Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua

Chương 37: Hắn rất cần tiền



Rốt cuộc nó là gì? Cô đã quên mất điều gì?

Trần Hòa Nham cảm thấy hai bên thái dương bắt đầu sưng tấy và đau nhức, từ từ cơn đau càng lúc càng mạnh, rồi dần dần chuyển thành cơn đau buốt thay vì đau âm ỉ. Như một cây kim sắt đâm thẳng vào đầu cô, đâm thật mạnh mẽ, nỗi đau ập đến đã khiến cô không còn suy nghĩ được nữa.

Lúc đầu, cô dùng hai tay đỡ lấy đầu, nhưng về sau cơn đau dữ dội ập đến, cô bị cơn đau rút hết sức lực, lúc sau không giữ được nữa nên cô từ từ trượt nằm xuống.

Nằm xuống bên gối, cả người cô cuộn lại thành một quả bóng, cả người run lên vì đau.

Từ khi tỉnh dậy rồi xuất viện, Trần Hòa Nhan chưa bao giờ bị đau đầu, hôm nay là lần đầu tiên, còn đau hơn cả khi cô vừa mới tỉnh dậy trong bệnh viện.

Cô muốn lấy di động gọi cho ai đó, nhưng đau đến mức cô không còn sức mà giơ tay mở miệng, sắc mặt trắng bệch.

Bởi vì cơn đau quá kịch liệt, Trần Hòa Nhan không còn sức để mà phân tâm sang chuyện khác, ý thức của cô bắt đầu mờ dần bởi nhưng cơn đau buốt, nhưng có vẻ trong tiềm thức có một âm thành nói cho cô rằng cô cần phải làm cái gì đó, không thể cứ như vậy mà bị đánh bại...

...

Cô và Tần Tuyển lại cãi nhau.

Cô cuồng loạn, giống như một bà điên, đập phá mọi thứ có thể đập phá trong nhà, để trút bỏ những cảm xúc trong lòng đã dần khiến cô phát điên.

Còn Tần Tuyển, nhìn căn nhà bừa bộn này, dường như đã quá mệt mỏi với những cuộc cãi vã không dứt như vậy, hắn ngồi im lặng trên sofa một lúc lâu, nghe cô vừa khóc vừa đưa ra những lời buộc tội khác nhau, buộc tội anh không hề quan tâm đến cô, buộc tội hắn không hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, buộc tội hắn để cho gia đình khinh thường và bắt nạt cô và buộc tội hắn không yêu cô.

Tần Tuyển cúi đầu, hai tay đỡ trán, che đi đôi mắt đỏ ngầu, chỉ yên lặng lắng nghe, không nói lời nào, cho đến khi Trần Hòa Nhan dùng hết sức lực, ngồi bệt dưới đất bắt đầu nức nở.

Nếu trước đây, khi thấy vợ như vậy, hắn luôn nhẫn nhịn và an ủi vài câu hoặc thừa nhận lỗi lầm của mình trước để cô nguôi ngoan bình tĩnh lại không khóc nữa.

Nhưng lần này, Tần Tuyển thực sự rất mệt mỏi, lại cãi vã liên miên, cùng những chuyện khác khiến hắn khó chịu về cả thể xác lẫn tinh thần, hắn thậm chí không muốn nói một lời, đến khi tâm trạng của vợ dần bình tĩnh lại, không còn khóc nức nở nữa, hắn xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi, khàn giọng nói: "Chúng ta tạm thời tách ra mấy ngày, để cả hai cùng bình tĩnh một chút" rồi mở cửa rời khỏi căn nhà ngột ngạt này.

Trần Hòa Nhan cứ thế mà trơ mắt nhìn hắn rời đi, rồi đóng cửa lại, cô là người cuối cùng còn lại trong ngôi nhà hỗn độn này, cô nhìn cánh cửa đóng chặt không biết là cái cảm xúc gì, bắt đầu lại khóc lại cười.

Nhưng Trần Hòa Nhan không ngờ rằng đây sẽ là lần cuối cùng cô gặp chồng mình trong đời.

Trong một bức tranh ký ức hỗn độn, cô nhìn thấy danh sách các nạn nhân Trung Quốc của vụ tai nạn máy bay do Đại sứ quán Trung Quốc ở nước M công bố, trong đó, tên Tần Tuyển màu xám trắng ngay kia...

Cô cũng nhìn thấy cảnh tìm kiếm cứu nạn trên biển, các thành viên đội tìm kiếm cứu nạn mặc áo phao màu cam đã vớt được một vài mảnh vỡ của chiếc máy bay bị hư hỏng nặng nên không thể nhìn thấy màu sắc thật của chúng...

Cô cả người chết lặng, trốn trong phòng kín rèm, không có ánh sáng, cuộn mình trên giường không nhúc nhích, sau đó cửa nhà đột nhiên từ bên ngoài bị phá vỡ một cách thô bạo. Tống Nghi Lam cùng một nhóm người xông vào túm lấy, túm tóc lôi cô từ giường lên, vẻ mặt vô cùng gớm ghiếc, dùng hết sức lực tát cô hai cái.

Trần Hòa Nhan bị tát ngã xuống đất, nhưng cô không đứng dậy để chống cự, cô nghe thấy giọng nói sắc bén và phẫn uất của Tống Nghi Lam giữa một trận ong ong ù tai.

Bà ta nói, tất cả đều là do cô, do cô bởi vì một hai phải cùng Tần Tuyển cãi nhau, không nhừng đem đến xui xẻo cho anh ấy, vì thế mà anh ấy mới tạm thời sang Mỹ công tác để tránh mặt cô, cũng chính vì cô dám dùng ly hôn đe dọa anh ấy, bắt anh ấy trở về, chính vì vậy mà Tần Tuyển mới ngồi trên chuyến bay này, vì cô mà anh ấy chết, vì cô là người hại chết Tần Tuyển.

Chính cô đã giết Tần Tuyển...

Thế giới của Trần Hòa Nhan như nổ vang, chỉ còn lại câu này cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.

Mọi thứ sau đó giống như một thước phim kịch câm bi thảm đen trắng, từng chút một đẩy cô vào tình cảnh tuyệt vọng tìm đến cái chết, cho đến khi cô tự cắt cổ tay phải bằng một lưỡi dao sắc bén trong căn phòng cho thuê nhỏ bé và tối.

Ngay lúc cô tắt thở và ý thức sắp thoát ly, đột nhiên rất nhiều mảnh hình ảnh xa lạ hiện ra trước mắt cô——

Một email đã được nhấp và gửi đi sau nhiều lần do dự; một thiếu niên bị nhét ống khắp người, phủ một tấm vải trắng và được gửi đến nhà xác vì cấp cứu không hiệu quả; một người đàn ông trung niên để lại thư tuyệt mệnh của mình rồi từ tòa nhà cao tầng nhảy xuống, huyết nhục mơ hồ, cả người tan tành...

Ngoài ra còn có vẻ mặt nghiêm túc của Tần Tuyển khi đối mặt với câu hỏi sắc bén của phóng viên trước ống kính; vẻ mặt mệt mỏi khi bận rộn đến tận khuya mới về nhà; hình ảnh anh đưa một vài trợ lý và thư ký lên máy bay đến nước M...

Trong bức hình cuối cùng, Tần Tuyển vội vàng đến một sân bay, mua vé ngay tại chỗ mà chỉ còn sót lại một chuyến bay cuối cùng để đến điểm trung chuyển ở Trung Quốc, sau đó vội vàng bước lên máy bay.

...

Trần Hòa Nhan giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra rồi đột ngột ngồi dậy khỏi giường, thở hổn hển đừng ngụm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cả người cô vẫn đang run rẩy, muốn đưa tay lên sờ mặt mình, nhưng lại phát hiện tay phải không có chút sức lực nào nhấc lên, đau đớn kịch liệt không ngừng như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào cổ tay cô, chảy dọc theo cánh tay của cô rồi đến tay chân của cô.

Cô cuối cùng đã nhớ ra! Cuối cùng cô cũng nhớ ra!

Vương Nhất Đào, cô biết Vương Nhất Đào này là ai!

...

Trong màn đêm, một chùm đèn xe xẹt qua, một chiếc xe chậm rãi đi vào khu vườn nhỏ của biệt thự.

Sau khi xe dừng lại, Tần Tuyển từ ghế sau đẩy cửa xuống.

Bởi vì bây giờ là thời gian giao mùa giữa cuối thu đầu đông, trời cũng đã sớm tối, lúc này tầng một của căn nhà đã sáng đèn, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì phòng ngủ tầng hai vẫn còn tối om.

Hắn đẩy cửa bước vào, người đầu tiên bước ra chào đón hắn là Đại Bạch đang điên cuồng vẫy đuôi trước cửa và hai đứa con dưới chân nó.

"Thiếu gia đã về." Dì Vu nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài, cầm lấy cặp tài liệu từ tay Tần Tuyển.

Tần Tuyển thay giày ở huyền quan, vừa nhìn vào bên trong liền không thấy bóng dáng vợ mình đâu, vì thế liền hỏi dì Vu, "Nhan Nhan đâu rồi? Tôi nhìn trên phòng đèn không sáng, cô ấy vẫn đang ngủ sao?"

Dì Vu trả lời: "Chắc vẫn còn đang ngủ. Ngủ từ lúc 2 rưỡi chiều, tôi có đi lên xem một lần nhưng chưa có tỉnh, hiện tại chắc vẫn còn đang ngủ, tôi đang định bày đồ ăn rồi lên gọi cô ấy rời giường. "

Sau khi Tần Tuyển vào nhà liền đi thẳng lên cầu thang, "Để tôi lên gọi cô ấy."

Tần Tuyển bước lên cầu thang, đến trước cửa phòng ngủ của họ, cầm tay nắm cửa xoay nhẹ, đẩy cửa đi vào, tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là bóng tối, không đợi hắn có bước tiếp liền nghe thấy được tiếng nức nở thống khổ trong bóng tối.

Tần Tuyển phản ứng rất nhanh, đưa tay chạm vào bức tường bên cạn, ánh sáng nhu hòa.

Tầm mắt của hắn đột nhiên sáng lên, vừa ngẩng đầu liền thấy người đang ngồi trên giường, một tay nắm chặt cổ tay bên kia, thân thể co quắp, mặt dán trên đầu gối, cả người run nhẹ.

Tần Tuyển giật mình, bước nhanh đi tới, ngồi xổm xuống bên giường, âm thanh mạnh mẽ: "Nhan Nhan? Nhan Nhan em làm sao vậy? Em không thoải mái sao?"

Trần Hòa Nhan vùi mặt vào đầu gối, khi nghe thấy giọng nói, cô từ từ ngẩng đầu lên, hai người cứ như vậy nhìn nhau... Cô nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt mình, những đường viền và lông mày quen thuộc, phảng nhất như đã cách nhau một đời một kiếp.

Giang mở tay ra, cả người rướn người nhào vào trong vòng tay của Tần Tuyển, Trần Hòa Nhan cũng không quan tâm đến cổ tay phải vẫn còn đang đau nhức của mình, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.

Tần Tuyển mất cảnh giác, thân thể ngả về phía sau nhưng rất nhanh đã ổn định lại, ổn định thân thể cô lại để cô ôm mình như thế này, từ lực đạo vòng tay ôm lấy cổ hắn, hắn có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của cô.

"Nhan Nhan, em bị sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? Chúng ta đi bệnh viện nhé?" Tần Tuyển cảm thấy có chút lo lắng ôm lại cô, thân thể cô lúc này đang run lên, thân nhiệt hơi lạnh, còn có khuôn mặt tái nhợt.

Tần Tuyển không khỏi nhớ lại khi đi khám sức khỏe sáng nay, nghĩ rằng cô không thoải mái.

Hai người ôm chặt lấy nhau, nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông liên tục truyền qua, Trần Hòa Nhan tham lam hấp thu, áp vào trong ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, sau đó từ từ chậm lại.

"Nhan Nhan, trước tiên em buông anh ra, đi thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện được không?" Tần Tuyển cảm nhận được mồ hôi lạnh trên lưng Trần Hòa Nhan qua bộ đồ ngủ mỏng, trong lòng càng thêm lo lắng.

Trần Hòa Nhan ngoan ngoãn thả Tần Tuyển ra, lắc đầu nhìn anh, "Em không cần đi bệnh viện, em không sao, em ngủ bị gặp ác mộng, rất sợ."

"Loại ác mộng nào làm em sợ đến mức này." Tần Tuyển thở phào nhẹ nhõm, đỡ sau lưng Trần Hòa Nhan, cho cô dựa đầu giường.

Loại ác mộng nào? Một cơn ác mộng mà cô không thể giẫm lên vết xe đổ ấy nữa.

Trần Hòa Nhan nhắm mắt nhớ lại những hình ảnh ký ức trong đầu, cuối cùng cô cũng nhớ ra cái tên Vương Nhất Đào quen thuộc kia là ai.

Nếu nói rằng cái chết của Tần Tuyển và kéo theo một loạt bi kịch về sau của Trần gia là do nhiều nguyên nhân khác nhau của cô, thì Vương Nhất Đào này chính là nguyên nhân trực tiếp nhất.

Thật không may, con trai Vương Nhất Đào bị bệnh nan y, để cứu cậu con trai duy nhất của mình, ông đã dùng hết số tiền tiết kiệm được trong gia đình nhưng vẫn không đủ cho con trai mình chữa bệnh, hắn là tổ trưởng kĩ thuật mà trong tay lúc đó vừa hay nắm giữ một hạng mục quan trọng cốt lõi trong dự án mới của Tần thị.

Đối với chi phí y tế cao của con trai, ông không thể chịu được sự cám dỗ tiền tài của bên đối thủ Tần thị, hắn đã bán phần dữ liệu này cho họ để đổi lấy một khoản thù lao vô cùng hậu hĩnh, sau đó liều lĩnh đưa con trai ra nước ngoài làm phẫu thuật.

Cuối cùng con trai hắn chết trên bàn mổ, sau khi Vương Nhất Đào đưa thi thể con trai về quê an táng, ông ta đã để lại thư tuyệt mệnh và nhảy lầu tự sát.

Vì dữ liệu cốt lõi bị đánh cắp và cái chết của Vương Nhất Đào, Tần Tuyển và toàn bộ Tần thị rơi vào một cuộc khủng hoảng lớn, hắn vì chuyện này mà vội vàng, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Khi đó, sự chú ý của Trần Hòa Nhan là sự mâu thuẫn với Tần Ngạn, Khương Hân và bà mẹ chồng Tống Nghi Lam, cả người đều rất cực đoan, đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực của chính mình, thậm chí cũng không chú ý tới những sự kiện xảy ra với Tần thị, càng không để ý tới mỗi ngày hắn đều về nhà muộn với tâm trạng mệt mỏi, tơ máu trong mắt, mà cô còn thường hay oán trách hắn về muộn, chỉ quan tâm với công việc, mỗi lần đều lấy công việc làm cớ.

Vì vậy, mâu thuẫn giữa họ ngày càng tăng, cô vì không có đủ cảm giác an toàn nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ, tinh thần càng ngày càng tệ, điều này cũng khiến Tần Tuyển ngày càng mệt mỏi.

Họ giống như những sợi chỉ càng ngày càng hỗn loạn, cuối cùng họ đi đến một kết thúc như vậy...

Nếu cô đã có thể làm lại tất cả, cô cũng đã phải trả cái giá lớn như vậy, cô tuyệt đối không thể giẫm lên những vết xe đổ như vậy lần nữa!

Trần Hòa Nhan hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc, mỉm cười với Tần Tuyển, sau đó trịnh trọng nói: "Em không sao, em chỉ là vừa bị ác mộng dọa sợ, nhưng A Tuyển, em có một việc rất quan trọng muốn nói với anh."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của vợ, Tần Tuyển thật ra vẫn không yên tâm với thân thể của cô, nhưng hắn cũng không ép buộc, chỉ nói: "Em muốn nói gì."

Trần Hòa Nhan lấy điện thoại, mở lịch sử trò chuyện với Tưởng Lập, bấm vào ảnh chụp đơn quyên góp từ quỹ từ thiện công đoàn, tay cô hơi run run đưa cho Tần Tuyển.

Tần Tuyển dừng một chút, tiếp nhận điện thoại, nghiêm túc nhìn nó.

Trần Hòa Nhan ở một bên giải thích: "Đây là Vương Nhất Đào, thành viên chủ chốt của bộ phận kỹ thuật của Tần thị. Con trai của ông ấy bị khối u não ác tính cách đây 6 tháng, ông ấy đã tiêu hết tiền trong gia đình. Sáng nay em ngồi ngoài phòng chủ nhiệm Lưu và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của họ. Em đã bảo Tưởng Lập tra xét lại giúp em khi em trở về. Đây là quỹ từ thiện, có mười vạn tệ, nhưng hẳn là sẽ không đủ chi con trai hắn tiếp tục trị liệu."

Tần Tuyển nhìn điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Hòa Nhan, yên lặng lắng nghe.

Trần Hòa Nhan dừng lại một chút, tiếp tục nói, "A Tuyển, khi con người bị dồn vào đường cùng, họ sẽ có dũng khí liều chết, họ có thể làm những điều mà trước đây họ không dám nghĩ tới, em nghĩ, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, chúng ta nên giúp ông ấy. Nhưng anh tốt nhất vẫn nên cẩn thận điều tra ông ta một phen, xem có thư từ bí mật lui tới với những người tương đối mẫn cảm nào không, hoặc lặng lẽ chú ý xem ông ta trong tương lai liệu có liên hệ cùng người khác không..."

"Hắn ta hiện cần tiền, mà giờ hắn vẫn là một nhân viên kỹ thuật nắm giữ cơ mật của công ty." Trần Hòa Nhan nhẹ giọng nhắc nhở.