*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"....."
Khá phòng thủ rồi, thì ra buổi sáng lúc tôi giải thích....Anh ta đều nghe thấy.
Tôi kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt anh ta, nhất thời đầu óc trở nên chậm chạp.
Nhưng mà, phản ứng của tôi lại bị Giang Hành thu hết vào trong đáy mắt, thậm chí không cần tôi trả lời, anh ta liền nhếch môi cười cười: "Được, anh đã biết."
Tôi:??
Tôi chưa hề nói một chữ nào, anh biết cái gì?
Tôi còn muốn tìm lý do cãi lại, chỉ có điều, còn chưa kịp nói, đã thấy một người ở phía xa.
Lâm Chí.
Một đoạn hành lang khác, Lâm Chí chậm rãi đi tới, nhìn thấy tôi là Giang Hành thì hình như sững sờ một chút, bước đi lập tức nhanh hơn.
Trực tiếp đi tới trước mặt tôi, thân thể Lâm Chí mới dừng lại: "Thấy cậu một lúc lâu cũng không trở lại, tôi qua đây xem thử."
Lâm Chí cúi đầu nhìn tôi, nhẹ giọng giải thích, tôi gật đầu, đang muốn nói chuyện, liền thấy Lâm Chí quay đầu nhìn Giang Hành đang đứng ở một bên, ấn đường hơi hơi nhíu lại.
"Hai người đây là....?"
Giang Hành nhìn tôi một cái, trên môi hiện lên nụ cười bất cần, lại khinh miêu đạm tả.
Nói xong, Giang Hành gật đầu với tôi, lập tức xoay người vào wc.
Trên khuôn mặt ưa nhìn kia là vẻ vân đạm phong kinh, không thể nhìn ra được nụ cười nhẹ lúc nãy hỏi tôi có phải đã nghiên cứu cơ thể của anh ta.
Tôi hoàn hồn, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lâm Chí.
Cậu im lặng hai giây, lập tức nhẹ giọng nói: "Đi thôi, tôi có gọi kem, đỡ cay và ngấy, đợi lát nữa sẽ chảy."
Tôi liền gật đầu, một đường đi theo Lâm Chí quay lại đại sảnh.
Ăn kem, tôi lấy điện thoại di động chuẩn bị chuyển khoản cho Lâm Chí, cậu trả trước tiền cơm, tôi liếc nhìn tờ hoá đơn, gọi không ít thịt và đồ ăn, tổng cộng tiêu hết hơn ba trăm tệ.
Nhấp mở khung chat, vừa mới chuyển hai trăm vào, di động liền bị người ta lấy đi.
Là Lâm Chí.
Cậu cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó ấn tắt màn hình.
"Tôi gọi hơi nhiều đồ ăn, lãng phí rất đáng tiếc, vốn là mời cậu sang đây ăn giúp."
Nói xong, Lâm Chí lấy chiếc túi sách tôi đặt trên bàn, kéo khoá ra chuẩn bị để điện thoại vào.
Nhưng
Cậu cầm hơi nghiêng một chút, trong nháy mắt có thứ rơi ra, là một miếng băng vệ sinh màu trắng rơi xuống mặt đất.
Lâm Chí ngây ra hai giây, sau đó xoay người nhặt lên, lại nhanh chóng cất trở lại.
Tôi hơi xấu hổ, cũng không quan tâm AA* cái gì, vội vàng dời đề tài, "Vậy....Chúng ta quay trở về?
*Trong cuộc tụ họp ăn uống mọi người sẽ chia đều để trả tiền
Lâm Chí gật đầu
Lúc tôi muốn lên tiếng gọi Kỳ Kỳ đang ngồi ở bàn bên cạnh, đã thấy Giang Hành đi thanh toán xong, hai người một trước một sau đi tới.
Giang Hành đi hai ba bước đến trước bàn tôi: "Cùng nhau đi?"
Tôi liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ đang ở phía sau anh ta, gật đầu đồng ý.
Giang Hành cũng ở nội thành gần với trường đại học, cách trường học chúng tôi không xa, đúng lúc tiện đường.
Đứng ở ven đường gọi một chiếc taxi, Kỳ Kỳ mở cửa xe, thúc giục Lâm Chí và tôi ngồi ở ghế sau.
Tôi mặt đỏ tai hồng ngồi bên cạnh Lâm Chí, đang chuẩn bị kéo Kỳ Kỳ lên xe, Giang Hành ở ngoài lại thân sĩ mở cửa phó lái giúp Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ rõ ràng sửng sốt hai giây, cũng chưa nói cái gì, chỉ có thể thuận thế ngồi ở ghế phó lái, mà Giang Hành sau khi giúp cô ấy đóng cửa xe, ngồi ở ghế sau.
Hay thật.
Ghế sau của xe taxi vốn không rộng lắm, bên trái bên phải tôi đều là hai người đàn ông cao 1m85, giờ phút này càng thêm chật chội.
Bởi vì thẹn thùng, tôi ngả thân mình về phía trước, yên lặng ngồi ngay trước.
Xe vừa chạy được vài phút, tôi không biết sao lại nhớ tới giấc mơ kia của mình.
Trong mơ, tôi trái ôm phải ôm, một bên là giáo thảo, một bên là nam người mẫu, rất sung sướng.
Nhưng mà, hôm nay giấc mơ thành hiện thực, tôi lại sợ hãi từng giây.
Đường quay về trường học không tính là xa, thế mà, sư phụ lái xe này lại vô cùng mạo hiểm, trong nháy mắt, thậm chí tôi cho rằng mình đang diễn một vai trong phim Fast and Furious 9*, tôi lại ngồi dựa vào phía trước, chỉ có thể lấy tay phải bám víu chặt chẽ vào lưng ghế phía trước.
*Loạt phim hành động nổi tiếng của Mỹ, phần 9 mang tên "Huyền Thoại Tốc Độ" này là phần mới nhất của loạt phim. Bộ phim do Justin Lin làm đạo diễn, với sự góp mặt của Vin Diesel, Michelle Rodriguez,...."See You Again" là ost của Fast and Furious 7
Cứ như thế, lúc sư phụ lái xe đột nhiên rẽ ngoặt, tôi ngã vào lồ ng ngực Giang Hành.
Quán tính quá lớn, cả người tôi lao vào trong lồ ng ngực anh ta, tay phải vừa vặn để lên cơ bụng của Giang Hành.
..........Tôi theo bản năng rút tay về, còn chưa kịp nói chuyện, cả người liền bị Lâm Chí ngồi ở bên kia kéo trở lại.
"Ngồi yên."
Thanh âm của Lâm Chí ảm đạm, túm tôi trở về vị trí cũ, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có điều.......
Chặng đường tiếp theo, đôi tay kia vẫn như có như không đặt trên vai tôi, bảo vệ tôi an toàn.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn cánh tay cậu, Lâm Chí vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ liền lập tức mở miệng:
"Sợ cậu lại bị ngã."
May mắn, có thể là do lúc nãy thiếu chút nữa đụng vào xe, chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa, tốc độ của sư phụ rõ ràng đã giảm xuống.
Sau khi xe taxi vững vàng dừng lại, tôi thở phào nhẹ nhóm một hơi, vội vàng xuống xe.
Một trái một phải đều là soái ca, đây hình như cũng không phải là loại chuyện hạnh phúc gì, ngược lại, rất tra tấn người ta.
Tôi hô hấp cũng phải cẩn thận, thậm chí còn phỏng đoán ở trong lòng, lúc tôi vừa ăn lẩu vừa nhúng đồ ăn, không cẩn thận để bột ớt dính trên răng nanh?
Trong nước chấm vừa ăn có tỏi băm nhỏ, lúc nói chuyện có bị ám vị tỏi hay không?
.......
Vất vả mới xuống được xe, Lâm Chí và Giang Hành tỏ vẻ muốn đi chúng tôi tới dưới lầu ký túc xá, bị tôi một mực từ chối.
Lúc kẹp giữa hai vị soái ca.....Thật sự là hít thở không thông.
Đêm nay, tôi ngủ đặc biệt ngon, không nằm mơ cơ bụng của Giang Hành, cũng không mơ thấy khuôn mặt làm cho người ta nổi lên suy nghĩ vẩn vơ của Lâm Chí.
Buổi chiều ngày hôm sau.
Bốn người chúng tôi hẹn được địa điểm để vẽ tranh, phòng vẽ tranh bị chiến, Kỳ kỳ muốn tìm kiếm nét bút, phác hoạ bức tranh lộ hơn nửa cơ bung của Giang Hành.
Cho nên, dưới sự kiên trì của cô ấy, bốn người chúng tôi nhanh chóng đi tới khách sạn gần đó để tạm thời thuê một căn phòng, bắt đầu vẽ bức tranh.
Căn phòng khá rộng rãi, Lâm Chí lấy chiếc ghế ngồi bên cửa sổ, tuỳ ý dựa vào trên tường.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, còn chăm chuốt đầu tóc, ánh mặt trời ở phía sau chiếu vào, đuôi lông mày khoé mắt của cậu, đẹp tới nỗi không có gì để tả.
Tôi âm thầm véo bản thân vài cái, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần từ trong vẻ đẹp đó.
Hít sâu một hơi, tôi quay đầu nhìn sang bên kia, lập tức sửng sốt.
Đệt.
Bên kia Kỳ Kỳ rõ ràng có một chút đặc biệt.
Dưới yêu cầu của Kỳ Kỳ, Giang Hành đứng ở bên giường, một tay kéo góc áo lên, cơ bụng tám múi như ẩn như hiện.....
Mà một bên Kỳ Kỳ đã bắt đầu vẽ, vẻ mặt đầy ý cười.
Liếc hai cái, tôi thu hồi ánh mắt, cũng bắt đầu vẽ.
Không thể không nói, trời sinh Lâm Chí rất thích hợp làm người mẫu, dáng người cân xứng, ngũ quan anh tuấn, hình dáng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Tôi càng vẽ càng thuận tay, chưa bao giờ có trạng thái tốt như thế này.
Không biết qua bao lâu, Lâm Chí muốn đi wc, tôi ngồi trước một bên bàn vẽ đợi cậu, sửa đổi các chi tiết nhỏ một chút.
Bỗng nhiên.
Có một người đứng ở bên cạnh, cúi người nhìn xuống.
Một mùi hương sạch sẽ thanh nhẹ mạnh mẽ xông vào xoang mũi, không biết là mùi hương gì, tóm lại, vô cùng thơm.
Tôi quay đầu nhìn, trong lòng đoán được là Lâm Chí, lại không nghĩ rằng--
Cậu ấy cách tôi gần như vậy.
Khoảnh khắc quay đầu lại, chóp mũi của tôi hình như sượt qua mặt cậu.
Tôi ngây ra hai giây, dứt khoát quay đầu lại, mặt lập tức đỏ lên.
Sau vài giây, bên tai vang lên giọng nói của Lâm Chí, nghe kỹ lại, hình như còn mang theo vài phần ý cười, "Trong bước tranh vẽ tôi, hình như so với người thật còn đẹp hơn."
"Đúng không......"
Tôi yếu ớt đáp lại, nhưng trên thực tế, trong đầu toàn là cảnh tượng lúc nãy.
Nâng tay sờ chóp mũi, dường như còn có thể cảm nhận được độ ấm khi vừa mới đụng chạm.
Có thể là vì khúc nhạc đệm nhỏ này, quá trình vẽ tranh kế tiếp....Tôi đều rất khó tập trung, anh mắt không tự chủ được mà nhìn về phí Lâm Chí.
Mỗi cái liếc mắt đều có thể thấy được sự kinh diễm.
Thời gian cứ trôi qua từng giây một, bên này tôi vẽ cũng cơ bản thành hình, nhìn bước tranh chưa hoàn thành cùng Lâm Chí ở phía đối diện tỷ mỉ so sánh, tôi vừa lòng gật đầu.
Nhưng giây tiếp theo, ngoài cửa vang lên những tiếng đập cửa thật lớn.