Làm Càn

Chương 95: Con gái của cố nhân



Chương 95: Con gái của cố nhân

Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm vào bụng Giang Tuyết Trân, ánh mắt như cười như không, thong thả nói: "Tôi về vì cái gì chứ, dì chạy gấp như thế, có thai rồi à?"

Khuôn mặt Giang Tuyết Trân trắng bệch, cãi chày cãi cối: "Không, không có! Cô đừng ngậm máu phun người!"

"Tôi ngậm máu phun người?" Đường Nhược Dao không nhanh không chậm nói, "Là thật hay giả, đến bệnh viện kiểm tra là biết."

Giang Tuyết Trân lắc đầu, đanh đá nói: "Tôi không đi! Tôi làm người ngay thẳng, dựa vào cái gì mà phải đi?" Bà ta nuốt nước bọt, giả hổ dọa người nói, "Bố cô còn nằm ở bệnh viện, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi, lại đến bắt nạt cô nhi quả phụ chúng tôi sao? Nói thế nào đi nữa tôi cũng là mẹ kế của cô, cô làm vãn bối như thế có hợp tình hợp lí không?"

Đường Nhược Dao không lên tiếng.

"Đường Phỉ." Giang Tuyết Trân nhìn ra sau lưng cô, đè giọng nói, "Ai mới là mẹ con, còn không mau tới đây? Con xem mẹ con bị bắt nạt kìa?"

Bà ta đương nhiên nhìn thấy Tần Ý Nùng đeo khẩu trang cùng mắt kính, nhưng đối phương cũng là nữ giới, lại là người ngoài, bà ta không để trong lòng, chỉ coi như không khí.

Tần Ý Nùng đưa tay ra, kéo lấy cổ tay Đường Phỉ.

Lúc này Giang Tuyết Trân đã sôi máu, hai tay chống nạnh chua ngoa nói: "Cô là ai hả? Chuyện nhà tôi cô ở đây quấy nhiễu cái gì?

Quan Hạm trưng bộ mặt lạnh như quan tài đứng trước mặt Tần Ý Nùng.

Giang Tuyết Trân câm như hến, tự lẩm bẩm rồi đi về phía trước, muốn dẫn Đường Phỉ rời khỏi Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao dùng vai cản lại, bất ngờ trực tiếp đẩy Giang Tuyết Trân một cái, tay cô dùng năm phần sức, Giang Tuyết Trân lại là người phụ nữ trung tuổi tứ chi không rèn luyện sao có thể chống cự được, lập tức không khống chế được ngã ngửa ra sau.

Giang Tuyết Trân phát ra một tiếng thét.

Đáy mắt Đường Nhược Dao lướt qua một tia u ám lạnh lẽo, dưới ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng của Giang Tuyết Trân, lạnh lùng quan sát, khóe miệng thấp thoáng cảm giác kɧօáϊ trá.

Châu Nghị kịp thời đi tới, bước lên trước đỡ lấy Giang Tuyết Trân.

Giang Tuyết Trân sợ hãi, một tay đặt lên bụng, toàn thân vô lực dựa vào lòng Châu Nghị.

Châu Nghị vỗ vỗ lưng bà ta, khuôn mặt quan sát trêи dưới vô cùng căng thẳng, nói: "Không sao chứ?"

Giang Tuyết Trân trời sinh đã là người không biết cách độc lập, Đường Hàm Chương chưa xảy ra chuyện thì dựa dẫm Đường Hàm Chương, sau khi Đường Hàm Chương xảy ra chuyện thì dựa dẫm vật chất vào Đường Nhược Dao, bây giờ lại tìm niềm vui mới.

Châu Nghị dìu Giang Tuyết Trân lên sô-pha, tự mình lên trước lí luận với Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao đánh giá người đàn ông trước đây chỉ nhìn qua ảnh. Thân hình bình thường, trêи dưới 1m70, mặt mày bình thường, mặt vuông tóc ngắn, ăn mặc cũng hết sức bình thường giống như những người đàn ông khác, lạc vào dòng người tìm không thấy, không có chút bắt mắt. Nhưng khí chất trêи người của người này chất phác, dịu dàng ấm áp, có mấy phần nho nhã, hoàn toàn khác biệt Giang Tuyết Trân.

Người đàn ông này xa quê không con cái, sống một mình đã lâu. Căn cứ theo tài liệu thám tử tư gửi tới, ông ta và Giang Tuyết Trân có đôi phần thật lòng yêu nhau.

"Chị gái của Đường Phỉ sao?" Trước hết ông ta chào hỏi Đường Nhược Dao, ôn hòa mở miệng giới thiệu bản thân, "Tôi họ..."

Đường Nhược Dao không chút khách sáo ngắt lời ông ta, lạnh giọng chất vấn: "Tôi không có hứng biết ông là ai, rốt cuộc ông và Giang Tuyết Trân có quan hệ gì?"

Châu Nghị không để tâm thái độ của cô, dịu giọng nói: "Tôi muốn ở bên bà ấy."

Đường Nhược Dao trào phúng cong môi: "Bà ấy là phụ nữ đã có chồng, ông không biết sao?"

Đáy mắt Châu Nghị lóe lên một tia khó xử, nhịn xuống, nói: "Có thời gian ngồi xuống nói chuyện không?"

Sắc mặt Đường Nhược Dao hòa hoãn hơn một chút.

Ánh mắt Châu Nghị nhìn ra sau lưng cô, lịch sự hỏi thăm: "Vị này là?"

Đường Nhược Dao lạnh mặt.

Châu Nghị biết ý không hỏi nữa.

Ba phút sau, nhóm người của Đường Nhược Dao ngồi trêи ghế sô-pha, mặt đối mặt với Châu Nghị. Đường Phỉ nhìn người lớn trong phòng, muốn đi rót nước theo thói quen, Tần Ý Nùng kéo cậu bé lại, Quan Hạm nhận việc đi rót nước, cố ý không rót cho Châu Nghị và Giang Tuyết Trân.

Giang Tuyết Trân vốn muốn tức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo ngàn năm không biến hóa của Quan Hạm liền không thốt nổi một chữ.

Đường Nhược Dao đi ngay vào chủ đề: "Có phải Giang Tuyết Trân có thai rồi không?"

Châu Nghị quyết đoán nói: "Đúng, đứa con là của tôi."

Giang Tuyết Trân chọc vào tay Châu Nghị, ánh mắt lộ ra tia trách móc, trách ông ta sao lại nói toạc móng heo như thế.

Lông mày Đường Nhược Dao giật lên, trào ngược dạ dày, muốn nôn.

Châu Nghị đứng đắn nói: "Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ thương yêu Đường Phỉ như con đẻ của mình, sẽ không bạc đãi nó."

Đường Phỉ run lên, vành mắt đỏ ửng. Tần Ý Nùng vỗ vỗ tay nó, nói nhỏ bên tai nó: "Em yên tâm, chị gái em sẽ không để bọn họ đưa em đi, đừng sợ. Tôi cũng sẽ không để bọn họ bắt nạt chị gái em."

Âm thanh của cô ấy truyền ra cách lớp khẩu trang, có chút khàn, âm lượng cũng không lớn, nhưng rất có hiệu quả làm yên lòng người.

Đường Phỉ nhìn cô ấy, lại nhìn Đường Nhược Dao ở gần đó, mím môi lại, tin tưởng gật gật đầu với cô ấy.

Đường Nhược Dao nói: "Buồn nôn quá."

Giang Tuyết Trân trở mặt nói: "Mày..."

Châu Nghị ngăn bà ta, nói: "Tôi biết cô rất khó chấp nhận..."

Mặt Đường Nhược Dao không cảm xúc ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: "Đương nhiên hai người tiếp nhận rất dễ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một thứ nghiệt chủng, một đôi gian phu ɖâʍ phụ."

Châu Nghị trầm mặt: "Cô Đường cẩn thận lời nói."

Đường Nhược Dao khẽ cười thành tiếng: "Tôi còn nghĩ ông không có thể diện cơ? Thì ra cũng biết xấu hổ? Dám làm lại sợ người ta dị nghị?"

Tần Ý Nùng vô thức cong khóe miệng dưới lớp khẩu trang.

Hôm nay cô ấy mới biết, Đường Nhược Dao cũng có lúc độc mồm độc miệng như thế.

Sắc mặt Châu Nghị vặn vẹo khó tả, nhịn lại, nói: "Cô Đường, tôi thấy cô cũng là người hiểu lí lẽ, có thể không cần nặng mùi thuốc súng như vậy không, chúng ta ôn hòa nhã nhặn nói chuyện?"

"Ôn hòa nhã nhặn?" Đường Nhược Dao nói, "Ông dùng lập trường gì để nói câu đó với tôi? Gian phu?"

Hai chữ cuối cùng được cô đặc biệt nhấn mạnh cường điệu.

Sắc mặt Châu Nghị vừa đỏ vừa trắng, đặc sắc khác thường.

Giang Tuyết Trân nổi giận đùng đùng nói: "Đường Nhược Dao, mày đừng có mà quá đáng quá!"

Đường Nhược Dao trào phúng: "Tôi còn chưa tìm bà tính sổ đâu Giang Tuyết Trân, bà lại tự chui đầu, bản thân còn chưa lo xong lại còn bảo vệ gian phu của bà."

Giang Tuyết Trân có đàn ông bảo vệ, nói chuyện cũng hùng hổ hơn: "Mày tìm tao tính sổ cái gì, Lão Đường nằm ở đó lâu như thế, có người phụ nữ nào chịu nổi không?"

Đường Nhược Dao cười âm u với bà ta: "Đi đường cẩn thận chút, đừng để ngã đấy."

Giang Tuyết Trân nhớ lại chuyện ban nãy, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh hùng rơm nói: "Mày dám?"

"Có gì mà tôi không dám? Tôi dám đẩy bà một lần, cũng dám đẩy bà thêm một lần, tốt nhất bà nằm trêи mặt đất không dậy, nếu không cũng có một ngày bà sẽ ngã xuống." Đường Nhược Dao khẽ cười nói.

Giang Tuyết Trân: "Mày muốn mưu sát!"

Đường Nhược Dao híp mắt, hờ hững nói: "Cho dù tôi có giết chết thứ yêu nghiệt của bà, thì bà có thể làm gì tôi?"

Giang Tuyết Trân tức đến nỗi sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.

Châu Nghị nhỏ tiếng nói: "Đừng đấu miệng với cô ta, em đấu không lại cô ta đâu."

Ông ta lại nói với Đường Nhược Dao: "Cô Đường, chuyện này là chúng tôi sai, cô muốn nói gì cũng được, nhưng đứa trẻ vô tội."

Cảm giác buồn nôn lại trào lên, Đường Nhược Dao cố gắng đè xuống kϊƈɦ động nôn mửa, mím chặt khóe môi.

Châu Nghị thấy cô không nói gì, nhân cơ hội hoàn thành nốt câu, nói: "Vốn Tuyết Trân muốn li hôn với bố cô rồi mới rời đi, nhưng tình hình của bố cô hiện tại như vậy, trong nhà không ai quản, bà ấy lại mang thai, tiếp tục ở lại đây thì không tiện, khiến người ta dị nghị, mới vội vàng chuyển đi như thế. Tương lai ổn định rồi, sẽ quay về xử lí chuyện li hôn."

Giang Tuyết Trân cúi đầu.

Đường Nhược Dao rút khăn giấy, đè lên miệng, nhíu mày nói: "Tìm được lí do quang minh chính đại quá nhỉ, đều là lỗi do bố tôi nằm trêи giường không thể nói chuyện sao?"

Châu Nghị mất tự nhiên ho một tiếng: "Tôi không có ý đó, chỉ là muốn nói, chúng tôi muốn ở bên nhau trải qua ngày tháng còn lại, cô giao Đường Phỉ cho chúng tôi, có thể yên tâm."

Đường Nhược Dao: "Nếu ông nhắc tới Đường Phỉ, tôi cũng không phí lời. Chuyện khác tôi không quan tâm, Đường Phỉ nhất định phải ở lại."

Giang Tuyết Trân vừa định mở miệng, Châu Nghị ấn bà ta xuống, giọng điệu mang theo vẻ nực cười cùng khinh thường, nói: "Cô Đường, một cô gái trẻ tuổi như cô, lấy gì chăm sóc cho nó?"

Đường Nhược Dao: "Tôi đưa nó tới thủ đô sinh sống, sau này không cần các người quản."

Giang Tuyết Trân xuỳ một tiếng: "Mày đừng có mơ! Nó là con trai tao, nhất định phải đi theo tao!"

Đường Nhược Dao làm biểu cảm suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Bà muốn Đường Phỉ, thì phải bỏ thứ yêu nghiệt trong bụng bà đi, rồi một đao đoạn tuyệt với gian phu, quay đầu là bờ, tôi miễn cưỡng suy nghĩ khả năng này."

Giang Tuyết Trân: "Không đời nào!" Bà ta triệt để ngửa bài với Đường Nhược Dao, đứng dậy, "Đường Nhược Dao! Bây giờ tao muốn li hôn với bố mày, chúng ta ai đi đường nấy."

Đường Nhược Dao cười nói: "Bao nhiêu năm nay bà tích lũy được không ít từ tôi đúng không? Ai đi đường nấy, nào có dễ dàng như thế?"

Giang Tuyết Trân cứng họng nói: "Tiền đều đã tiêu hết rồi!"

"Thật sao?" Đường Nhược Dao như cười như không, giọng điệu mỉa mai, "Vậy nhà của bố tôi thì sao? Xe tôi mua cho bà đâu? Đồ dùng gia đình trong nhà đâu?"

Đường Hàm Chương vốn là người thật thà, tài sản nhà đất mua trả góp dưới danh nghĩa ông ấy trước đây, sau khi ông ấy dẫn theo Đường Nhược Dao kết hôn với Giang Tuyết Trân, sợ Giang Tuyết Trân thiệt thòi, nên sau khi Giang Tuyết Trân sinh Đường Phỉ liền sang tên cho Giang Tuyết Trân. Nhưng chẳng thể ngờ, năm đó Đường Hàm Chương bị tai nạn xe hơi nhập viện cần dùng tiền gấp cũng không bán nhà, mà lúc này lại bị Giang Tuyết Trân bán mất, vì để cao chạy xa bay với đối tượng ngoại tình, thật sự vô cùng mỉa mai.

Giang Tuyết Trân cây ngay không sợ chết đứng: "Cho tao thì là của tao, tao muốn làm gì chẳng được!"

"Được." Đường Nhược Dao cười, quay mặt sang một bên, "Chị Quan Hạm, tập tài liệu ban nãy em nhờ chị giữ hộ đâu?"

Quan Hạm đưa tới.

Đường Nhược Dao ung dung mở miệng túi tài liệu ra, cởi từng vòng dây đỏ ra, Giang Tuyết Trân nhướn người tới, vô duyên vô cớ căng thẳng: "Đó là gì?"

Đường Nhược Dao nhìn bà ta một cái, nói: "Bà đoán xem."

Miệng túi mở ra, Đường Nhược Dao rút ra một tấm ảnh trêи cùng, ồ một tiếng, nói: "Bố mẹ dì vẫn khỏe chứ? Dì chuyển nhà có thông báo với họ không? Họ có biết dì ngoại tình không?"

"Liên quan gì đến mày?"

"Tôi đoán bọn họ không biết, vậy bọn họ biết thì thế nào nhỉ? Hàng xóm của bọn họ cũng biết thì thế nào nhỉ? Liệu có chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng bố mẹ dì không, nói bọn họ sinh được cô con gái ngoan là dì, không những ngoại tình còn mang thai con của người đàn ông khác?" Đường Nhược Dao giơ tập tài liệu trong tay lên, nói, "Chỗ tôi nhiều ảnh lắm, tôi không phiền phóng to in ra, dán đầy ngoài tường nhà dì, thuê hai người vác loa đến nhà dì thông báo sự tích huy hoàng của dì cho bà con lối xóm."

Đường Nhược Dao cong khóe môi, cười càn rỡ: "Bố mẹ dì cũng có tuổi rồi, người già không chịu được kϊƈɦ thích, ngộ nhỡ tức đến nỗi trực tiếp qua đời, tội nghiệt của dì lại càng nặng."

Biểu cảm của Giang Tuyết Trân vỡ vụn từng tấc.

Bà ta đột nhiên nhào tới, Đường Nhược Dao sớm có phòng bị, nhanh nhẹn tránh đi, vất tập tài liệu đến trước mặt bà ta, Giang Tuyết Trân giật lấy, ôm chặt trong lòng, ước gì có thể thể xé vụn ra.

"Dì cướp cũng vô dụng thôi, chỗ tôi còn có bản dự phòng. Hơn nữa, tôi khuyên dì rút lại ý định dẫn bố mẹ cùng chuyển nhà, dì đi đến đâu, tôi liền truyền sự tích của dì tới đó. Khiến dì và gian phu của dì, bố mẹ của dì vĩnh viễn không có lấy một ngày ngóc đầu dậy làm người, con của dì, cũng vĩnh viễn là nghiệt chủng!"

Giang Tuyết Trân ào ào đổ lệ.

"Dì có thể chịu đựng những tháng ngày như thế trong bao lâu? Bọn họ có thể chịu đựng bao lâu?" Đường Nhược Dao từ trêи cao nhìn xuống bà ta, lạnh lùng nói, "Là thân bại danh liệt, từ nay về sau không có đất dung thân, hay là bình an vô sự, giao Đường Phỉ cho tôi, giao ra thứ mà dì không đáng có, tự dì chọn đi."

Giang Tuyết Trân nhào lên trước, muốn đánh nhau với Đường Nhược Dao, Châu Nghị ngăn bà ta lại, dìu Giang Tuyết Trân ngồi xuống sô-pha, nhìn Đường Nhược Dao.

"Cô Đường." Châu Nghị bình tĩnh hơn Giang Tuyết Trân nhiều, nhàn nhạt cười, "Cô cần gì phải dọa nạt như thế?"

Trung Quốc rộng như thế, cô nói miệng thì đơn giản, thật sự làm như lời cô nói, không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực. Cô là minh tinh, nhưng cũng chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp, nào có bản lĩnh to lớn như thế.

"Có phải dọa nạt hay không, dì cứ liệu mà nghĩ." Đường Nhược Dao nhún vai cười cười.

Cô biết Châu Nghị không dễ bị lừa bịp như Giang Tuyết Trân, ở thành phố X cô còn có cách, nhưng nếu Giang Tuyết Trân thật sự chuyển đi, cô cũng không thể quấy nhiễu đối phương cả đời, nhưng lúc này ai bình tĩnh hơn, người đó sẽ thắng.

Cô cược, Giang Tuyết Trân không dám cược với cô.

Phòng khách im lặng tới mức tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

"Một mình cô ấy nói thì là dọa nạt, cộng thêm tôi nữa thì sao?" Lúc này, một giọng nữ uể oải vang lên, hờ hững, nhưng lại vô cùng dễ nắm bắt lòng người.

Trái tim ba người đồng loạt nhảy lên, nhìn về phía người phụ nữ ngồi trêи sô-pha không thốt một lời từ khi vào cửa.

Tần Ý Nùng giơ tay, tháo khẩu trang và kính râm ngụy trang xuống, ngẩng mặt hất tóc, lộ ra khuôn mặt quyến rũ có một không hai.

Đồng tử của Châu Nghị lập tức co lại, khóe miệng run lên, im lặng nhả ra một chữ: "Tần..."

Một tỷ tư người Trung Quốc, ngoài trẻ con còn đang quấn tã khóc lóc, người già đến nỗi hoa mắt không nhìn rõ ai, căn bản không ai không biết Tần Ý Nùng, khuôn mặt cô ấy là giấy thông hành tốt nhất đại diện cho danh từ có quyền có thế.

Minh tinh cũng có minh tinh nọ minh tinh kia. Đường Nhược Dao là con nhà mình, đương nhiên không có sức uy hϊế͙p͙, nhưng Tần Ý Nùng lại khác, ở thành phố Z, một thành phố đang trêи đà phát triển, với những người dân bình thường, sức ảnh hưởng của cô ấy còn cao hơn cả quan chức thành phố.

Cô ấy ngồi ở đây, nhẹ nhàng ném ra một câu, lại như mặt hồ dậy sóng, kinh động khiến Giang Tuyết Trân ngồi sụp xuống mặt đất, sắc mặt Châu Nghị sạm đi, giống như quả bóng xì hơi.

Đường Nhược Dao ngẩn ra, nhưng cũng không phản bác, lặng lẽ đứng cùng một chỗ với Tần Ý Nùng, tiếp nhận ý tốt muốn chống lưng cho cô.

Đường Nhược Dao nhìn hai người không nói gì, lạnh giọng nói: "Giờ này ngày mai, tôi cần câu trả lời."

Giang Tuyết Trân ngẩng đầu, đã không còn hung hăng, giọng điệu nhỏ lại thương lượng khó xử nói: "Một ngày, có phải quá ngắn không?"

Đường Nhược Dao không để người khác chen lời, nói: "Chỉ có một ngày."

Cô xin Hàn Ngọc Bình nghỉ ba ngày, quay về còn phải tiếp tục quay phim, không thể chậm trễ thời gian.

Giang Tuyết Trân vô thức nhìn sang Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng đáp lại bà ta bằng một biểu cảm mặt cười nhưng tim không cười, khiến người ta nổi gai ốc.

Giang Tuyết Trân chống sô-pha, như người mất hồn lẩm nhẩm: "Một ngày..."

Châu Nghị đỡ lấy tay bà ta, muốn dìu bà ta vào phòng ngủ.

Đường Nhược Dao gọi ông ta lại, một tay chỉ ra cửa: "Đây là nhà tôi, mời hai người ra ngoài."

Châu Nghị trầm giọng nói: "Cô Đường."

Mặt Đường Nhược Dao không cảm xúc: "Ra ngoài."

Châu Nghị hừ lạnh một tiếng, đỡ Giang Tuyết Trân, hai người cùng ra khỏi nhà.

Đường Nhược Dao đến bảng quảng cáo trước khu nhà tìm số điện thoại của thợ khóa, gọi điện thoại đi: "Chào bác Liễn, cháu ở phòng 507 tòa X khu XX, bây giờ bác có rảnh đến thay khóa không ạ?"

Tần Ý Nùng ở bên trong nghe thấy, phì cười thành tiếng.

Trải qua một màn náo loạn, Đường Phỉ đã biết đầu đuôi câu chuyện, ngồi ở một bên tâm trạng xuống thấp. Tần Ý Nùng thấy vậy, nghĩ nghĩ, đưa tay vào túi áo Quan Hạm.

Quan Hạm: "???"

Tần Ý Nùng tìm được chiếc kẹo sữa đặt vào lòng bàn tay Đường Phỉ.

Đường Phỉ sớm đã qua tuổi ăn kẹo ngọt, nhưng trong lòng vẫn ấm áp, khẽ nói: "Cảm ơn chị Tần."

Tần Ý Nùng xoa xoa tóc ngắn của cậu bé, dịu dàng nói: "Không cần cảm ơn."

Đường Phỉ rất hiểu chuyện, quan trọng nhất là nó luôn đứng về phía Đường Nhược Dao, khiến Tần Ý Nùng rất có thiện cảm với nó.

"Chị Tần." Đường Phỉ không muốn chìm đắm trong chuyện ban nãy, tìm chủ đề chuyển dịch lực chú ý của mình, thế là hỏi Tần Ý Nùng, "Chị em nói chị chỉ tiện đường qua đây, đúng không ạ?"

Tần Ý Nùng lắc đầu.

"Chị cố ý đi cùng chị em tới sao? Lo lắng cho chị ấy ạ?"

Tần Ý Nùng gật đầu.

Đường Phỉ mím môi cười.

Tần Ý Nùng thấy lạ, nghi hoặc nhướng mày.

Đường Nhược Dao vào trong, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn cô, hai khuôn mặt một to một bé, con ngươi đen láy trong suốt.

Da đầu Đường Nhược Dao tê dại, tại sao đột nhiên lại trào lên cảm giác có vợ có con thế này?

Cô mất tự nhiên hắng giọng, nói: "Đường Phỉ."

Đường Phỉ đi tới.

Đường Nhược Dao: "Chuyện ban nãy em đều nghe rõ rồi đúng không?"

Đường Phỉ gật gật đầu, biết cô muốn hỏi gì, nói: "Em đi theo chị." Gia đình của mẹ đã không có nó nữa rồi.

Đường Nhược Dao chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của cậu bé, rất lâu sau, nghiêm túc nói: "Công việc của chị rất bận, có lẽ không thể lúc nào cũng ở cạnh em, nhưng chị sẽ cố gắng chăm sóc em thật tốt."

Đường Nhược Dao vốn không nghĩ đón nó đi sớm như thế, nhưng tình hình gấp gáp, Giang Tuyết Trân vừa ngoại tình đã không quan tâm đến Đường Phỉ, lại sắp có gia đình mới của bà ta, càng không có sức lo lắng cho Đường Phỉ. Còn về lời đảm bảo của Châu Nghị càng không đáng tin, Đường Nhược Dao cũng trưởng thành từ gia đình như thế, Đường Hàm Chương còn vô cùng yêu thương cô, tình hình mà Đường Phỉ phải đối diện còn nghiệt ngã hơn cô rất nhiều.

"Chị."

Đường Phỉ đột nhiên gắng sức ôm chặt lấy cô, thút thít trêи vai cô.

Từ thút thít, thành khóc to.

Đường Nhược Dao đỏ mắt, ngửa mặt nhìn trần nhà.

Tần Ý Nùng thở dài trong lòng, không làm phiền chị em nhà họ.

Đường Nhược Dao rút ra hai tờ giấy, lau nước mắt cho Đường Phỉ. Đường Phỉ bối rối, tự mình nhận lấy khăn giấy, xòe tay ra, kẹo sữa trong lòng bàn tay liền rơi xuống, cậu bé cúi đầu, Đường Nhược Dao nhanh tay nhặt hộ cậu bé, ngắm nghía nói: "Đây là gì?"

Đường Phỉ nhỏ tiếng nói: "Chị Tần cho em."

Đường Nhược Dao hỏi: "Em ăn không?"

Đường Phỉ suy nghĩ chốc lát, càng nhỏ tiếng nói: "Em không thích ăn ngọt."

Ánh mắt Đường Nhược Dao sáng lên: "Vậy cho chị nhé?"

Đường Phỉ gật đầu như gà mổ thóc: "Chị ăn đi."

Đường Nhược Dao không đỏ mặt lấy đi chiếc kẹo từ em trai mình.

Tần Ý Nùng chứng kiến tất cả: "..."

"Cô Tần." Đường Nhược Dao không quên Tần Ý Nùng đã giúp cô một việc lớn, cảm kϊƈɦ nói, "Ban nãy cảm ơn cô."

Ánh mắt Tần Ý Nùng nhàn nhạt: "Nhấc tay mà thôi, không cần cảm ơn."

Đường Nhược Dao nghiêm túc nói: "Cái nhấc tay của cô rất quan trọng với em."

Ánh mắt Tần Ý Nùng động đậy, cứ có cảm giác câu nói này của cô có hàm ý khác.

Đường Nhược Dao không nói nữa, Tần Ý Nùng cũng không hỏi.

Không lâu sau, thợ sửa khóa tới gõ cửa, Đường Nhược Dao đeo khẩu trang lên, nhìn về phía cơ thể phát sáng tự nhiên của Tần Ý Nùng: "Cô Tần vào phòng tránh đi ạ?"

Tần Ý Nùng không từ chối, khép lại cuốn "Truyện Ludwig Wittgenstein" trong tay, hỏi: "Phòng nào là phòng em??"

Đường Nhược Dao chỉ về một căn phòng, nghĩ nghĩ, bảo Đường Phỉ đi mở cửa, đích thân cô dẫn Tần Ý Nùng vào. Đường Phỉ ở nhà vẫn định kì quét dọn phòng cho cô, khi Giang Tuyết Trân định rời đi cũng không điên loạn tới mức lục lọi phòng cô, vẫn sạch sẽ ngăn nắp.

Trước khi ra cửa, Đường Nhược Dao còn cố ý nói: "Phòng em cũng không có bí mật gì, tùy ý xem ạ"

Tần Ý Nùng khó khăn lắm mới tới phòng cô, ngộ nhỡ Tần Ý Nùng có chút kϊƈɦ động muốn hiểu về cô, nhưng lại để ý lễ tiết, không dám động vào thứ gì, chẳng phải cô sẽ tổn thất lớn sao. Nếu lúc này không bận thay khóa, Đường Nhược Dao nhất định phải tự mình giới thiệu cho cô ấy.

Ánh mắt Tần Ý Nùng lướt qua một tia buồn cười, nhìn theo bóng lưng rời đi của Đường Nhược Dao.

Sau khi Đường Nhược Dao rời đi, Tần Ý Nùng liền đánh giá bốn phía căn phòng nhỏ mấy mét vuông này, một chiếc giường, cùng một chiếc tủ đầu giường không hề ăn nhập với giường, tủ quần áo hoa văn gỗ màu hạt dẻ, cùng màu với bàn, trêи bàn có giá

sách hai tầng, trêи giá sách bày mấy quyển sách có thể đếm trêи đầu ngón tay, một hộp bút màu đen không biết là gỗ gì, có hai chiếc bút bi.

Cho người ta cảm giác trống trải, có lẽ không thường xuyên về nhà, cũng không có tình cảm với căn nhà này.

Ban nãy cô ấy nghe Đường Nhược Dao và Giang Tuyết Trân nói chuyện, căn nhà thuộc về bố cô đã bị Giang Tuyết Trân bán đi, đó là nơi cô lớn lên sao?

Tần Ý Nùng quay đầu: "Quan Hạm."

"Có." Quan Hạm tiến lên phía trước.

"Lát nữa em đi điều tra xem, căn nhà kia Giang Tuyết Trân bán cho ai."

"Vâng."

Ngón giữa và ngón áp út của Tần Ý Nùng đè lên mặt bàn, khẽ lướt qua, giơ lên, nhìn thấy một lớp bụi mỏng trêи đầu ngón tay, Quan Hạm kịp thời đưa giấy tới, Tần Ý Nùng hờ hững lau sạch ngón tay, lại hỏi thêm hai tờ nữa từ Quan Hạm, lau bụi trêи bàn.

Dưới gầm bàn có bốn ngăn kéo.

"... Phòng em cũng không có bí mật gì, tùy ý xem ạ."

Thế là Tần Ý Nùng không có bất kì trở ngại tâm lí nào kéo ngăn kéo ra, quả đúng như Đường Nhược Dao nói, không có bí mật, bên trong vốn dĩ không có gì. Đến ngăn kéo cuối cùng, bên trong có một album ảnh cũ.

Tần Ý Nùng lấy album ảnh đặt lên bàn, ngồi xuống ghế, nương theo ánh sáng trước cửa sổ, lật mở.

Trang đầu tiên là bức ảnh tốt nghiệp đại học Đường Nhược Dao mặc áo cử nhân, tư thế nghiêm trang.

Trang thứ hai trống trơn, trang thứ ba là ảnh chụp chung với Đường Phỉ, trang thứ tư trống trơn, trang thứ năm là ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba. Cuốn album này không dày, rất ít ảnh, cách một trang mới có một tấm, trải dài theo thời gian, từ gần tới xa.

Lật đến trang gần cuối, Tần Ý Nùng nhìn thấy cô bé ngồi trêи ngựa gỗ màu đỏ, mặc bộ quần áo kiểu dáng Hán phục màu trắng cho trẻ con, tóc buộc hai bên, không ngừng cười lên.

Cô quay đầu nhìn về cửa, rút điện thoại ra, cấp tốc chụp lại, trái tim đập nhanh hơn bình thường.

Tần Ý Nùng mang theo nụ cười lật tới trang cuối cùng.

Trang cuối cùng là một bức ảnh chụp gia đình ba người, khuôn mặt người đàn ông hạnh phúc nhìn người phụ nữ ôm lấy đứa trẻ trong lòng, người đàn ông ấy là Đường Hàm Chương, đứa bé đương nhiên là Đường Nhược Dao, mà người phụ nữ kia là mẹ đẻ của Đường Nhược Dao.

Mặt mày tao nhã, ánh mắt như nước thu, ánh mắt nhìn người phụ nữ ấy như trào ra sự dịu dàng.

Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm người phụ nữ ấy, trái tim giống như đột nhiên ngừng lại, sau đó mới nặng nề đập lại, cô ấy giơ tay đè lên lồng ngực mình.

Dì Bội Vân.

Tần Ý Nùng nỉ non động khóe môi, vành mắt đột nhiên đỏ lên.

Một giọt nước mắt rơi lên khuôn mặt của người phụ nữ trong bức ảnh, hằn lên.

Tần Ý Nùng vội vàng lấy tay lau đi, sau đó lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch, không để lại một hạt bụi.

Quan Hạm đứng bên cạnh không dám lên tiếng.

Tần Ý Nùng hít thở sâu mấy cái, đè xuống nước mắt nơi đáy mắt, lên tiếng hỏi: "Tài liệu em điều tra về Đường Nhược Dao lúc trước còn không? Mẹ đẻ của em ấy có phải tên là Trác Bội Vân, trước khi qua đời sống ở thành phố A..." Tần Ý Nùng nhắm mắt, âm thanh cũng khàn đi, "Nhà 310, toà 13, khu Khang An Thanh Bình."

Cô ấy hỏi, nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Đặc biệt là địa chỉ phía sau, cụ thể tường tận cả số nhà, Quan Hạm run lên trong lòng, vội vàng mở máy tính bảng, tìm tài liệu lưu giữ lúc trước. Cô vừa tìm, vừa suy nghĩ: "Thành phố A? Đó không phải là quê của Tần Ý Nùng sao? Khu Khang An Thanh Bình, nơi này rất lâu về trước, cô cùng từng Tần Ý Nùng tới đó!

Quan Hạm mở tài liệu ra, xác nhận xong, không giấu nổi vẻ kinh ngạc, nói: "Vâng. Hơn nữa sau khi Trác Bội Vân, mẹ đẻ cô ấy qua đời, liền bán đi căn nhà ở đó, chuyển nhà tới thành phố Z hiện tại."

"Chẳng trách, chẳng trách." Tần Ý Nùng nói liền hai tiếng "chẳng trách", vẻ mặt sửng sốt.

Chẳng trách lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Đường Nhược Dao liền thấy quen mặt, giống như đã gặp ở đâu, mới phá lệ ra tay quản chuyện bên lề, thì là cô là con gái của dì Bội Vân.

"Chị quen mẹ đẻ của cô ấy sao ạ?" Quan Hạm khẽ hỏi, một suy nghĩ bật ra trong đầu.

"Đâu chỉ là quen?" Ánh mắt Tần Ý Nùng chăm chú nhìn lên album ảnh, rồi bật cười thành tiếng, "Khi Dao Dao còn nhỏ, tôi còn ôm em ấy, còn thay tã cho em ấy nữa."

+++++++++

Chương 96: Quá càn rỡ rồi!