Làm Chú Khó Lắm

Chương 62: Hiểu Lầm Nhỏ





“Tao tưởng mày quên luôn rồi chứ!” Thấy Dương Quang dẫn Dương Hi Ngôn đến, Tư Đồ Lỗi nhíu mày, nhìn thoáng qua Dương Hi Ngôn rõ ràng vẫn đang ngơ ngác, hỏi: “Hi Ngôn sao vậy?”
“Chắc bị dọa rồi.” Nói đến cái này, Dương Quang không nhịn được phì cười, hắn không nghĩ đến một động tác nhỏ như vậy lại có thể khiến Dương Hi Ngôn phát ngốc đến tận lúc này.
Tư Đồ Lỗi nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: “Mày lại làm chuyện tốt gì?”
Dương Quang nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Tao không làm gì hết nha.”
Tư Đồ Lỗi căn bản không tin hắn, nhưng cũng biết nếu Dương Quang đã không muốn nói thì cũng không hỏi được gì.

Nhưng không sao, đương sự có đến hai người.

Tầm mắt chuyển về phía Dương Hi Ngôn, Tư Đồ Lỗi vỗ vai cậu nói: “Đi nào, đến phòng y tế với chú.”
Dương Quang liếc Tư Đồ Lỗi một cái, làm bạn bè tốt nhiều năm, sao hắn có thể không biết Tư Đồ Lỗi đang tính toán cái gì.

Nhưng hắn cũng không ngăn cản, gật đầu với Dương Hi Ngôn nói: “Đi đi.”
Dương Hi Ngôn đứng lên theo Tư Đồ Lỗi vào phòng cách vách.
“Hi Ngôn…” Tư Đồ Lỗi vừa thay thuốc vừa thăm dò tin tức, hỏi cậu: “Có phải chú hai nhóc lại làm gì nữa không?” Lẽ nào Dương Quang làm theo đề nghị của hắn rồi?
Còn đang dự đoán, đã nghe Dương Hi Ngôn nói: “Chú Tư Đồ, cảm ơn chú.”
“Hả?” Tư Đồ Lỗi nghi hoặc nhìn cậu, trên mặt là biểu tình mờ mịt không rõ tình huống.

Hắn đẩy nhanh tốc độ thay thuốc, băng bó cho xong rồi kéo ghế đến ngồi trước mặt cậu, hỏi: “Đang yên đang lành cảm ơn cái gì? Tóm lại là chú nhóc đã tỏ thái độ gì chưa? Có chuyện gì cũng nên nói với bọn chú một tiếng, miễn cho cả đám đều nóng ruột nóng gan mỗi ngày.”
Nhưng mà hắn đợi nửa ngày chỉ thấy Dương Hi Ngôn lắc đầu, nói một câu: “Con không biết.”
Cậu thật sự không biết.
Khi nãy cậu đánh bạo đến gần, cũng chỉ vì sự khổ sở trong mắt hắn.

Dương Hi Ngôn thấy được sự hoài niệm và tự trách thoáng qua trong ánh mắt ấy.

Cậu nghĩ rằng thái độ cẩn thận của mình đã tổn thương đến người đàn ông kia rồi.
Cậu sợ hãi không dám đến gần, nhưng hành động như vậy đối với người nuôi lớn cậu mà nói, sao không phải là một loại tàn nhẫn chứ? Dương Hi Ngôn nhìn tay mình, dường như nơi đó vẫn còn lưu lại sự ấm áp khiến lòng người an tâm.

Khóe môi cậu khẽ cong, khi ngẩng đầu lên ánh mắt đã khôi phục lại như thường, cậu nhìn Tư Đồ Lỗi, nói với hắn: “Như vậy đã rất tốt rồi, cảm ơn các chú.”
Vẻ mặt không hẳn là vui cũng không phải là buồn khiến Tư Đồ Lỗi mờ mịt, nếu như Dương Quang đã có cử chỉ thân thiết gì đó, vậy phản ứng của đứa nhỏ này bình tĩnh quá rồi!
Dẫn người về, nhưng Tư Đồ Lỗi lại đứng trước cửa phòng nói với Dương Hi Ngôn: “Nhóc đợi một chút, chú nói chuyện với chú hai nhóc.”
Dương Hi Ngôn do dự một lúc nhưng vẫn gật đầu, cậu yên tĩnh đứng đợi một bên, nhìn Tư Đồ Lỗi đẩy cửa vào phòng.
“Người đâu?” Dương Quang thấy chỉ có hắn bước vào bèn nhìn ra sau lưng hắn.
“Đi vệ sinh rồi.” Nói dối không chớp mắt lấy một cái, Tư Đồ Lỗi ngồi xuống đối diện với Dương Quang, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Rốt cuộc là mày có tỏ thái độ gì chưa?”
“Ầy…” Dương Quang trầm ngâm một chút, đối với thái độ bất mãn của Tư Đồ Lỗi bèn nhún vai bất đắc dĩ: “Xem như là có đi?”
“Chấp nhận nhóc rồi hả?”
“Đâu có nhanh như vậy.” Dương Quang liếc hắn nói: “Tao đang thử tiếp nhận.”
“Vậy là tiếp nhận rồi còn gì!” Tư Đồ Lỗi không chịu nổi cách nói uyển chuyển này, hắn bĩu môi: “Nhất định mày không nói rõ với nhóc.” Thấy biểu tình của Dương Hi Ngôn đã biết cậu nhất định còn chưa biết mình đã đợi được đến ngày mây tan trăng sáng tỏ rồi.
“Làm sao tao nói với nhóc đây?” Dương Quang cười khổ, “Không lẽ nói với nhóc rằng tao, chú hai của nhóc, đáp ứng bắt đầu một tình yêu cấm kỵ với nhóc sao?” Những lời này hắn không nói ra được.

Hắn vẫn cảm thấy thuận theo tự nhiên là cách xử lý tốt nhất.
Không nghĩ Dương Quang sẽ trực tiếp nói như thế, vẻ mặt Tư Đồ Lỗi kinh ngạc, nghĩ rằng người ngoài cửa có lẽ cũng nghe được rồi!
Còn ngại chưa đủ, hắn tiếp tục thêm củi đốt lửa, hỏi: “Vậy mày có thử cách tao nói chưa?”
“Hôn nhóc?”
“Đúng, mày không thử trước, lỡ đâu một ngày nào đó mày đáp ứng rồi, đến lúc thân mật lại thấy ghê tởm thì biết làm sao, không phải tổn thương lòng người lắm hả? Hay là nói…” Đột nhên hắn đề cao âm lượng, hỏi Dương Quang: “Mày không muốn thử, là vì chỉ vừa nghĩ đến việc hôn Hi Ngôn đã cảm thấy ghê tởm rồi?”
Dương Quang híp mắt nhìn hắn, vẫn cảm thấy việc Tư Đồ Lỗi đột nhiên cao giọng hỏi như vậy không đơn giản.
“Thừa nhận?”
Ánh mắt Dương Quang lạnh xuống, đột nhiên đứng dậy mở cửa phòng ra đã thấy Dương Hi Ngôn đứng ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn.
“Yo, trở lại khi nào vậy?” Nhìn thấy cậu, vậy mà Tư Đồ Lỗi còn có thể không đổi sắc mặt chào hỏi, giống như hắn căn bản không biết Dương Hi Ngôn luôn đứng ngoài cửa vậy.
“Chơi vui không?” Dương Quang nhìn Tư Đồ Lỗi làm chuyện thừa lời rảnh rỗi.

Khó khăn lắm quan hệ giữa hắn với Dương Hi Ngôn mới thay đổi được một chút, bị tên này khuấy đục nước lên, phỏng chừng lại loạn cào cào nữa rồi.
“Cũng vui.” Dù sao đã biết dự định của Dương Quang, Tư Đồ Lỗi cũng không lo lắng, hắn vui vẻ nhìn người khác gặp họa mà dạy bảo: “Những lời đặt trong lòng nhất định phải nói ra, người khác mới biết được, hiểu chưa?”
Lời này sao mà quen tai thế!
Hiện giờ cũng mặc kệ là nghe thấy ở đâu.

Lúc Dương Quang vươn tay kéo Dương Hi Ngôn, rõ ràng động tác tránh né của đứa nhỏ này đủ khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi.

Dương Quang hung ác trừng Tư Đồ Lỗi, không cho Dương Hi Ngôn cự tuyệt kéo tay cậu rời đi.
Hắn phải trấn an đứa nhỏ đã, những chuyện khác đợi có thời gian rồi nói sau!
“Úi trời, ánh mắt đáng sợ quá đi.” Nhìn theo bóng người rời đi, Tư Đồ Lỗi cười nghiêng ngã.

Nhưng hắn cười xong rồi lại hơi lo lắng, nghĩ phải nhanh chóng gọi vị kia nhà mình về mới được, nếu không Dương Quang giận quá chơi chiêu ngầm thì hắn không đỡ nổi đâu.
Mãi đến khi lên xe, Dương Hi Ngôn vẫn không ngừng giãy dụa.

Triệu Đông ngồi ghế trước nghiêng đầu thấy gương mặt u ám của anh cả nhà mình bèn lập tức thu hồi tầm mắt.
Dương Quang không nói chuyện, vẫn luôn nắm chặt cổ tay Dương Hi Ngôn không buông.

Mà Dương Hi Ngôn vẫn luôn rũ mắt không ngừng muốn tránh khỏi bàn tay nắm chặt của hắn.
Đôi tay ấy vẫn ấm áp như trước, nhưng có ấm áp hơn nữa cũng không thể làm tan chảy tảng băng lạnh lẽo tận sâu đáy lòng cậu.
Dương Hi Ngôn đứng ngoài cửa lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại trong phòng.


Khi người đàn ông kia nói tiếp nhận cậu, ý cười chưa kịp bừng nở đã bị câu nói tiếp theo đóng băng.

Cậu ngừng thở, muốn nghe thấy lời phủ nhận của người đàn ông, nhưng chỉ nghe thấy sự im lặng.
Dương Quang sợ làm Dương Hi Ngôn bị thương nên không nắm chặt cổ tay cậu, vì vậy bị đứa nhỏ đẩy ra dễ dàng.

Thế nhưng cậu đẩy tay này ra thì tay khác của hắn đã lập tức nắm lại.

Dương Quang nhìn Dương Hi Ngôn, dường như chẳng thèm để ý đến sự náo loạn của cậu, trong mắt ngập tràn bao dung và bất đắc dĩ.
Vào lúc này, hắn không muốn giải thích bất cứ điều gì với Dương Hi Ngôn.

Cho dù Dương Quang muốn giải thích, lấy thái độ hiện tại của đứa nhỏ chỉ sợ cậu không nghe vào!
Nhưng lại không biết, hắn càng không giải thích, lớp băng trong tim Dương Hi Ngôn lại càng dày lên.
Không nói gì, có nghĩa là thừa nhận, không giải thích, là vì không cần thiết phải giải thích.
Dương Hi Ngôn nghĩ như vậy, cuối cùng cũng đình chỉ động tác của mình, cả người cậu đờ đẫn tựa như mất đi sức sống, im hơi lặng tiếng không nói một lời.
Còn chuyện nào bi ai hơn như thế.
Không phải Dương Quang không cảm giác được sự khác thường của cậu, nhưng nhìn hai người ngồi phía trước, hắn chỉ đành rũ mắt.

Hiện giờ không phải dịp tốt để nói ra hết, nhưng cũng không thể mặc kệ Dương Hi Ngôn như vậy.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn kéo người không còn giãy dụa kia đến gần, ôm nửa người trên của cậu vào lòng, lại nắm lấy đôi tay đã chẳng còn chút độ ấm nào kia.
Triệu Đông cũng cảm giác được Dương Hi Ngôn không bình thường, cậu ta nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Cậu Ngôn không khỏe sao?”
“Ừ, lái xe nhanh một chút.”
Vì thế xe phóng nhanh về Tất Viên.
“Cậu Ngôn không có việc gì chứ anh?”
Thấy Dương Quang ôm Dương Hi Ngôn xuống xe, Triệu Đông lại nhìn đứa nhỏ im lặng suốt dọc đường.
Lúc Dương Hi Ngôn rời khỏi bệnh viện, sắc mặt cậu đã không tốt lắm, Triệu Đông chỉ cho rằng cậu gặp vấn đề gì đó.

Nhưng thấy Dương Quang cũng không lo lắng gấp gáp nên chỉ đành áp chế sự nghi hoặc trong lòng xuống.

Cậu ta cũng biết hiện giờ không phải là lúc để hỏi.
“Không sao.” Dương Quang nhìn Triệu Đông một cái nói: “Quan tâm đến mấy địa bàn một chút, đừng để người khác nhân chỗ trống lọt vào, đợi sức khỏe của Hi Ngôn tốt hơn…”
“Anh cả yên tâm, em vẫn để ý hết mấy nơi đó, để cậu Ngôn nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ.” Dương Quang gật đầu rồi ôm Dương Hi Ngôn về phòng.
Sớm biết vậy lúc đó hắn nên ngăn cản lại, để Tư Đồ Lỗi ồn ào một trận làm rối loạn trình tự chậm rãi mà tiến của hắn.
Hắn đặt người mình ôm vào lòng xuống sô pha trong phòng sách, ánh mắt Dương Quang nhìn cậu thật phức tạp, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Trầm mặc một lúc, hắn ngồi xổm trước mặt Dương Hi Ngôn, xoa xoa gương mặt trắng bệch của cậu, gọi một tiếng: “Hi Ngôn…”
Nghe thấy âm thanh của hắn, Dương Hi Ngôn nhúc nhích, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Dương Quang.
Dương Quang hỏi: “Nhóc muốn nghe tôi giải thích không?”
Thật lâu sau đó vẫn không nhận được bất kì lời đáp nào của Dương Hi Ngôn, trong mắt Dương Quang xẹt qua một chút mất mát, hắn buồn bã thu tay về, đột nhiên tay áo lại nhẹ nhàng bị nắm lấy.
Chỉ là một hành động níu giữ rất nhỏ rất nhỏ thôi, nhưng lại là cực hạn cậu phải gom góp lấy chút dũng khí cuối cùng để làm.
Cậu hé môi, nhìn Dương Quang, trong mắt là sự tủi thân, mang theo một chút ý tứ lên án.
Vì sao không dỗ cậu? Vì sao khi nãy không giải thích.
“Hi Ngôn…” Dương Quang hiểu được những điều cậu chẳng nói thành lời, hắn bật cười, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra.
Hắn ngồi xuống cạnh Dương Hi Ngôn, vẫn như khi còn trên xe ôm lấy nửa người cậu vào lòng, cầm lấy tay cậu, Dương Quang hỏi: “Nhóc vẫn luôn đứng bên ngoài, đúng không?”
Thật ra không cần hỏi Dương Quang cũng biết, với cái tính sợ thiên hạ không loạn của Tư Đồ Lỗi, làm ầm ĩ lên như thế cũng chỉ vì ép hắn phải thẳng thắn với Dương Hi Ngôn.
Dương Hi Ngôn gật đầu, Dương Quang nói: “Có lẽ nhóc cũng cảm nhận được, tôi đang thử chậm rãi tiếp nhận nhóc, bao gồm cả việc chú Tư Đồ nói là…”

Bàn tay hắn đang nắm lấy đột nhiên giãy ra, Dương Hi Ngôn rụt người lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Dương Quang, ánh mắt cậu nhuốm màu bi ai.

Cậu hỏi: “Chú hai, con…ghê tởm sao?” Nếu đã thấy ghê tơm, vì sao còn đồng ý chạm vào cậu.
“Đương nhiên không phải!” Dương Quang lại nắm tay cậu kéo về, xoa xoa mái tóc của Dương Hi Ngôn nói: “Tôi không thấy nhóc ghê tởm, tôi chỉ là chưa thích ứng lắm thôi.”
Nhìn thấy sự buồn bã vẫn chưa tan đi trong mắt Dương Hi Ngôn, Dương Quang lưỡng lự một lúc rồi đỡ Dương Hi Ngôn ngồi thẳng dậy.

Ánh mắt hắn lướt từ cặp chân mày mỏng của cậu, lướt đến đôi mắt đen tuyền đang phủ một lớp hơi nước, sau đó dừng lại trên đôi môi nhợt nhạt của Dương Hi Ngôn.
Đến gần một chút, để trán hai người chạm vào nhau, Dương Quang nói: “Hi Ngôn, nhóc không tin tưởng tôi.” Đương nhiên hắn cũng biết bản thân mình chẳng còn nơi nào đáng để đứa nhỏ này tin tưởng.

Nhưng chỉ vì hai câu nói của Tư Đồ Lỗi, thậm chí hắn còn chưa kịp trả lời cậu đã dễ dàng đưa ra kết luận với hắn.

Loại cảm giác này ít nhiều gì vẫn có chút khổ sở.
Dương Hi Ngôn không trả lời, cậu chỉ mở to đôi mắt, không dám tin nhìn gương mặt anh tuấn chỉ cách mình trong gang tấc, cho đến khi, trên môi cậu được bao trùm bởi một tầng ấm áp.
Ghê tởm không? Đương nhiên là không!
Dương Quang không nói với Tư Đồ Lỗi, hắn không thử bởi vì không cần thiết.

Nếu hắn đã quyết định tiếp nhận đứa nhỏ này, vậy thì tất nhiên cũng sẽ chuẩn bị tốt việc tiếp nhận hết thảy.
Hành động thế này, Dương Quang cho rằng phải lâu hơn một chút nữa mới có thể xảy ra.

Nhưng hắn cũng biết nếu như hôm nay mình không làm như vậy, Dương Hi Ngôn sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn.
“Hi Ngôn, em xem.” Chỉ là một nụ hôn phớt qua, nhẹ nhàng tiếp xúc, hơi thở hòa vào nhau, sau đó chậm rãi tách ra.

Dương Quang nhìn cậu, khẽ cười nói: “Không phải tôi không làm được, chỉ là tôi cảm thấy em còn chưa chuẩn bị tốt, mà tôi có lẽ vẫn cần thêm thời gian.”
Dương Quang biết có lẽ Dương Hi Ngôn phải mất một lúc nữa mới phản ứng lại được với việc hắn vừa làm, hắn cười cười định thu tay về, đột nhiên quần áo bị nắm chặt lấy.
Khác với động tác nhẹ nhàng khi nãy, lần này Dương Hi Ngôn thật sự dùng hết sức lực nắm lấy hắn không buông.
Cậu hơi run rẩy mở miệng: “Chú hai…”
“Ừ?”
“Chú hôn con.”
“Đúng.”
“Không thấy ghê tởm.”
“Đúng.”
Ánh sáng trong mắt Dương Hi Ngôn dần ngưng tụ lại, cậu nhìn Dương Quang tha thiết, hỏi một vấn đề cuối cùng: “Chú hai…”
Dương Quang biết cậu muốn hỏi gì, hắn cong khóe môi, xoa mái tóc của cậu, gật đầu nói: “Đúng, giống như em nghĩ.”
Thật nhiều năm về sau, Dương Quang vẫn không cách nào quên được nụ cười rạng rỡ của Dương Hi Ngôn khi hắn nói ra câu đó.
Ánh mắt cậu rực rỡ tựa như hội tụ toàn sao sáng trên bầu trời, đôi môi nhợt nhạt nhẹ cong, cuối cùng đã chẳng còn tràn ngập bi thương nữa, thay vào đó là vui sướng ngập tràn.
Dương Quang sửng sốt thật lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn bé con ôm chặt lấy hắn không buông tay, biểu tình cũng trở nên thật dịu dàng.
Nếu như Dương Quang hắn phải gánh vác hết thảy sống lại một đời chỉ để bé con này nở nụ cười như thế, vậy có lẽ đã thật đáng giá rồi.