tôi đi thay quần áo."
Đường Nhược Dao vội nói: "Em cũng đi."
Tần Ý Nùng quay đầu, ánh mắt không rõ ý vị liếc cô một cái.
Đường Nhược Dao giải thích: "Em về phòng nghỉ của em, tiện đường."
Tần Ý Nùng: "..."
Cái cớ tiện đường miễn cưỡng, tiện con đường không đến nửa phút, hai người ai về phòng nấy thay quần áo.
Quan Hạm lấy quần áo cho Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng đứng nguyên tại chỗ không động đậy, giống như đang mất hồn, đột nhiên tâm trạng vui vẻ cong khóe môi, rất nhanh lại ép xuống, muốn cười nhưng không cười.
Quan Hạm: "Ở đây không có người ngoài."
Tần Ý Nùng ho một tiếng, nhịn xuống ý cười, nghiêm túc nói: "Sao da mặt em ấy lại dày thế chứ?"
Đương nhiên Quan Hạm biết "em ấy" trong miệng Tần Ý Nùng là ai, giọng điệu không mang theo bất kì cảm xúc trập trùng, nói: "Cậy mặt mũi mình đẹp chăng."
Lần này Tần Ý Nùng không nhịn được cười thành tiếng: "Đúng thế."
Quan Hạm nghĩ trong lòng: Cho nên tại sao chị vẫn không hôn lên gương mặt xinh đẹp của cô ấy cho trọc đầu đi?
Tần Ý Nùng nán lại một lúc, thay quần áo xong ra ngoài, Đường Nhược Dao đã đứng như cây cột trước cửa, vừa nhìn thấy cô ấy liền tươi cười, nụ cười phô trương, ngọt đến chết người: "Cô Tần."
Càng ngày càng trắng trợn.
Nhưng Tần Ý Nùng lại kì quái không hề nổi giận, cảm giác có người chờ đợi thật tốt đẹp khác thường.
Tần Ý Nùng thiếu chút nữa đã cười với cô, lông mày khẽ nhướng lên, giữa chừng mạnh mẽ chuyển hướng, ấn đường nhăn thành hõm: "Em ở đây làm gì?"
"Tiện đường."
"Tiện đường?"
Tần Ý Nùng và cô đồng thanh thốt lên, một câu trần thuật, một câu nghi vấn.
Da mặt Đường Nhược Dao quả nhiên rất dày, cười cười gật đầu nói: "Vâng."
Lần này tiện đường những ba phút, Đường Nhược Dao không lãng phí cơ hội giống như lúc trước, chiếc miệng chưa từng ngừng lại, cũng không biết cô có nhiều chuyện để nói như thế là từ đâu. Không phải truyền thông đều nói cô lạnh lùng ít nói sao? Cho dù lúc trước khi hai người họ ở bên nhau, Đường Nhược Dao cũng không ồn ào như thế, giống như con sẻ nhỏ ríu ra ríu rít, ồ, con sẻ nhỏ đáng yêu.
Tần Ý Nùng thêm định ngữ cho cô ấy.
Đường Nhược Dao Tần Ý Nùng lên xe chuyên dụng, ngậm miệng, liền nhìn thấy gương mặt một lời khó nói hết của Tân Tinh.
"Nước." Đường Nhược Dao nói đến khô cổ bỏng họng, đưa tay về cô nàng, nói, "Em làm sao thế?"
Tân Tinh thành thật nói: "Ban nãy chị ồn giống như năm trăm con vịt."
"Ha ha." Đường Nhược Dao vỗ vỗ đầu Tân Tinh, cười nói, "Em không hiểu."
Ban nãy Tần Ý Nùng bị cô chọc cười mấy lần cơ mà, tuy cô ấy giấu đi rất nhanh, nhưng Đường Nhược Dao nhìn cô ấy chăm chú, sao có thể không phát giác chứ?
"Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi." Tần Ý Nùng ngồi lên xe, thở dài một tiếng.
Ánh mắt Quan Hạm lướt qua một tia thâm sâu khó đoán.
Đợi lát nữa chị sẽ cảm thấy lạnh lẽo.
Quả nhiên chưa được bao lâu, Tần Ý Nùng bắt đầu đứng ngồi không yên, cúi đầu xem nhật kí trò chuyện với Đường Nhược Dao trong điện thoại, muốn dịu lại cơn khát, nhưng trong đó chỉ là những phong bao lì xì qua lại.
Tần Ý Nùng: "..."
Biểu hiện của cô ấy không quá rõ ràng, nhưng Quan Hạm là ai chứ, dưới bầu trời không có ai hiểu Tần Ý Nùng hơn cô. Đường Nhược Dao của hiện tại cũng chưa bằng, tương lai... đến lúc đó rồi nói.
Đường nhược Dao dựa vào công phu ồn ào của bản thân xây dựng được cảm giác tồn tại, khiến Tần Ý Nùng trở nên không thích ứng được sau khi cô rời đi.
Thậm chí lúc cô ấy về đến nơi, cũng không lên tầng ngay, mà ngồi ở phòng khách tầng một chờ Đường Nhược Dao trở về.
Đường Nhược Dao nhìn thấy cô ấy, ánh mắt lướt qua một tia ngạc nhiên, sau đó liền nở nụ cười: "Cô Tần."
Tần Ý Nùng yên tâm, khóe miệng thấp thoáng ý cười, khẽ gật đầu với cô, rồi lên tầng hai.
Đường Nhược Dao có suy nghĩ gì đó.
Đêm đó.
Cửa phòng của Tần Ý Nùng lại bị Đường Nhược Dao tới gõ.
Tần Ý Nùng không chút bất ngờ, đôi chân thon dài nho nhã mà quyến rũ đan lấy nhau, cô ấy đứng đó, dáng vẻ ung dung dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn cô.
Đường Nhược Dao chớp mắt, nói: "Cô Tần, bình nước nóng phòng em hỏng rồi, có thể tắm nhờ ở chỗ cô không ạ?"