Chương 20: Khí thế ở phía trên ngươi
"Âm tiểu thư, cô cảm thấy Nguyên Tuấn là thật lòng yêu Mỹ Miêu sao?" Đào San Hô dịu dàng cười, đem thân thể thoải mái mà dựa trên ghế sa lon, nhìn Âm Mật Vi hỏi.
Âm Mật Vi thoáng suy nghĩ: "Tình cảm mà Nguyên Tuấn đối với Mỹ Miêu rất phức tạp, anh ta làm cô ấy tức giận, làm ra chuyện khiến nàng hiểu lầm, còn hành hạ cô ấy... Loại tình cảm này, tôi..."
Âm Mật Vi đang chuẩn bị nói, nàng cũng không cho rằng đây là tình yêu, thì chợt cảm thấy đầu gối bị cái gì đó gõ một cái.
Chính là cái gõ vừa rồi lại làm cho Âm Mật Vi dừng lại câu chuyện.
Đào San Hô đang ở đối diện nghe chăm chú, trò hề này chỉ có thể đến từ Thời Sở Yêu.
Âm Mật Vi ưu nhã hướng Đào San Hô cười cười, thuận tay cầm lên tách cà phê, bình tĩnh khuấy cà phê cũng thuận thế cúi đầu, chân Thời Sở Yêu quả nhiên che giấu dưới bàn gỗ đưa sang đây, giày cao gót sớm bị cô ấy để tại một bên, xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngã vào bên cạnh góc bàn, chỉ còn ngón chân trắng nõn trong suốt trơn bóng như Điền nhi ngọc theo hướng chủ nhân đưa qua, nhẹ nhàng linh hoạt ở trên đầu gối Âm Mật Vi, lại lơ đãng theo đường cong bắp chân mà xuống đi.
Đối mặt Thời Sở Yêu làm chuyện khiến cho người khác phiền muộn xấu hổ cũng không thể cử động, Âm Mật Vi chỉ đành cố gắng giữ tỉnh táo, nàng vuốt nhẹ xuôi theo mép tách cà phê, trên mặt không để lộ bất cứ biểu tình gì làm cho Thời Sở Yêu cảm thấy thú vị.
Lại nhìn khuôn mặt Thời Sở Yêu, nhưng là chỉ có nghiêm túc cùng chăm chú, giống như đầu sỏ gây nên mọi chuyện cùng cô ta không hề liên quan.
Âm Mật Vi tự nhiên mà đem thân thể nghiêng sang bên kia ghế sô pha, không dấu vết tránh né Thời Sở Yêu tập kích, nhưng mà được phân nữ thì điện thoại vang lên, Âm Mật Vi nhìn điện thoại, là tin nhắn đến một dãy số lạ.
Nhưng nội dung lại ám chỉ người gởi tin nhắn cùng nàng cũng không lạ lẫm.
Âm Mật Vi bỗng nhiên ý thức được, đây là tin nhắn do Thời Sở Yêu gởi đến.
Âm Mật Vi một bên nghi hoặc Thời Sở Yêu từ đâu lấy được số điện thoại của nàng, lại ngẩng đầu nhìn Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu lại làm như lơ đãng mà đem đầu nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến ánh mắt quét đến trên người Âm Mật Vi, Thời Sở Yêu đột nhiên nháy mắt, lập tức giơ lên khóe miệng, ánh mắt rời khỏi Âm Mật Vi chuyển ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài nhà hàng Vân Thủy chính là hồ nước nhân tạo lớn, trên hồ nước màu xanh nổi vài thuyền buồm màu trắng, cảnh sắc rất tốt.
Âm Mật Vi lại cảm thấy cánh màu đen sau lưng Thời Sở Yêu lại dài ra.
Âm Mật Vi ổn định đem cái muỗng trong tay buông xuống, mỉm cười nói: "Nguyên Tuấn tất nhiên là, yêu Mỹ Miêu."
"Thật tốt quá, cô cũng cho rằng như vậy, cô cũng hiểu được giữa bọn họ trong lúc đó có yêu tình." Giọng nói Đào San Hô thậm chí có chút run rẩy.
Âm Mật Vi khẽ thở phào một cái, đối với Đào San Hô mà nói căn bản là không tồn tại cí gọi là trao đổi ngang hàng, mỗi một lần gặp mặt chỉ sợ đều là một cuộc khảo nghiệm cần thông qua.
Mà mật mã dùng qua cửa, chỉ sợ chỉ có một mình Đào San Hô mới biết.
Lại nhìn đến Thời Sở Yêu, đang dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt cằm, mặt mỉm cười nhìn nàng, trong mắt nói lên tình cảm trong lòng lúc này không rõ là gì.
Thời Sở Yêu chưa bao giờ che giấu tâm tình của mình, mỗi lần cô ấy xuất hiện đều là sáng lạn đến cực điểm, náo nhiệt đến cực điểm, tùy hứng đến cực điểm.
Âm Mật Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng thật sự không rõ Thời Sở Yêu làm sao lại trở thành bạn tri âm của Đào San Hô, không, cô ta căn bản chính là cái khác của Đào San Hô.
Có lẽ, bí ẩn trên người Thời Sở Yêu, không chỉ có cái này rồi.
Âm Mật Vi nhìn dãy số đến từ Thời Sở Yêu trên màn hình điện thoại, lại mỉm cười lần nữa, nói với Đào San Hô: "Sau khi nói chuyện cùng Đào tiểu thư thì cảm thấy thật sự rất hợp ý, cho nên, chuyện quyền chuyển thể ..."
"Đều cho cô" Đào San Hô đứng dậy, ngẩng đầu lên khép hai mắt lại từ từ nói, "Người không ủng hộ tình yêu Nguyên Tuấn cùng Mỹ Miêu, đều không có tư cách đụng tới 'cùng ngươi tránh mưa'. Cuối cùng cũng đến ngày này, Âm tiểu thư, người chế tác mà tôi đợi, chính là cô."
Đáy lòng Âm Mật Vi bỗng nhiên rung động, nàng đứng dậy hướng Đào San Hô hơi gật đầu: "Cảm ơn cô."
Nhưng mà lại cùng Thời Sở Yêu bốn mắt nhìn nhau, Thời Sở Yêu không chút nào lảng tránh, sáng lạn mà trả lại bộ dáng tươi cười cho Âm Mật Vi, trên môi động đậy nhưng lại không phát ra âm thanh, Âm Mật Vi lại đọc hiểu chữ mà Thời Sở Yêu muốn nói.
Lừa đảo.
Không sai, Thời Sở Yêu nói nàng là lừa đảo.
Âm Mật Vi chợt cảm thấy cái trán có chút rét run, bởi vì Thời Sở Yêu nói không sai, nàng là một tên lường gạt.
Thế nhưng là rất kỳ quái, loại cảm giác này cũng không khiến nàng khó xử.
Ngược lại, làm cho nàng ở trước mặt Thời Sở Yêu càng phát ra đúng tình hợp lý.
Cho nên, lúc đối mặt với châm chọc khiêu khích của Thời Sở Yêu, Âm Mật Vi vẫn hờ hững mỉm cười, chính là vân đạm phong khinh giống như Thời Sở Yêu dưới bàn dùng ngón chân trượt trên đùi nàng.
Sau khi Hải Thạch Lưu đến đón Đào San Hô, Âm Mật Vi liền đưa hai người đến bãi đỗ xe, vừa đưa mắt nhìn xe Đào San Hô rời khỏi, thì Thời Sở Yêu đã xuất hiện ở trước mặt nàng, mặt mày cùng khóe miệng cười lớn vẻ đắc ý.
"Có phải hay không muốn cám ơn tôi thật tốt." Thời Sở Yêu tự nhiên nói, "Theo lời của cô mà nói, tôi đây gọi là thành công giao tiếp sao?"
Âm Mật Vi cười khẽ, đưa tay đến trước mặt Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu khó hiểu: "Làm gì vậy?"
Âm Mật Vi nhìn vào mắt Thời Sở Yêu, yên lặng nói: "Cần trả đồ lại cho tôi, Thời tiểu thư chẳng lẽ quên rồi?" Trong túi xách bỏ quên ở nhà Thời Sở Yêu nhất định có danh thϊếp bị Thời Sở Yêu thấy rồi cất giữ, nếu không Thời Sở Yêu không có cách nào khác lấy được số di động của nàng.
Thời Sở Yêu không sao cả mà cười: "Không biết cô đang nói cái gì."
Âm Mật Vi mỉm cười: "Cô đã mau quên như vậy, tôi đây cũng không cần phải cám ơn cô nữa rồi."
"Cô đây là cái lô-gich kiểu gì, thật kỳ quái." Thời Sở Yêu ngăn lại Âm Mật Vi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không biểu tình của Âm Mật Vi, bỗng nhiên phản ứng lại, "Chớ không phải là sau khi nói dối, bản lĩnh khác của Âm tổng cũng nhìn xa? Ví dụ như, khuôn mặt đủ cứng cỏi sẽ chơi xấu."
Thời Sở Yêu đưa tay đều muốn bóp khuôn mặt Âm Mật Vi, Âm Mật Vi rất nhanh nâng cánh tay ở giữa không trung ngăn cản Thời Sở Yêu, nhàn nhạt nói: "Thời tiểu thư vẫn có bản lĩnh hơn tôi, không phải sao?"
Thời Sở Yêu nhếch lên lông mày: "Không dám nhận." Dừng một chút, Thời Sở Yêu tiến đến bên tai Âm Mật Vi, rồi thấp giọng nói: "Kỳ thật cô căn bản cũng không ủng hộ tình yêu giữa Nguyên Tuấn cùng Mỹ Miêu, tôi không nghĩ tới Âm tiểu thư cũng sẽ nói dối, hơn nữa là đối với Đào tiểu thư tín nhiệm cô như thế lại nói dối, Âm tiểu thư cô lương tâm không bất an sao?"
"Cho dù lương tâm có bất an, cũng không liên quan đến cô, cho nên cô nhìn không đến, không có nghĩa là ta không có." Âm Mật Vi nhẹ nhàng cười cười, từ từ lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, "Triển Nhan, tôi bên này vừa kết thúc, đúng, về công ty."
Âm Mật Vi vừa tắt điện thoại, quay đầu lại đã nhìn thấy Thời Sở Yêu chống đỡ trên xe bên cạnh, thần sắc khác thường.
Âm Mật Vi đến gần hơn một chút, thử hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Thời Sở Yêu sắc mặt trắng bệch, cắn môi lắc đầu.
Âm Mật Vi dừng lại một chút, lại nói: "Sắc mặt cô bây giờ thật nhìn không tốt lắm, nếu thấy khó chịu, tôi đưa cô đi bệnh viện."
"Tôi rất khỏe, không phiền Âm tổng lo lắng." Thời Sở Yêu nói xong, từ từ tìm được xe của mình, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Âm Mật Vi nhíu mày nhìn Thời Sở Yêu, đến gần cũng không được, mà cách xa cũng không phải.
Thẳng cho đến khi Thời Sở Yêu lái xe rất nhanh chạy ra khỏi bãi đỗ xe, lúc Âm Mật Vi ngồi trên xe Triển Nhan vẫn nhíu mày.
Triển Nhan qua kính chiếu hậu nhìn Âm Mật Vi, cẩn thận hỏi: "Âm tổng, hôm nay lịch trình của ngài không có hội nghị, nếu như muốn nghỉ ngơi tôi có thể đem hành trình hôm nay đều sắp xếp lùi lại."
Âm Mật Vi tựa trên ghế ngồi, ánh mắt nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.
Không biết tại sao, bây giờ trong đầu nàng xuất hiện là khuôn mặt Thời Sở Yêu trắng đến đáng sợ lúc rời khỏi.
Hiện tại cũng không phải mùa hè, theo lý thuyết sẽ không bị cảm nắng, rõ ràng mới vừa rồi còn rất tốt đấy, làm sao sẽ trong nháy mắt, liền...
Thế nhưng Thời Sở Yêu người phụ nữ này, cần nàng lo lắng sao?
Âm Mật Vi tự an ủi mình như thế, nhắm mắt lại.
Triển Nhan đúng lúc mở lên nhạc êm dịu.
Âm Mật Vi nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhỏm, lại đột nhiên nghe thấy có người ở nói chuyện.
"Lừa đảo, ngươi là một tên lường đảo!"
"Ngay cả người tín nhiệm cô cũng nói dối, đúng là không có lương tâm!"
Âm Mật Vi đột nhiên mở mắt, vẫn đang ở trong xe, không có cái gì.
Người mới vừa nói, là Thời Sở Yêu?!
Không sai, chính là Thời Sở Yêu, chỉ có Thời Sở Yêu người phụ nữ làm càn đến cực điểm này, mới dám ở trước mặt nàng đối với nàng bất chấp mọi thứ không kiêng sợ.
Đáng giận!
Âm Mật Vi cố gắng véo véo miệng hổ làm cho mình giữ vững bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra, rất nhanh tìm được dãy số mà Thời Sở Yêu gởi nhắn tin, gọi đến.
Qua vài giây, được điện thoại tiếp, Thời Sở Yêu nhàn nhạt mà chào... một tiếng.
Cũng không phải âm thanh ngang ngược càn rỡ như trong dự đoán kia, ngược lại có chút suy yếu.
Âm Mật Vi có chút ngoài ý muốn, tĩnh lặng nói: "Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô, cô đang ở đâu?"
"Ở nhà." Thời Sở Yêu lời ít mà ý nhiều mà trả lời, sau hai giây liền đợi không được Âm Mật Vi nói chuyện, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cho đến khi trong điện thoại vang lên tiếng tút... tút... Âm Mật Vi mới ý thức được, nàng bị Thời Sở Yêu cúp điện thoại.
Âm Mật Vi không hiểu sao trong lòng có chút phiền muộn khó chịu, thuận tay sẽ đem điện thoại ném lên ghế ngồi, mặt lạnh không nói một lời. Qua một hồi lâu, mới nói với Triển Nhan: "Đến đó đổi đường lớn."
Sau khi Âm Mật Vi liên tục ấn chuông cửa tám lần Thời Sở Yêu mới xuất hiện mở cửa ra, cô đã đổi lại áo ngủ, tóc nới lỏng mà phủ xuống trên vai.
"Âm tổng đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này." Thời Sở Yêu ôm khuỷu tay tựa cạnh cửa, giống như cười mà không cười, cũng không mời Âm Mật Vi đi vào.
"Tôi gọi cho cô ba lần đều không tiếp." Âm Mật Vi giơ lên điện thoại.
Thời Sở Yêu giương mắt nhìn trần nhà nghĩ một lát: "Đúng không? Tôi không nhớ rõ cố có gọi đến, bất quá rất khó có được cô chịu tìm tới cửa, nói đi, là chuyện gì?"
Chuyện gì?
Âm Mật Vi sửng sốt, nàng tìm đến Thời Sở Yêu, là muốn lấy lại túi xách trong nhà Thời Sở Yêu, hay là vì cái gì khác?
Nhưng mà cái túi xách bỏ quên kia, bây giờ Âm Mật Vi thậm chí còn không nhớ nổi tên xưng cùng kiểu dáng của nó, chỉ nhớ rõ là túi xách màu bạc da cá sấu đơn giản phối với quần áo cùng ngày.
Nàng sao lại đến tận cửa tìm Thời Sở Yêu lấy lại một vật mà bộ dạng nàng cũng không nhớ ra?
"Tại sao lại không nói chuyện?" Thời Sở Yêu giương lên khóe miệng, "Âm tiểu thư luôn luôn có thể lương thiện nói..."
"Câm miệng." Âm Mật Vi lạnh lùng liếc nhìn Thời Sở Yêu, không để ý Thời Sở Yêu ngăn ở cạnh cửa, từ bên cạnh thân thể Thời Sở Yêu đẩy cửa vào.
"Được rồi được rồi, trả lại cô là được, thật nhỏ mọn" Thời Sở Yêu đi đến bên cạnh ghế sô pha, cầm lấy một vật màu trắng bạc, thuận tay đưa cho Âm Mật Vi, "Nó rất tốt mà."
Âm Mật Vi sững sờ, đưa tay tiếp nhận túi xách, Thời Sở Yêu cũng không buông ra, chỉ nhìn Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi dừng một lát, buông lỏng tay, trầm mặc một chút rồi nói: "Bất luận như thế nào, cám ơn những việc cô làm vì Anh Lan."
Thời Sở Yêu nhếch lên khóe miệng: "Tôi cũng không phải là vì Anh Lan mà làm a."
Thời Sở Yêu nói xong, che ngực ho lên, Âm Mật Vi đi đến vuốt lưng cô: "Cô sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Thời Sở Yêu chậm rãi thở một hơi, chậm chạp nói: "Tôi dị ứng với hoa hồng."
"Đối với hoa hồng..." Âm Mật Vi bỗng nhiên nghĩ đến bó hoa hồng to nàng đưa cho Đào San Hô kia, ba người ở bên cạnh bàn ăn ngây người đúng hai giờ đồng hồ.
Trong lúc này Thời Sở Yêu...
Âm Mật Vi chợt cảm thấy tim đập nhanh, lập tức cầm điện thoại: "Cô đi thay quần áo, tôi đưa cô đến bệnh viện." Dị ứng là chuyện không lớn nhưng cũng không nhỏ, mà sắc mặt Thời Sở Yêu lại có thể trắng bệch, nếu như bị sốc thì làm sao bây giờ.
Vừa qua vài cái, tay Âm Mật Vi đã bị Thời Sở Yêu ấn chặt, Thời Sở Yêu nhàn nhạt nói: "Không cần đi bệnh viện, chỉ cần nghỉ ngơi mấy tiếng sẽ tốt."
............
Hôm qua mk quên mất. thật lòng xin lỗi nhiều. Vào học rồi nên hơi bận có chậm trễ mong mọi người bỏ qua nha!
Mình còn thiếu mọi người một chap nhỉ. Ngày mai sẽ cố gắn up lên nha! moahhh...