Chương 9: Không thể làm tới
Giọng nói Âm Mật Vi trầm thấp nhu hòa, rồi lại không cho phép chất vấn, Thời Sở Yêu nghĩ, Âm Mật Vi đại khái cho rằng cô sẽ phủ nhận, vậy Âm Mật Vi cũng quá xem thường cô đi.
Thời Sở Yêu vân vê ly rượu trong tay, nhếch lên khóe miệng nói: "Nếu có thể dễ dàng đạt được cái gì đó, thì Âm tiểu thư còn có thể chấp nhất như thế sao?"
Không phủ nhận, cũng không khẳng định, mà đem quả bóng vứt lại cho Âm Mật Vi.
"Như vậy Thời tiểu thư cho là thích tranh đoạt cùng người khác là có lòng tốt sao?" Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, bâng quơ nói.
Tâm Thời Sở Yêu bỗng lạnh đi, hiển nhiên Âm Mật Vi chỉ là đang nói đến Champagne, nhưng mà lại khiến cho cô liên tưởng đến việc cô có thể nhúng tay vào hôn nhân của Âm Mật Vi, nếu như Âm Mật Vi dồn hết tâm trí, thế thì chỉ sợ Thời Sở Yêu đã sớm bị Âm Mật Vi xé nát rồi ném xuống biển rồi.
"Nếu như trong lòng cảm thấy đáng giá để nhúng tay vào mà nói, tôi cũng không ngại làm người phụ nữ xấu." Thời Sở Yêu thoải mái thừa nhận, nụ cười trên môi chân thành lại sáng lạn, cô thật sự là yêu chết cái loại cảm giác nguy hiểm sắp đến gần.
"A? Phải không? Thời tiểu thư thích thú thật đúng là khiến cho người ta không bớt lo a." Âm Mật Vi không mặn không nhạt mà trả lời, nhân tiện nhìn bộ dạng bất chấp mọi thứ không kiêng sợ gì của Thời Sở Yêu, đột nhiên rất muốn đưa tay véo véo khuôn mặt không biết trời cao đất rộng của cô, sau đó lại nhìn thật kỹ Thời Sở Yêu sẽ xuất hiện dạng biểu cảm gì. Bên cạnh Âm Mật Vi xuất hiện qua đủ loại phụ nữ, dịu dàng nhàn thục, lẵng lơ quyến rũ, xinh đẹp động lòng người, ngây thơ hoạt bát, nhưng chưa từng có ai giống như Thời Sở Yêu dám to gan lại làm càn như vậy, nhất là ở ngay trước mặt nàng.
Cho nên, mình là cứu được một con rắn sao?
"Nếu như không có chuyện gì..." Âm Mật Vi đang muốn nói chuyện, lại chợt thấy boong thuyền dưới chân lung lay nổi dậy.
Âm Mật Vi đưa tay đỡ lấy lan can, chỉ nghe radio trên đài từ xa vang lên nói: "Phía trước có sóng, xin mời khách quý trên boong thuyền trở về khoang thuyền riêng của mình, lặp lại..."
Hôm nay Âm Mật Vi mang chính là giày thủy tinh, giẫm lên nước bị sóng đánh lên boong thuyền đúng là có chút lung lay lảo đảo đấy, hết lần này tới lần khác Âm Mật Vi bất vi sở động, kiên trì tự mình vịn lan can đi.
Nàng chẳng lẽ không biết tới gần lan can lại càng dễ thấm nước, sẽ khiến cho đi lại càng không tiện hay sao?
Thời Sở Yêu có chút hứng thú nhìn Âm Mật Vi nhắm mắt theo đuôi rời khỏi, bản thân cũng đi sau lưng Âm Mật Vi, Âm Mật Vi cảm giác được Thời Sở Yêu đi theo phía sau, hơi nghiên đầu hỏi Thời Sở Yêu: "Thời tiểu thư cũng cùng đường với tôi sao?"
Thời Sở Yêu tận lực xem nhẹ lãnh đạm lơ đãng hiện lên trên mặt Âm Mật Vi, đang muốn mở miệng, lại cảm giác được thân thuyền mãnh liệt lay động, bàn tay Âm Mật Vi từ trên lan can trượt xuống, thân thể nhanh chóng lệch ra bên ngoài.
Bên ngoài lan can chính là nước biển đen thâm thẩm, thời gian Âm Mật Vi trượt khỏi chỉ có một hai giây như vậy, suy nghĩ của Thời Sở Yêu cũng kéo dài trong một hai giây này.
Là đưa tay cứu Âm Mật Vi, hãy để cho nàng uống hai ngụm nước biển?
Trong nháy mắt Thời Sở Yêu lâm vào khó khăn, cô thoáng nhìn biểu cảm trên mặt Âm Mật Vi, tuy rằng thoáng có chút bị doạ đến, nhưng cũng chỉ là nhàn nhạt hoảng sợ, mà không giống như những tiểu thư danh viện khác ở xung quanh mặt mày biến sắc mà kêu gào như vậy.
Cho dù cứ như vậy mà té xuống,thì Âm Mật Vi với khí chất cao quý cùng tu dưỡng cũng sẽ tuyên bố cùng mọi người, nàng vẫn là nữ vương không chê vào đâu được, mà sẽ không bởi vì té lần này, mà giảm đi nửa phần uy nghi cùng tôn quý của nữ vương.
Đáng tiếc Thời Sở Yêu chính là muốn nhìn vẻ mặt hoa dung thất sắc của Âm Mật Vi, cho nên, cô muốn dùng biện pháp khác.
Lúc thân thể Âm Mật Vi mất đi cân bằng liền đột nhiên cảm giác eo được giữ chặt rồi, nàng giương mắt thì nhìn thấy Thời Sở Yêu cùng thân thể nàng như có như không mà dán chặt, trên mặt mang theo mỉm cười cùng tần suất vô tư của gió biển.
Tay Thời Sở Yêu hết sức nhỏ nhưng lại hữu lực, chỉ cần nhẹ nhàng nắm lấy như vậy, liền đem nàng vững vàng mà ôm lấy.
Thời Sở Yêu ở trong gió đêm đặc biệt xinh đẹp động lòng người, nhất là cô dùng tư thế mập mờ như vậy ôm mình, tuy rằng đều là nữ nhân, nhưng sao vẫn cảm thấy không ổn.
Âm Mật Vi chỉ trong nháy mắt như vậy, đã sinh ra cảm giác bị vô lễ.
Bởi vì bàn tay cùng cánh tay của Thời Sở Yêu, giống như là một dây leo, lặng yên không một tiếng động mà hoàn hoàn chỉnh chỉnh ôm chọn toàn bộ vòng eo của nàng, ngay khi tới gần vị trí khóa kéo trên phần eo của nàng liền lưỡng lự.
Nếu Thời Sở Yêu lỡ tay mở ra khóa kéo...
Thế nhưng tác phong cùng tu dưỡng của Âm Mật Vi không cho phép nàng đem loại cảm giác này phóng đại, huống chi cho dù trong đầu Thời Sở Yêu có ý niệm làm loạn, thì đối tượng ra tay cũng không phải là nàng. (hông phải mới lạ á!)
Âm Mật Vi lấy lại bình tĩnh, âm thanh tan vào trong gió, lạnh lùng cô đơn như thủy tinh: "Cảm ơn cô, Thời tiểu thư." Ở trước mặt Thời Sở Yêu, suy nghĩ của nàng đều trở nên tà ác rồi.
"Không cần cứ nhìn chằm chằm vào tôi, chân di chuyển sang bên trái một chút." Thời Sở Yêu tận lực hướng Âm Mật Vi đè ép tới, cảm thấy Âm Mật Vi mềm mại dưới tác dụng của sức ép không tự chủ mà lui lại, mà cùng lúc đó, khuôn mặt Âm Mật Vi thế nhưng có điểm hồng, có lẽ là vì tránh để nét mặt của mình bị phát hiện, Âm Mật Vi hơi nghiên đầu đi.
Tuy rằng Âm Mật Vi vẫn đang bảo trì tỉnh táo cùng thong dong, nhưng Thời Sở Yêu biết rõ nàng chẳng qua là đang miễn cưỡng mà thôi.
Cả cơ thể Âm Mật Vi đều bị vây ở trong vòng tay cô, cho dù chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, nhưng cũng đủ để nội tâm Âm Mật Vi vẽ lên một vòng rồi lại một vòng rung động.
Thời Sở Yêu không ngại đem thời khắc này lại kéo dài.
Thời Sở Yêu đã được như mong muốn, bởi vì cô thấy được Âm Mật Vi từ trong kinh hãi khôi phục lại sau đó không tự chủ mà nhíu nhíu mày, tuy rằng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng Thời Sở Yêu lại rõ ràng bắt được.
Sao có thể dễ dàng buông tha Âm Mật Vi như vậy?
Khi Thời Sở Yêu hướng dẫn Âm Mật Vi hướng bên trái dịch bước, không chút do dự cũng di chuyển chân trái, so với Âm Mật Vi bước về phía trước một bước, đúng lúc giẫm bên cạnh gót giầy Âm Mật Vi, Thời Sở Yêu âm thầm xê dịch gót giày của mình, Âm Mật Vi không chú ý liền bị trẹo chân, toàn bộ cơ thể cứ như vậy mà dứt khoát ngã ngửa ra phía sau.
Thời Sở Yêu không ngăn lại được, bàn tay nắm Âm Mật Vi không kịp buông ra, cuối cùng cũng theo Âm Mật Vi ngã trên mặt đất.
Chỉ có điều Âm Mật Vi là ngẩng mặt lên trên, còn Thời Sở Yêu là cúi mặt xuống dưới.
Thời Sở Yêu vẫn chưa kịp phản ứng, đầu hơi nghiêng một chút, liền có cảm giác môi tiếp xúc đến một vật thể vô cùng mềm mại.
Vừa mềm mềm lại ấm áp, lúc này gió đập thẳng vào người, cô thậm chí còn muốn đem toàn thân đều hoà nhập vào trong vật thể này.
Còn có hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt.
Thời Sở Yêu trừng lớn mắt, phát hiện cái mềm mại ấm áp kia đúng là hồng sắc hoa anh túc.
"Làm sao cô..." Thời Sở Yêu phát hiện mình đang đè ở trên người Âm Mật Vi, môi phủ lên môi Âm Mật Vi, son môi của Âm Mật Vi đã bị cô ăn hết hơn phân nửa rồi. (Thiên: Yêu Yêu nghèo quá đến son môi của người ta mà cũng ăn cho được à?!!!)
"Những lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng, Thời tiểu thư." Giọng nói Âm Mật Vi ổn định, nhưng biểu cảm trên mặt không dấu được nổi lên kinh ngạc, bởi vì Âm Mật Vi cũng nhìn thấy khóe môi Thời Sở Yêu hồng hồng, cái kia rất rõ ràng đến từ son môi của nàng.
Anh túc hồng sắc hiệu 69 mang nét đẹp phụ nữ cổ đại thanh lịch ưu nhã của mùa đông năm nay, toàn thế giới chỉ có năm người mua, mà hiện nay đăng ký hiệu son môi này, chỉ có tên một mình Âm Mật Vi.
Hai má Thời Sở Yêu trắng nõn giống như trái vải tháng sáu lấy ra từ bên trong nước đá, lễ phục màu xanh biếc trễ vai phối hợp với hai má hồng hồng làm cho cô ngọt ngào lại tươi mát, nhưng mà màu hồng ấn ký không đều bên môi cô kia lại khiến cho ngọt ngào tươi mát này thêm vài phần gian ác.
Âm Mật Vi vừa thẹn vừa giận đến đỏ mặt, nàng bị Thời Sở Yêu ăn?
Âm Mật Vi đột nhiên xuất hiện bộ dáng thất thần lại làm cho Thời Sở Yêu cảm giác được nhịp tim bắt đầu gia tốc, cho dù bên tai là gió biển ào ào, cô vẫn có thể nghe được tiếng trống ngực của mình.
Cô vậy mà lại hôn lão bà của Quý Nguyên Tu, ăn luôn son môi trên khóe môi nàng.
Son môi này là độc quyền nâng cao hormone nữ sao?
Thời Sở Yêu không cách nào dịch chuyển tầm mắt khỏi cánh môi thoáng sưng đỏ Âm Mật Vi, cô nghĩ muốn khiến cho môi Âm Mật Vi càng thêm sưng đỏ hơn nữa, muốn khuôn mặt Âm Mật Vi càng đỏ, muốn hô hấp của Âm Mật Vi hoàn toàn hỗn loạn...
Tốt nhất là có thể khiến cho Âm Mật Vi thất linh bát lạc (tan rã, tơi bời), mặc cho cô giở trò.
Thời Sở Yêu kìm lòng không được chế trụ thắt lưng Âm Mật Vi, đem nàng đẩy tới lan can phía sau lưng, lễ phục của Âm Mật Vi từ bắp đùi bên cạnh vén lên, từ chỗ này của Thời Sở Yêu nhìn qua, chỉ còn một centimet thì có thể làm cho phong cảnh bên trong hiện ra hết.
Nếu như váy Âm Mật Vi rơi xuống , có thể hay không khiến cho Âm Mật Vi thẹn thùng đến cắn lưỡi tự sát?
Thời Sở Yêu bị ý nghĩ của mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền hưng phấn không thôi, bàn tay không tự giác liền hướng trên làn váy Âm Mật Vi vươn tới.
Chỉ còn một chút, một chút.
Một chút nữa thôi.
....................
Thiên: mình là lần đầu edit nên còn thiếu nhiều kinh nhiệm lắm. Nên có nhiều chỗ mình không hiểu lắm, chỉ có thể dùng cái hiểu chút xíu của mình mà biểu đạt ra. Nếu có sai sót hay có chỗ nào đó không đúng thì mọi người hãy cho mình ý kiến nha! CẢM ƠN NHIỀU...NHIỀU LẮM LUÔN Á!
Hì hì. Mà mình thấy máu gian của Yêu Yêu là từ trong máu rồi! Vi Vi chắc sẽ bị ăn gắt gao đây!!!