Lướt qua ánh mắt hóng chuyện của Kỳ Kỳ ở bên cạnh, tôi bất chấp khó khăn mà bịa chuyện, cả khuôn mặt xấu hổ, vô cùng cứng nhắc, "Tôi...thật ra muốn chuyển sang học y, chỉ là muốn quan sát một chút hình dạng và nguyên lý cơ bản của cơ thể mà thôi."
Lý do này quả thực quá mức khập khiễng qua loa, nhưng Lâm Chí cũng không vạch trần, chỉ nhíu mày, "Thì ra là như vậy."
Tôi chậm rì rì liếc nhìn cậu.
...Cậu đang nhìn tôi, lại còn cười.
Tôi lại bắt đầu căng thẳng rồi.
Bên cạnh có một người đẹp trai đang cười như không cười nhìn bạn, ai mà không căng thẳng được chứ.
Đúng lúc tôi không biết nên làm thế nào, Lâm Chí đứng lên, thanh âm rất nhẹ, nghe cẩn thận một chút, còn có thể nghe được vài phần...tủi thân.
"Bạn học Hạ, nếu cậu không chấp nhận yêu cầu thêm bạn tốt, cũng sắp quá thời hạn rồi."
"A."
Tôi ngẩn người, chỉ có thể mở to mắt mà nói dối: "Tôi không có nhìn thấy, bây giờ tôi thêm ngay."
Nói xong, ở ngay trước mặt Lâm Chí, tôi vượt mọi gian nan đồng ý yêu cầu thêm bạn tốt.
Lâm Chí hài lòng nhìn thoáng qua chiếc di động, nhếch đôi môi, "Vậy được, tôi đi trước."
Tôi yếu ớt nói được, nhưng mà ----
Trước khi đi, người này còn làm như vô ý mà liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính.
Trên màn hình, những tấm ảnh cơ bụng tám múi của các mẫu nam bị zoom lớn đặc biệt rõ ràng.
Con moé nó, quá nhục nhã.
Cho tới tận lúc Lâm Chí rời khỏi, mặt tôi vẫn còn đỏ bừng.
Xong rồi, chắc là ở trong lòng Lâm Chí, hình tượng của tôi đã thâm căn cố đế* xấu đến cực điểm rồi....
*vững chắc, không thể lung lay
_________________
Buổi tối, tôi do dự hết lần này đến lần khác, hay là gửi cho Lâm Chí một tin nhắn để giải thích.
Tôi sẽ mạnh mẽ giải thích mọi chân tướng, nói cho cậu ấy biết tôi không phải là lsp gì đó, cũng càng không muốn mua tất của cậu ấy, chỉ là nhiệt huyết sôi trào, một hai phải giả làm người mua để tóm được cái tên bi3n thái ở sau kia, không nghĩ tới bản thân lại trở thành nữ bi3n thái bị vạch trần ở trên mạng...
Gần như trong vài giây Lâm Chí đã trả lời.
「Ừ, tôi biết rồi.」
Sau đó còn kèm theo một icon mặt cười.
...Icon mặt cười này, là đang châm biếm sao?
Tôi không đoán ra, nhưng lại không có can đảm đi hỏi, ngoại trừ đoạn giải thích ngắn gọn này, mấy ngày rồi chúng tôi cũng không nói thêm gì.
Cậu ấy không chủ động, tôi cũng không phải là loại người không biết xấu hổ mà đi tìm cậu, chỉ lo ấn tượng của cậu về tôi không có thay đổi, cho rằng tôi thèm muốn thân thể cậu, âm mưu gây rối.
Sầu não hai ngày, buổi sáng thứ bảy, Kỳ Kỳ bạn cùng phòng của tôi, mời tôi đi tụ hội cùng với các bạn học của anh trai cô ấy.
Tôi theo bản năng mà từ chối, nhưng mà....
Cô ấy nói, bạn của anh trai cô ấy tất cả đều là người mẫu nam.
Tôi lập tức từ trong đống chăn bò dậy, "Người mẫu đều đào hoa, mình phải đi theo bảo vệ cậu, lỡ như bọn họ có mưu đồ quấy rối cậu thì sao?"
Kỳ Kỳ: "..."
Sau cả buổi sáng tỉ mỉ trang điểm, hai hot girl lái xe tới nhà nhà tụ họp.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc bước vào cửa, hai chúng tôi đều ngây ngẩn cả người.
Kỳ Kỳ nói không sai, thật sự đều là người mẫu nam.
Nhóm người của anh trai cô ấy cũng đúng lúc đi tới cửa phòng ăn, đưa tầm mắt nhìn lại, toàn là những đôi chân dài.
Hai chúng tôi lau nước miếng, bước vào phòng ăn được vây quanh toàn là những soái ca chân dài.
Nhưng mà.....
Ảo tưởng về một cuộc tụ hội tốt đẹp chỉ là còn chưa có bắt đầu, tôi liền bị người ta nhận ra.
"Tiểu tỷ tỷ, tôi nhìn hình như có chút quen mắt đó."
"Đây không phải là...em gái ở Học viện Mỹ Thuật mấy hôm trước mua tất sao?"
Tôi: "..."
Không phải tôi, không phải tôi.
Tôi điên cuồng phủ nhận ở trong lòng, nhưng khi mở lời lại rõ ràng có chút lo lắng khó nói, "Tôi...không phải, anh nhận nhầm người rồi."
Nói xong, tôi cuống quýt, không dám ngẩng mặt lên.
Nhưng mà, vô dụng.
Ánh mắt của mấy người này vô cùng sắc bén, trực tiếp nhận ra tôi, tôi xấu hổ tới mức chỉ biết dùng chân bấu lấy mặt đất mà không nói được lời nào*, lúc này tôi còn đâu tâm trạng lo lắng gì mà mẫu nam, tôi gần như muốn chạy chối chết.
*我尴尬的脚趾都快扣出三室一厅了, mình cũng không biết dịch sao với câu này, nghĩa này là tìm được trên baidu
Nhưng mà, lại có người giải vây giúp tôi.
Người này có thân hình chuẩn nhất, khuôn mặt đẹp nhất trong nhóm mẫu nam này.
Nói ra cũng xấu hổ, mải mê đánh giá khuôn mặt này, lúc anh ta giải vây giúp tôi rõ ràng đã nói cái gì đó, một câu tôi cũng chưa hề nghe rõ.
Có điều, người này hình như nói chuyện rất có phân lượng*, anh ta mở lời, trong nháy mắt mọi người đều im lặng, đề tài đang sôi nổi thảo luận đều dừng lại, bắt đầu mải miết gọi món.
*kiểu lời nói có uy quyền, mọi người đều nghe theo
Thu lại ánh mắt, anh ta quay đầu lại nhìn tôi.
"Đã thất lễ rồi, bình thường mấy người này đều thích nói đùa."
"Không sao không sao."
Tôi tiếp tục trả lời, nhưng khi nhìn thẳng vào anh ta lại có chút sửng sốt.
Sao lại có chút quen mắt nhỉ?
Cẩn thận ngẫm lại, một cuộc trò chuyện sai lầm, đây không phải là chàng trai bản mẫu mà hôm đó tôi và Kỳ Kỳ ở thư viện ôm chiếc máy tính trầm mê nhan sắc sao?
Tôi quay đầu nhìn về phía Kỳ Kỳ, rõ ràng, cô ấy cũng đã nhận ra đối phương, nín cười quay đầu đi.
Người này thay đổi vị trí ngồi bên cạnh, sau khi tiếp xúc ngắn ngủi, tôi đã biết tên của anh ta ----
Giang Hành
Nhớ lại lúc trước bản thân hưng phấn tới mức li3m màn hình, tôi có tật giật mình, thậm chí khi nói chuyện cũng không dám nhìn vào ánh mắt của anh ta.
Nhưng mà, tính tình Giang Hành nhã nhặn, chúng tôi ngược lại nói chuyện còn rất hợp ý, anh ta rất thân sĩ*, đặc biệt là lúc ăn cơm còn dùng đũa riêng** để gắp rau cho tôi và Kỳ Kỳ, giữa chừng còn giúp tôi lột vỏ mấy con tôm.
*thân sĩ: người hiền lành, tốt bụng, thuộc tầng lớp xã hội cao
**公筷: loại đũa chuyên dùng để gắp rau, thường có màu trắng, mội người được chuẩn bị một đôi, chỉ dùng để gắp rau
Kết thúc bữa ăn, lúc sắp phải đi anh ta muốn thêm wechat của tôi và Kỳ Kỳ, cũng chịu trách nhiệm đưa chúng tôi quay lại trường học.
Sau khi xuống taxi, Giang Hành đưa hai chúng tôi tới cửa trường học, cũng đưa di động ra, "Có thời gian hãy nhắn tin qua wechat."
Tôi liền nhanh chóng gật đầu nói được.
Lúc đang chuẩn bị chào tạm biệt, Kỳ Kỳ đột nhiên gọi Giang Hành lại.
"Anh có thể...tới làm người mẫu cho tôi."
Nghe thấy lời này, tôi mới bỗng dưng nhớ ra, gần đây thầy giáo giao nhiệm vụ, kêu chúng tôi phác hoạ cơ thể người, tôi còn chưa tìm được người mẫu.
Giang Hành liếc mắt nhìn tôi một cái, lập tức cười với Kỳ Kỳ, "Được."
Thấy anh ta đáp ứng, Kỳ Kỳ liền vui vẻ nói chuyện, lôi kéo tôi đi về phía cổng trường.
"Nhanh lên", cô ấy đánh một cái xuống tay tôi, "Mời Lâm Chí tới làm người mẫu."
Tôi suýt nữa thì bị sặc nước miếng, "Vì sao?"
Cô nàng nhíu mày, "Đừng quên, mấy ngày hôm trước chúng ta đã đánh cược, ai thắng bài kiểm tra nhỏ lần này, phải bao tiền ăn uống của đối phương trong một học kỳ, loại người mẫu tiêu chuẩn như Giang Hành đều đã đồng ý làm người mẫu của mình, cậu không tìm Lâm Chí làm người mẫu...chắc chắn sẽ chết."
"..."
Nghĩ tới khuôn mặt của Lâm Chí, tôi không tự giác mà mím môi.
Lâm Chí à...
Thân hình đó, khuôn mặt đó, quả thực rất tuyệt.
Tôi cũng muốn mời cậu ta làm người mẫu, nhưng mà tôi không dám.
Trên đường quay về ký túc xá, tôi theo thói quen lướt vòng bạn bè của Lâm Chí, lại phát hiện cậu ấy đã cập nhật trạng thái từ mười phút trước.
Là ảnh tự chụp của cậu ấy trọng phòng tập thể hình, đẹp trai muốn chết, cũng kèm theo một caption: