Làm Càn

Chương 97: Hôn hai cái



Chương 97: Hôn hai cái

Tần Ý Nùng nhìn vào ánh mắt trong suốt của Đường Nhược Dao, đáy mắt lóe lên một tia không biết ứng phó thế nào cực nhanh.

"Tôi..." Cô ấy động đậy bờ môi, nhìn bốn phía một lượt, như nữ vương thị sát lãnh thổ, nói, "Tùy tiện qua xem thế nào."

Ánh mắt Đường Nhược Dao trào lên vui vẻ.

Cô tự động phiên dịch câu nói đó thành đặc biệt đến ngắm cô.

Tần Ý Nùng nhìn vòi nước được chỉnh về xả nước vừa, không nhìn mặt cô, tìm chủ đề nói chuyện: "Rửa xong chưa?"

Đường Nhược Dao ngây ra, tăng nhanh động tác trong tay, nói: "Sắp xong rồi."

Ý cười nơi khóe miệng cô càng sâu.

Tần Ý Nùng muốn cô ở cùng cô ấy, cho nên mới đến giục sao?

Tần Ý Nùng không cần nhìn cô, cũng có thể cảm nhận được không khí trong phòng bếp đột nhiên biến thành màu đỏ.

Tần Ý Nùng: "..."

Rất có khả năng Đường Nhược Dao lại nghĩ lệch đi suy nghĩ của cô ấy, cô ấy không nên vào đây thì hơn.

Đường Nhược Dao lần lượt úp nồi úp bát vào vị trí cũ, quay đầu nhìn lại, đã không thấy Tần Ý Nùng đâu nữa.

"Cô Tần?" Cô vội vàng lau tay ra ngoài.

Còn chưa thấy người, đã nghe thấy âm thanh gấp gáp của Đường Phỉ: "Để em, vốn là việc của em, chị Tần, chị cứ ngồi kia là được."

Đường Nhược Dao tiến lên mấy bước, nhìn thấy Tần Ý Nùng đang có ý đồ tranh đoạt quyền kiểm soát cây lau nhà với Đường Phỉ, Đường Phỉ khăng khăng giữ chặt, không để cô ấy động vào, ngẩng mắt nhìn Đường Nhược Dao như nhìn thấy vị cứu tinh, nhanh chóng đi tới, đè giọng nói nhanh: "Chị Tần cứ muốn tranh làm với em."

Đường Nhược Dao vỗ đầu nó, biểu thị nó đi sang một bên làm việc.

Tần Ý Nùng bị bắt quả tang, cũng không thấy chột dạ, sắc mặt tự nhiên, giả vờ thành thục hơn Đường Nhược Dao rất nhiều.

"Muốn làm việc sao ạ?" Đường Nhược Dao hỏi cô ấy.

Tần Ý Nùng khẽ ngẩn ra, mới nói: "... Ừm."

Đường Nhược Dao mím môi, làm vẻ suy nghĩ: "Vậy cô lau bàn trà đi? Em đi lấy khăn cho cô."

Lại ngừng một lúc, Tần Ý Nùng mới đáp: "Ừ."

Quan Hạm ngồi bên cạnh muốn rớt con mắt ra rồi.

Đường Nhược Dao dám sai khiến Tần Ý Nùng làm việc nhà, hơn nữa sai khiến tự nhiên như thế, rốt cuộc đã nhận kịch bản vợ chồng già từ khi nào thế? Bản thân trẻ tuổi đã bị mất trí nhớ rồi sao?

Bà chủ bận rộn, Quan Hạm suy nghĩ rồi đi tìm cây chổi quét phòng khách.

Buổi trưa ngày đầu tiên quay về thành phố Z, bốn người tổng vệ sinh nhà họ Đường một cách lạ lùng. Vì cũng không ở lâu, hơn nữa người nhiều, phân công hợp tác, không bao lâu đã dọn dẹp xong.

Buổi chiều rảnh rỗi.

Đường Nhược Dao đề nghị: "Cô Tần muốn ngủ trưa không ạ?"

Tần Ý Nùng thức thời che miệng ngáp một cái, không từ chối: "Ừm."

Đường Nhược Dao: "Vậy cô ngủ ở phòng em nhé?"

Vẻ mặt Tần Ý Nùng mệt mỏi, gật đầu.

Phòng của Đường Nhược Dao được dọn dẹp sạch sẽ nhất, ga giường và chăn đều được thay mới. Đường Nhược Dao mở tủ quần áo lấy chiếc áo hai dây màu trắng ra, nói: "Mặc của em đi, cô Tần không để ý chứ ạ?"

"Không để ý."

Khóe môi Đường Nhược Dao cong lên.

"Nhưng..." Tần Ý Nùng như cười như không nhìn cô, "Có bộ khác không?"

"Có ạ." Đường Nhược Dao cười cười, giống như sớm đã lường trước phản ứng của cô ấy, đặt áo hai dây lên giường, lấy ra một bộ quần áo ngủ khác, áo ngắn quần ngắn, mát mẻ lại bảo thủ, cô cầm vào tay, giơ lên trước mặt Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng gật đầu, miễn cưỡng hài lòng: "Bộ này đi."

Đường Nhược Dao kéo rèm của sổ trong phòng lại, đột nhiên tối đi.

Cô không nói một lời bắt đầu cởi quần áo.

Tần Ý Nùng sơ suất nhìn thấy làn da trắng bóc phát sáng của cô, sửng sốt nói: "Em làm gì thế?"

Giọng điệu của Đường Nhược Dao như thể đương nhiên: "Ngủ trưa ạ."

"Em?"

"Em." Đường Nhược Dao lộ ra một tia xấu hổ, lúng túng nói, "Em muốn thay quần áo, cô Tần có thể quay lưng đi không ạ?"

Tần Ý Nùng: "..."

Người hào phóng ban nãy với hiện tại là cùng một người sao?

Tần Ý Nùng quân tử quay đi, quay lưng với cô.

Sau lưng truyền tới tiếng sột soạt, không cần nhìn, chỉ nghe cũng đủ mẫn cảm.

Hôm nay Đường Nhược Dao mặc chiếc sơ mi dài tay, cài cúc cổ điển, trong đầu cô ấy có thể tưởng tượng ra cảnh tượng những ngón tay thon dài của Đường Nhược Dao, linh hoạt di chuyển xuống dưới, cởi từng cúc từng cúc áo ra, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kì biểu cảm nào.

Đường Nhược Dao vòng tay ra sau lưng, cởi bỏ lớp trói buộc chặt chẽ nhất, vứt sang một bên, da trắng không tì vết, mái tóc đen dài sau lưng tản ra như nước.

Cô cầm chiếc áo hai dây lên, chui qua đầu, ngón tay đưa ra sau ngáy, hất mái tóc dài từ sau lưng lên, vô thức cắn môi dưới, bởi vì cúi đầu, góc mặt nghiêng càng thêm mê hoặc. Đường Nhược Dao chăm chỉ rèn luyện, bờ vai săn chắc, lúc cần dùng sức, những đường cong xinh đẹp đều hiện lên.

"Xong rồi, cô Tần, cô có thể quay đầu lại rồi ạ."

Một âm thanh như từ ngoài trái đất truyền tới, Tần Ý Nùng thu lại những tưởng tượng của mình, không dám quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Em ra ngoài trước đi, tôi cũng phải thay quần áo."

Đường Nhược Dao giống như cố ý dừng lại giây lát, mới khẽ nói: "Vậy em ra ngoài đây?"

Ngón tay miết lấy áo ngủ của Tần Ý Nùng dùng sức tới trắng bệch, nói: "Ừ."

Hương thơm lướt qua mũi, Đường Nhược Dao từ sau lưng Tần Ý Nùng vòng qua, đi tới trước mặt để ánh mắt của cô ấy có thể nhìn được, chân dài bước ra cửa.

Tần Ý Nùng ngây ra, thiếu chút nữa bị đôi chân lắc lư của cô làm hoa mắt, buột miệng nói: "Đợi chút."

Em ấy muốn mặc như thế ra ngoài sao?

Đường Nhược Dao quay đầu, biểu cảm ngây thơ vô tội: "Sao thế ạ?"

Tần Ý Nùng thầm nghiến răng, giọng điệu mang theo đôi phần lạnh lùng: "Em ở trong phòng đi."

Trong lòng Đường Nhược Dao mừng rỡ, ngoan ngoãn nghe lời: "Vâng."

Không cần Tần Ý Nùng nhắc, cô tự giác quay lưng đi: "Cô Tần thay đi ạ, em không nhìn."

Tần Ý Nùng vừa thưởng thức cơ thể của Đường Nhược Dao vừa thay quần áo ngủ, sau đó chui vào trong chăn, nằm nghiêng, nhắm mắt nhàn nhạt nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Đường Nhược Dao cũng bò lên, ôm lấy cô ấy từ phía sau, đầu mũi thân mật cọ lên vành tai cô ấy, nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon." Cô khẽ nói.

Tần Ý Nùng hơi cứng người, tùy ý để cô ôm, chầm chậm điều chỉnh hô hấp, để bản thân thả lỏng.

Cô ấy vẫn luôn sợ bản thân sẽ mơ thấy ác mộng, cho nên qua lúc lâu vẫn chưa được ngủ. Đường Nhược Dao đã ngủ từ lâu, Tần Ý Nùng cẩn thận lật người không đánh động Đường Nhược Dao, khuôn mặt khi ngủ của Đường Nhược Dao chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt.

Tư thế ngủ của cô trước giờ đều không tốt, biểu cảm cũng không phải nữ thần, mà có chút nũng nịu đáng yêu. Bởi vì ngủ say, phòng lại nhỏ, gò má hiện lên tia ửng đỏ khác thường, miệng khẽ hé ra, hô hấp đều đều, thấp thoáng một tia dịu dàng mềm mại trêи mặt.

Tần Ý Nùng nhìn chăm chú lên đôi môi đỏ của cô, sắc mặt tối lại.

Đường Nhược Dao nói mơ một tiếng, đột nhiên vai co chặt lại, Tần Ý Nùng vô thức theo đó lăn vào trong lòng cô, trán nóng lên, dính lên trêи môi cô.

Tần Ý Nùng híp mắt.

Vô tình? Giả vờ ngủ?

Thân là diễn viên, giả vờ ngủ là một trong những kĩ năng cơ bản bình thường nhất, Tần Ý Nùng cũng coi như kĩ năng diễn xuất đỉnh cao, nhất thời cũng không phán đoán được Đường Nhược Dao là ngủ thật hay giả vờ ngủ qua hành động của đối phương.

Cô ấy chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, xác nhận Đường Nhược Dao đã ngủ rồi, mới nín thở, nghe theo tiếng lòng, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ đang hé mở kia.

Có chút khô.

Tần Ý Nùng cẩn thận làm ướt môi giúp cô, quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của Đường Nhược Dao. Đường Nhược Dao không có chút phản ứng nào, cô ấy mới đưa đầu lưỡi ra chầm chậm luồn qua kẽ răng của Đường Nhược Dao, tiếp xúc được nơi mềm mại ẩm ướt giống mình, tiếng hít thở vô thức nặng nề, nhịp tim mất khống chế.

Cô ấy kiềm chế kϊƈɦ động lật tay ôm chặt lấy Đường Nhược Dao, co chặt ngón tay lại, hôn hai cái, rồi lùi đi, khẽ thở dốc.

Đợi hô hấp hồi phục, cô ấy dùng đỉnh đầu chống dưới cằm Đường Nhược Dao, tìm một vị trí thoải mái trong lòng cô, nhắm mắt lại.

Gió thoang thoảng thổi bay một góc rèm cửa, hai người ôm lấy nhau tiến vào giấc ngủ.

Âm thanh của thành phố trở nên xa xôi.

Khi Tần Ý Nùng tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng người kia, cả người cả quần áo, chiếc áo hai dây thuộc về Đường Nhược Dao cũng không thấy đâu nữa. Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn quần áo ngủ trêи người, chống người ngồi dậy.

Cô ấy quơ lấy điện thoại ở bên, ấn sáng màn hình điện thoại nhìn đồng hồ, đã là 5 giờ chiều.

Ngủ một giấc đã sắp đến giờ cơm tối.

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy giơ tay chọc vào ấn đường, nặng nề thở ra một hơi, vén chăn lên, một chân vừa chạm đất.

Cửa phòng bị mở ra một khe hở, nhưng không hề phát ra bất kì âm thanh nào, Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Đường Nhược Dao: "Cô dậy rồi ạ?"

Tần Ý Nùng mím môi, ừ một tiếng.

Trong ánh mắt lộ ra một tia chật vật hiếm thấy.

Tốt xấu gì cũng đến nhà người ta làm khách, kết quả ngủ cả buổi chiều, chủ nhà cũng đã dậy cả rồi.

Đường Nhược Dao: "Đói chưa ạ?"

Tần Ý Nùng lắc đầu.

Đột nhiên phản ứng lại, câu nói này của hai người, Đường Nhược Dao đang nuôi cô ấy như nuôi lợn sao? Dậy rồi ăn, ăn xong ngủ.

"Còn ngủ nữa không?" Đường Nhược Dao lại hỏi.

Tần Ý Nùng lại lắc đầu.

Đường Nhược Dao đi đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, ánh chiều tà vàng nhạt lan tràn vào phòng. Đường Nhược Dao đứng trong tia sáng, cả người đều đang phát sáng, mặt mày lấp lánh như ánh vàng nhảy nhót.

Cô bước ra khỏi ánh sáng, tiến lại gần Tần Ý Nùng, giống như đem hết ánh sáng cho cô ấy.

Tần Ý Nùng ngồi nguyên tại chỗ bất động.

Đường Nhược Dao giơ tay sờ trán cô ấy.

Tần Ý Nùng ngẩng đầu, vẻ mặt mơ màng, chậm chạp nói: "Tôi sốt rồi sao?"

"Không ạ." Đường Nhược Dao bật cười trong lòng. Cô chỉ muốn sờ Tần Ý Nùng, lại không dám sờ mặt, chân tay luống cuống nên đặt lên trán cô ấy mà thôi.

Nếu không sốt, Tần Ý Nùng nghiêng đầu, tránh khỏi tay cô: "Em dậy lúc mấy giờ?"

"Tầm ba giờ." Đường Nhược Dao nhớ lại.

"Làm gì rồi?"

"Đi tắm."

Ánh mắt Đường Nhược Dao lơ lửng, Tần Ý Nùng không phát hiện.

Theo lí mà nói, khó khăn lắm mới có cơ hội chung chăn chung gối, Đường Nhược Dao chắc chắn muốn nằm lì trêи giường đợi cùng thức giấc với Tần Ý Nùng, nếu không dậy thì càng tốt. Nhưng kế hoạch có thay đổi, là lí do khiến cô không thể không dậy.

Cô nằm mơ một giấc mơ xấu hổ, tỉnh dậy phát hiện khó chịu, cả người rịn ra một lớp mồ hôi mỏng dinh dính.

Rõ ràng ban ngày ban mặt, trước khi ngủ cũng yên phận thật thà, không nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, tại sao lại nằm mơ giấc mơ như thế chứ? Đường Nhược Dao khó chịu co chân trong chăn, cuối cùng đổ hết nguyên nhân vì sức hấp dẫn của Tần Ý Nùng quá lớn.

Cô bò dậy tắm rửa, thay quần áo, giặt hết quần áo bẩn phơi ngoài ban công, sau đó đi tìm Đường Phỉ, hai chị em nhỏ tiếng nói chuyện, vô thức đã tới giờ này.

Nhưng Tần Ý Nùng có thể ngủ tới 5 giờ, thật sự khiến cô bất ngờ, phải nhớ bọn họ đi ngủ lúc 1 giờ trưa. Nhưng nghĩ tối qua có lẽ Tần Ý Nùng không ngủ được, Đường Nhược Dao liền thông suốt, thậm chí còn mong cô ấy có thể ngủ thêm lúc nữa.

Tần Ý Nùng nói: "Tôi cũng muốn tắm."

Cô ấy không nóng, nhưng trước khi ngủ bị Đường Nhược Dao ôm chặt, lúc đó cũng đổ mồ hôi.

Đường Nhược Dao: "Để em chuẩn bị quần áo mới cho cô."

Tần Ý Nùng chớp chớp mắt, nhìm chằm chằm vào động tác của cô.

Đường Nhược Dao bật cười, lấy cho cô ấy một bộ quần áo bảo thủ tương tự như bộ đang mặc.

Tần Ý Nùng nhận lấy, ôm trong tay, rất lâu sau, giọng điệu không nặng không nhẹ nhắc nhở cô: "Nam nữ khác biệt, giống như..." Cô ấy mơ hồ bỏ qua, "Em mặc ở trước mặt em trai em, không thích hợp, sau này đừng mặc như thế."

Đường Nhược Dao chớp chớp mắt: "Em chỉ mặc cho một mình cô xem thôi."

Tần Ý Nùng bị sặc.

Nhân trước khi Tần Ý Nùng muốn mở miệng đáp lại, Đường Nhược Dao kịp thời ngăn cản, cười nói: "Được rồi, đi tắm đi, em đợi cô."

Tần Ý Nùng nghĩ trong lòng: Em đợi tôi? Muốn làm gì?

Đường Nhược Dao cố ý dừng lại nghĩ ngợi rồi bổ sung nửa câu sau, mặt mày cong cong: "... Cùng ăn cơm tối."

Tần Ý Nùng liếc cô một cái, ánh mắt âm u.

Đường Nhược Dao thiếu chút nữa không nhịn được cười lên, cô vội vàng hắng giọng, thúc giục: "Cô mau đi đi."

Buổi sáng đi chợ, Đường Nhược Dao mua được một ít bánh sủi cảo làm thủ công, nhân rau hẹ thịt lợn, buổi tối luộc lên ăn, không cần vật lộn tốn thời gian với năm sáu món ăn.

Tần Ý Nùng tắm xong, tiện tay giặt luôn quần áo ngủ, móc lên móc quần áo rồi mang ra ban công phơi khô, bên cạnh treo áo hai dây của Đường Nhược Dao, còn có một chiếc... qυầи ɭót.

Tần Ý Nùng nghiêng đầu, nhìn chăm chú chiếc qυầи ɭót kia một lúc, không biết đang nghĩ gì.

Quan Hạm vẫn ở phòng khách.

Tần Ý Nùng liếc nhìn bóng dáng đang bận rộn của người phụ nữ trong phòng bếp, vắt đuôi tóc dài bị ướt lúc tắm rửa, còn hơi ẩm, hỏi Quan Hạm: "Có chuyện quan trọng gì cần tôi xử lí không?"

Quan Hạm nói: "Không ạ."

Tần Ý Nùng làm vẻ như không nản lòng: "Vậy có chuyện gì không quan trọng không?"

Nếu không có chuyện gì cô ấy lại muốn đi tìm Đường Nhược Dao.

"..." Quan Hạm nhìn mặt bắt hình dong, trong đầu hiện lên một chuyện không quan trọng, "Tháng sau chị có buổi tiệc cần tham gia, tiệc sinh nhật của Ảnh đế Kiều, Ảnh đế Kiều quan hệ rộng, trong giới có rất nhiều người đến dự tiệc."

"Dao Dao nhận được thư mời chưa?"

"Tạm thời chưa rõ ạ."

"Còn chuyện gì khác không?"

Quan Hạm vắt óc, nói: "Chị vẫn chưa trả lời Ảnh hậu Lâm, ngày nào chị có thời gian, để cô ấy đến đoàn phim thăm chị, cùng nhau ăn tối."

Đôi mắt Tần Ý Nùng híp lại, ngón tay đặt trêи đầu gối khẽ gõ gõ.

"Ăn cơm thôi." Đường Nhược Dao đứng trước cửa phòng bếp hô lên.

Hai người đang trao đổi đồng thời dừng lại, đứng dậy, Tần Ý Nùng đi trước, Quan Hạm đi sau, cùng ngồi vào bàn ăn.

Đường Nhược Dao nhớ Quan Hạm là người thủ đô chính gốc, đã hỏi Quan Hạm trước, cho nên đặc biệt vớt trước cho cô một đĩa, ngoài ra còn chuẩn bị cả giấm.

Ba người còn lại đều ăn sủi cảo nước, bên trêи bát sủi cảo điểm xuyết hành lá xanh xanh.

Quan Hạm gắp một miếng sủi cảo, chấm vào bát nước giấm.

Tần Ý Nùng nhíu mày.

Đường Nhược Dao lặng lẽ ngửa ra sau.

Đường Phỉ hắt xì hơi: "Hắt xì..."

Quan Hạm biết ý bưng đĩa lên, lặng lẽ rời đi: "Em ra bàn trà ăn."

Một nhà ba người, có lẽ tương lai còn có cả Ninh Ninh, đều không có đất dung thân cho Quan Hạm.

Khẩu vị của Đường Nhược Dao và Đường Phỉ hoàn toàn bị Đường Hàm Chương ảnh hưởng, từ nhỏ tới lớn, rất ít người xung quanh cô ăn chua. Tần Ý Nùng cũng phản cảm, khiến Đường Nhược Dao cảm thấy hiếu kì, tiện miệng hỏi: "Ở nhà cô Tần cũng không thích ăn giấm sao ạ?"

Tần Ý Nùng lấy thìa múc một ít nước canh, thổi thổi, rũ mí mắt, nói: "Ừ."

"Cô là người ở thành phố A?"

"Ừ."

"Trước đây cô từng tới đây chơi chưa ạ?"

"Chưa."

"Em cũng chưa từng đến thành phố A, nhưng em có bạn học là người thành phố A, nhà cô ở khu nào ạ? Không chừng em biết đấy." Đường Nhược Dao đơn thuần là tìm chuyện để nói, có thể hiểu về Tần Ý Nùng thêm một chút thì được một chút.

Tần Ý Nùng ngừng hai giây, uống ngụm nước canh, nói: "Khu Thanh Bình."

Đường Nhược Dao cười: "Em chưa nghe bao giờ."

Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Một khu nhà xưa cũ, chưa nghe cũng bình thường, không chừng bây giờ đã đổi tên rồi."

Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, nói: "Nếu xử lí xong chuyện nhà em, còn thời gian, cô có muốn tiện dường về thăm thành phố A một chuyến không ạ, lái xe qua đó cũng rất tiện, không đến hai tiếng."

"Không." Tần Ý Nùng chắc như đinh đóng cột thốt ra một từ.

Không khí đột nhiên ngưng trệ.

Đường Phỉ vùi mặt xuống bát, hai mắt khẽ liếc bên này rồi lại liếc bên kia.

"Tôi ăn no rồi." Tần Ý Nùng đứng dậy, bưng bát không lên, đặt vào bồn rửa bát trong nhà bếp.

Đường Nhược Dao và Đường Phỉ nhìn mặt, lộ ra nụ cười không hiểu gì.

Đường Phỉ nhỏ tiếng nói: "Hai chị cãi nhau à?"

Đường Nhược Dao cong ngón tay gõ lên đầu nó: "Trẻ con không được hỏi chuyện người lớn."

Đường Phỉ lẩm nhẩm nói: "Em sắp cao bằng chị rồi."

Đường Nhược Dao: "Ăn cơm."Sau đó múc hai viên sủi cảo trong bát vào bát của Đường Phỉ, cô ăn không nổi nữa rồi.

Đường Phỉ ăn xì xà xì xụp.

Một tay Đường Nhược Dao chống má, nhìn khuôn mặt của Đường Phỉ, bầu tâm sự như đá tảng nặng nề đè trong tim.

...

Đêm khuya vắng lặng.

Tần Ý Nùng không tập trung dựa vào đầu giường đọc sách, Đường Nhược Dao ngồi trêи ghế, hai tay chống má, sắc mặt trống rỗng, không hề động đậy. Hai người ngầm thừa nhận ngủ chung một phòng ngủ trêи một giường, không có nghi ngờ.

Tần Ý Nùng lấy điện thoại xem giờ, Đường Nhược Dao đã duy trì tư thế này nửa tiếng đồng hồ.

Tần Ý Nùng hắng giọng: "Khụ."

Đường Nhược Dao quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt lộ ra một tia quan tâm.

Tim gan nóng lên Tần Ý Nùng bị ánh mắt đơn thuần của cô nhìn tới, mím môi nhỏ lại, âm thanh vô thức dịu dàng hơn, nói: "Không có gì, cổ họng tôi đột nhiên không thoải mái."

Đường Nhược Dao nhìn tới chiếc cốc thủy tinh trêи tủ đầu giường trống không, im lặng đứng dậy, ra ngoài rót một cốc nước mới rồi quay lại.

Cô lại bắt đầu mất hồn.

Tần Ý Nùng đọc sách, đọc được dòng sau thì quên dòng trước, cô ấy đóng sách lại, gọi tên Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao quay cả người lẫn ghế lại.

Tần Ý Nùng đi thẳng vào vấn đề: "Có tâm sự gì sao?"

Đường Nhược Dao chậm chạp giây lát, lắc đầu nói: "Không ạ."

Tần Ý Nùng đặt quyển "Truyện Ludwig Wittgenstein" sang một bên, hít sâu một cái, ánh mắt nhìn về Đường Nhược Dao nghiêm túc hơn, dáng vẻ như muốn làm rõ ngọn ngành.

"Nói."

Đường Nhược Dao không có sức đề kháng với ánh mắt của cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Em trai em cũng đã học lớp sáu, sắp lên cấp hai rồi."

Tần Ý Nùng nhướng mày, tỏ ý bảo cô tiếp tục.

Đường Nhược Dao lẩm bẩm rất lâu, tiếp tục nói: "Em muốn dẫn nó đến thủ đô học cấp hai, nhưng học bạ của nó, còn có chuyện chọn trường, em đều mù mờ không hiểu gì, cũng... không có ai để hỏi, không quen biết." Giọng nói của cô ngày càng nhỏ, dường như không thể nghe thấy.

Trái tim Tần Ý Nùng thả lỏng, khẽ cười một tiếng: "Là chuyện này sao?"

Đường Nhược Dao ở trong phòng kìm nén bản thân không dám lên tiếng, dọa cô ấy lo lắng, tâm trạng thấp thỏm.

Đường Nhược Dao cúi đầu.

Cô biết "đại sự" mà bản thân lo lắng chỉ là một chuyện nhỏ với Tần Ý Nùng. Cô ấy quen biết rộng, nhiều quan hệ, sắp xếp cho Đường Phỉ chẳng qua là một chuyện dễ như ăn kẹo? Nhưng cô có phiền não của mình, không nghĩ đến việc Tần Ý Nùng là gì của cô mà chuyển dịch.

Quả nhiên Tần Ý Nùng nói: "Tôi tìm người xử lí chuyện này giúp em, em không cần lo lắng."

Đường Nhược Dao gật gật đầu.

Tần Ý Nùng chủ động đề nghị giúp đỡ cô, cô sẽ không tự tiện từ chối sự giúp đỡ của cô ấy, nhưng sâu thẳm trong nội tâm vẫn sinh ra một tia bất lực cùng buồn bã.

Rất lâu về trước, tuy chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng Tần Ý Nùng quan tâm vô bờ bến với sự nghiệp của cô, từ đầu đến cuối đều giống như một cây đại thụ che mưa chắn gió cho cô. Cô nhìn thấy vô vàn vết thương tích tụ sau lưng cái cây ấy, chỉ muốn đổi ngược lại bảo vệ cô ấy, cũng tự cho là có năng lực để bảo vệ cô ấy.

Nhưng thực tế thì, ban ngày Tần Ý Nùng giúp cô đe dọa Châu Nghị và Giang Tuyết Trân, buổi tối lại giúp cô giải quyết việc học hành của Đường Phỉ.

Rốt cuộc cô có thể làm gì cho Tần Ý Nùng? Hơn nữa có năng lực gì để cho là nhất định có thể theo đuổi được cô ấy? Cô dựa vào cái gì?

"Cô Đường?"

"Đường Nhược Dao?"

Đường Nhược Dao như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ, đôi mắt màu hổ phách mất hồn nhìn vào mắt Tần Ý Nùng, chầm chậm co lại, chầm chậm mở lời: "Sao thế ạ?"

Tần Ý Nùng nghi hoặc nói: "Em ngây người vì cái gì thế?"

"Không có gì." Đường Nhược Dao đứng dậy, chân ghế ma sát xuống đất rít lên một tiếng chói tai: "Em đi rửa mặt."

Tần Ý Nùng: "Đường..."

Đường Nhược Dao mở cửa phòng ra ngoài, vào nhà vệ sinh mở vòi nước, đưa tay vốc lấy nước lạnh vỗ lên mặt mình, từng vốc từng vốc. Gò má cô lưu lại đầy giọt nước, chống tay lên mép bàn rửa tay, nhìn những giọt nước men theo đường cong trêи cằm nối đuôi nhau rơi xuống, ánh mắt người trong gương mơ màng trước nay chưa từng thấy.

Rất lâu sau Đường Nhược Dao chưa quay lại, Tần Ý Nùng ở trong phòng đứng ngồi không yên, cô ấy không khống chế được xuống giường xỏ dép, ra ngoài tìm người.

Phòng vệ sinh tối đen, phòng khách cũng tối đen.

Tần Ý Nùng không mang điện thoại, men theo ánh sáng từ phòng ngủ, vòng qua phòng khách, đi về phía ban công.

Đêm nay không trăng không sao, ánh sáng từ phòng ngủ không chiếu được tới đây, bốn phía đen như mực, thấp thoáng xuất hiện một bóng người cao gầy.

"Cô Đường?" Tần Ý Nùng thăm dò lên tiếng.

Người đó quay lại, âm thanh sửng sốt: "Tần Ý Nùng?"

Tần Ý Nùng giơ tay, vừa lần mò công tắc đèn trêи tường trong đêm tối, vừa hỏi: "Một mình em chạy ra đây

làm gì?"

Cô ấy không quen thuộc với nơi này, rất lâu không tìm được công tắc, Đường Nhược Dao nhanh tay chạm vào, nhưng Tần Ý Nùng chỉ chậm hơn một chút, thế là ngón tay lạnh lẽo của cô ấy chạm lên mu bàn tay của Đường Nhược Dao.

Tay Đường Nhược Dao đã đặt lên công tắc đèn, khoảnh khắc trước khi ấn xuống lại thu về, hơn nữa trực tiếp bắt lấy những ngón tay muốn rụt lại của Tần Ý Nùng, ôm chặt trong lòng bàn tay.

"Tần Ý Nùng." Giọng cô rất nhỏ, mang theo tiếng khàn khàn khác thường.

Tần Ý Nùng như bị quỷ sai thần khiến mặc cho cô ôm lấy tay mình, khẽ đáp lại một tiếng.

Trong đêm tối không ai nhìn thấy biểu cảm của đối phương.

Đường Nhược Dao hỏi: "Chị cố ý ra đây tìm em sao?"

Tần Ý Nùng không trả lời.

Trong lòng Đường Nhược Dao đột nhiên buồn bã không nói thành lời.

Một loại tình cảm như thể vĩnh viễn không đợi được câu trả lời, chỉ có thể dựa vào suy đoán mù quáng chạy theo, rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu?

Tần Ý Nùng cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình dần buông lỏng từng chút từng chút, trong tim giống như có thứ gì đó cũng dần dần rời đi, trống rỗng đến mức nghe được cả tiếng vọng.

Bàn tay Đường Nhược Dao đã hoàn toàn buông ra, nhưng ngón tay của Tần Ý Nùng không rơi xuống như trong tưởng tượng, mà là vân vê những đường chỉ tay trong lòng bàn tay cô, nắm ngược lại, nắm chặt lấy tay cô.

"Ừ."

+++++++++

Chương 98: Công dụng của khăn giấy