Làm Dâu Nhà Chánh Tổng

Chương 20



Cậu cả về đến phòng thì đẩy cửa bước vào nhưng trong phòng chẳng có ai, trên giường cũng trống trơn, nghĩ chắc mợ ra ngoài đi vệ sinh nên cậu nằm ườn ra giường, định bụng lát nữa sẽ phải uốn ba tấc lưỡi để lấy lòng mợ mới được. Nhưng cậu chờ một lúc vẫn chẳng thấy mợ vào, sốt ruột cậu uể oải đi ra ngoài ngó ngó, nghiêng nghiêng, chợt nhìn thấy con Hảo liền hỏi:

–Mày có thấy mợ cả trong phòng mợ ba không Hảo?

–Dạ không cậu, mợ không có trong phòng hả cậu?

–Có thì tao hỏi mày làm gì?

Nói rồi cậu lại đi khắp các phòng nhưng bóng mợ cả thì vẫn bặt vô âm tín. Lạ nhỉ, có bao giờ mợ ấy đi đâu vào buổi tối đâu? Tìm một hồi không thấy, cậu cả b.ực b.ội chạy lên bảo bà cả:

–Mẹ ơi! Vợ con nó đi đâu rồi á, con tìm từ nãy giờ có thấy đâu?

–Ơ hay, vợ con mà con hỏi mẹ thì mẹ biết hỏi ai?

–Có khi nào nó chán nó b.ỏ đi không mẹ?

–Đ.iên à? Nó có b.ỏ về nhà đẻ thì cũng phải lựa ban ngày ban mặt chứ ai mà đi vào ban đêm thế này. Con hỏi đám người làm chưa? Hay nó trong phòng con Ba? Dạo này mẹ thấy nó có vẻ thân thiết với con bé này.

–Con hỏi hết rồi mẹ, đứa nào cũng lắc đầu hết.

Bà cả liền biến sắc nói:

–Vậy thì không được rồi, gọi hết đám gia nhân đi tìm người cho mẹ, kể cả đốt đuốc cũng phải tìm cho ra. Mợ cả nhà họ Đường m.ất tí.ch trong đêm chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì còn ra cái thể thống gì? Mau lên!

Chỉ một lát cả đám gia nhân trong phủ Chánh Hào đã tề tựu đầy đủ ngoài sân, bà cả mặt hầm hầm s.át k.hí nói:

–Chúng mày có biết mợ cả đi đâu từ tối đến giờ không? Giờ tất cả đốt đ.uốc lên đi tìm cho bà, chỗ nào cũng không được bỏ sót, trước hết tìm hết khuôn viên trong nhà đã, nếu không thấy mới tìm bên ngoài.

Những tiếng dạ ran đồng thanh cất lên, mấy thằng đàn ông chạy vào bếp đ.ốt đuốc, mợ ba ghé tai cậu ba nói:

–Em thấy lạ quá, bình thường có bao giờ chị cả ra ngoài vào buổi tối đâu?

–Tôi cũng thấy lạ, thôi cứ để cho đám gia nhân đi tìm xem thế nào? Cầu cho chị ấy bình an.

Chỉ một loáng đèn đuốc trong phủ đã sáng trưng cả lên, thế rồi mỗi thằng tản đi một hướng thi nhau chạy rầm rập, từng ngõ ngách trong phủ đều được soi tìm. Được tầm mười phút thì có tiếng một thằng kêu lên thất thanh:

–Mọi người ơi….đến đây đi…tôi tìm thấy rồi….

Đó là tiếng thằng Cân chuyên đi chăn trâu, nghe tiếng nó thì mấy thằng kia cũng cầm đuốc chạy túa cả lại, thằng Cân đang đứng c.hặn ở nhà chứa củi. Dưới ánh đuốc sáng rực, bên trong hiện ra hai bóng người một nam, một nữ không một mảnh vải che thân đang nằm ôm cứng lấy nhau. Định thần nhìn kỹ thằng này mới tá hỏa phát hiện ra đó không ai khác chính là mợ cả.

Còn thằng đàn ông đang ôm cứng lấy mợ kia tuy thân thể đang l.õa l.ồ nhưng lạ một điều trên mặt nó vẫn đội chiếc mũ len trùm kín mặt mũi chỉ hở mỗi đôi mắt. Thằng Cân liền tìm chỗ để gác bó đuốc lên thì người đàn ông kia thức dậy, anh ta nhanh như c.ắt vơ vội mớ quần áo rồi cứ thế tông cửa chạy thoát thân. Vì người này vẫn trùm kín mặt nên nhất thời nó chưa nhận ra là ai liền kêu lên thất thanh:

–B.ắt lấy nó…nó chạy ra ngoài rồi…b.ắt lấy….

Một vài bóng người đ.uổi theo cùng với tiếng hô vang trời:

–B.ắt lấy thằng bất lương….không được để cho nó thoát…

Tất cả lại lục đục đ.uổi theo, nhưng thằng kia nhanh hơn, gã co vòi lên chạy và thay vì chạy vào làng gã lại c.hạy đường tắt ra ngoài cái miếu hoang, gã biết có một chỗ để tr.ốn rất tốt. Mới đầu gã nghĩ chạy đại vào nhà một người nào đó để tr.ốn nhưng như vậy cũng không ổn vì một khi nhà ông Chánh đã huy động đám gia nhân t.ruy đ.uổi thì mọi nhà sẽ bị l.ục s.oát hết và như vậy thì gã có mà c.hạy đằng trời, vớ vẩn còn bị lôi ra đình định tội ngang đêm, nh.ục mặt lắm.

Có lẽ bản năng sinh tồn đã khiến cho sức mạnh của gã được nhân lên gấp bội và nhờ có bụi cỏ lau mọc cao quá đầu người mà thằng này đã tr.ốn được ra cái miếu an toàn. Đám người phía sau vẫn đang hò nhau lụ.c lọ.i mấy nhà trong làng thì thằng này đã mặc quần áo xong xuôi rồi. Gã rất khôn, gã biết kiểu gì nếu không tìm ra k.ẻ x.ấu thì cũng có màn đi kiểm tra từng nhà, vậy nên một lần nữa gã lại mò về bằng đường tắt, khi rửa chân cẳng xong xuôi, trèo được lên cái chõng tre giữa nhà gã vẫn còn thở hồng hộc. Vợ gã nghe tiếng c.hó sủa inh ỏi lại thấy bàn tay lạnh ngắt của chồng đụng vào mình thì làu bàu c.hửi:

–Ông đi đâu mà giờ này mới về vậy? Hay lại tính t.rộm đ.ạo ở đâu bị người ta đ.uổi cho đúng không?

–Phỉ phui cái mồm t.hối của bà đi, tôi vừa đi đ.ánh dậm về, bà nhớ là phải phối hợp với tôi cho tốt vào đấy, lát quan quân đ.uổi đến đây hỏi thì phải nói tôi ngủ ở nhà từ tối nghe chưa?

–Thế nhà đi ăn t.rộm thật à? Sao lại bị quan quân truy đ.uổi chứ?

–Hỏi nhiều, đàn bà biết gì mà lắm mồm, lải nhải mãi đ.iếc cả tai. Có im đi không? Nhớ lời tôi dặn đấy, miễn mai nhà có cháo gà ăn là được.

–Gớm, hẳn là cháo gà cơ?

— Không những cháo gà mà còn có cả mấy tạ thóc cho bà chống đói đấy, nhưng phải từ từ, mình mà mua về ngay chúng nó sinh nghi đó. Hàng ngày bà vẫn cứ ra đồng hái rau khoai lang với lá cúc tần về cho tôi.

Và gã liệu việc như thần, khi vợ chồng gã đang thủ thì bàn tính việc tiêu ti.ền ra sao thì tiếng binh lính đã inh om ngoài cổng, báo h.ại mấy con c.hó nhà bên thấy động sủa nhặng cả lên:

–Thằng Mão đâu? Mão có nhà không, mở cửa cho quan kiểm tra nào?

Gã huých vào mông vợ, nhớ lời chồng, mụ Thản nói rõ to:

–Có việc gì đấy mấy bác? Đang đêm hôm mà các quan đi tuần sớm thế ạ?

–Có việc thì mới phải đi chứ? Mau mở cửa ra, gọi lão Mão nhà bà dậy cho quan điểm danh nào.

Thằng Mão liền khoác vội cái áo rồi chạy nhào ra, cất giọng ngái ngủ nói:

–Gớm các bố làm gì mà cứ hét tướng cả lên thế, c.háy nhà hay c.hết người? Vợ chồng nhà người ta đang nỗ lực tăng dân số lại bị mấy bố phá đám. Chán bỏ mẹ!

Thấy gã hiện ra mười mươi bằng xương bằng thịt, mấy người tuần đinh liền b.ực b.ội gắt:

–Thế ông tưởng chúng tôi báu lắm đấy hử? Ông còn được nằm ôm vợ cả đêm, còn bọn này đang phải co giò lên b.ắt k.ẻ tr.ộm đây này.

Gã làm như không biết gì nói:

–Tr.ộm vào nhà ai thế mấy bác?

–Vào nhà cụ Chánh, thôi vào mà làm nốt cái nhiệm vụ tăng dân số của ông đi. Đói bỏ mẹ ra mà còn đẻ lắm. B.ố t.ổ!

Thế rồi cả bọn lại lục đục kéo nhau sang nhà khác, bấy giờ gã mới kéo tay mụ vợ vào nói:

–K.ệ m.ẹ chúng nó, giờ đến chuyện của mình. Vào đây nào, vào đây chiều tớ tí, nhanh mai tớ nấu cháo gà cho mà ăn.

Và con mụ vợ gã lại cười lên rinh rích đẩy tay gã ra nói:

–Be bé cái mồm thôi, lũ trẻ con mà dạy thì có mà ăn cám.

–Gớm giờ này có mà thổi tù và bên tai chúng nó cũng chả dậy. Tớ yêu mình nhất đấy.

Bên ngoài đám binh lình lại sục vào từng nhà, miệng lẩm bẩm:

–M.ẹ b.ố nó, thằng đó biến đâu mà nhanh thế nhỉ? Hay nó mọc cánh bay lên trời, tìm nhà nào cũng thấy đủ người thì cái thằng c.hết t.iệt kia là thằng b.ỏ m.ẹ nào nhỉ? Làm cho chúng bố lại mất ngủ cả đêm đây.

Một thằng nói:

–Thằng nào to gan dám vào nhà cụ Chánh t.rộm đồ thế? Đúng là loại chán cơm thèm đất à? Đụng vào cụ Chánh thì có mà t.ù m.ọt g.ông, làm công không cả đời cũng chẳng chả hết nợ. C.ha b.à nó chứ?

–M.ẹ k.iếp! Tìm hết rồi mà có thấy bóng thằng m.a sống đâu? Không lẽ nó là m.a thật?

–M.a…m.a cái m.ả m.ẹ nhà mày…rõ ràng còn thấy cái bóng lưng của nó ôm quần áo c.hạy mà, tao còn nhìn thấy cả cái củ lẳng của nó nữa. Chẳng lẽ bố mày nhìn nhầm á, bố chưa già đâu nhá.

Tiếng một người vừa cười khùng khục vừa đế thêm:

–M.ẹ b.ố nó, tôi cũng nhìn thấy, thế từ nãy các bố không nhận ra sự lạ à? Nó vào đấy là để t.rộm tình chứ tr.ộm đạo gì tầm này nhưng nhà cụ Chánh dâu con nhiều thế, con hầu cũng lắm thì nó tr.ộm của ai nhỉ?

–Tr.ộm nhà cụ, hơi đâu mà mày để ý. Thôi đi tìm nốt đi, mà cái con mụ Thản vợ nhà Mão ấy nhìn vậy mà mắn đẻ nhỉ? Cái thằng Mão ấy cứ như con lợn cà thế thì bố mụ nào chịu được.

Tiếng nói xa dần, bên trong mụ Thản lại đấm thùm thụp vào lưng gã, sao tự dưng hôm nay chồng mụ phởn thế không biết, lấy nhau cả chục năm trời có bao giờ gã thổ ra được một câu ngọt ngào nào đâu, ấy vậy mà hôm nay gã còn nói yêu mụ cơ đấy. Nghe nó cứ ngọt ngào làm sao? Bất giác mụ lại mỉm cười, nụ cười duyên thế chứ lỵ, tự nhiên gã thấy mụ đẹp đến lạ.

Ôi chao đẹp xấu gì tầm này, tắt đèn đi thì nhà ngói cũng như nhà tranh, ai chả như ai, cũng đầy đủ phụ tùng xích líp chứ có thiếu bộ phận nào đâu? Cái oản bụt tuy có hơi sệ nhưng sờ vào nó cũng đầm tay. Quan trọng là gã chẳng phải tranh giành với ai, thôi quên bố cái sự đời đi cho nó nhẹ đầu. Tuy nhiên gã lại bất chợt chạnh lòng khi nghĩ đến mợ cả.

Người đàn bà hào môn đã vì gã mà bị vấy bẩn thanh danh, mặc dù gã chưa dám làm ho.en ố mợ, nhưng cái tiếng ngủ với trai bị bắt gặp thì muôn đời không rửa sạch được. Gã lại tự trách cái thằng tôi của mình, rồi lại đổ t.ội cho số phận, ai bảo gã nghèo quá, muôn chuyện cũng tại cái nghèo mà ra. Chỉ cầu mong cho mợ không bị làm sao, nhưng cái mong muốn này của gã xem ra quá hoang đường mất rồi. Nằm ôm vợ mà gã cứ tưởng tượng ra cái thân thể đàn bà bên dưới chính là mợ cả, nhưng gã lập tức vỡ mộng khi sộc ngay vào mũi là cái thứ mùi ngai ngái nồng nồng quen thuộc của cỏ cây đồng nội. Bất giác gã thở dài…

Lại nói về mợ cả, sau khi thằng đàn ông kia b.ỏ của c.hạy lấy người, à mà có của cóc đâu mà b.ỏ? Có mỗi cái vật chứng thì nó cũng dính mẹ vào người thằng đó rồi, thế rồi một số người hùng hục tản đi tìm k.ẻ tr.ộm tình, còn ở lại đa số là người nhà Chánh tổng. Đám đông bị vạt ra, cậu ba nhòm vào trong thấy mợ cả đang l.õa l.ồ như vậy thì thối lui nói:

–Mợ ba vào mặc đồ cho mợ cả đi, còn tất cả ra ngoài.

Tiếng bà cả chanh chua vang lên:

–Giời ơi là giời! Thế này là thế nào hở giời? ! L.oạn! L.oạn hết cả rồi, nhà này có mục mả đâu mà sinh ra cái ngữ tr.ốn ch.úa l.ộn c.hồng thế này chứ? Ông Chánh, ông Chánh đâu? Ra đây mà nhìn nàng dâu quý của ông này!

Ông Chánh cũng đang bầm gan tím ruột vì g.iận, nghe thằng gia nhân thuật lại sự tình thì sém hộc m.áu ra mà c.hết. Nhà này xưa nay chưa từng xảy ra chuyện động trời như vậy, tại sao hôm nay lại thành ra cớ sự chứ. Đ.au nhất là cậu cả, cậu không nói không rằng, chỉ cần nhìn thấy mợ cả như vậy thôi thì ruột gan cậu như có hàng ngàn mũi kim đang châm chích. Cậu chạy vụt ra bờ giếng, vớ lấy cái thau đồng vợi đầy nước rồi cứ thế lao ầm ầm đến cái nhà chứa củi. Khi mọi người vừa kịp nhận ra ý đồ của cậu thì đã nghe “ào” một tiếng. Cả thau nước lạnh được dội hết vào người mợ cả.

Chỉ thấy mợ rùng mình một cái rồi mở mắt ra thảng thốt. Trước mặt mợ là hàng loạt ánh nhìn mang hình v.iên đ.ạn b.ắn vào mợ. Nhìn xuống bản thân không một mảnh vải mà mợ á khẩu chẳng nói lên lời, thế này là thế nào? Mợ chỉ biết ú ớ mà không thể biện minh. Tiếng bà cả như xé vải cất lên:

–Giời ơi là giời! Sao nhà tôi lại có cái ngữ con dâu này cơ chứ? Chị bôi tro chát trấu vào mặt nhà họ Đường này rồi, tại sao chị lại đi gian ríu vơi hạng người cùng đinh thế hả? Đồ lă.ng l.oàn, đ.ĩ th.õa, cậu cả có bỏ đói chị đâu mà chị lại làm ra cái trò b.ại h.oại này. Nói đi, thằng đó là thằng c.hết bằm nào? Chị h.ủ h.óa với thằng nào hử? Thật là n.hục quá đi mất!

Cậu cả cũng hét lên:

–Đ.ồ k.hốn n.ạn! Tôi không ngờ mợ lại m.ất d.ạy đến cỡ này đấy, thì ra mợ cũng bẩn tưởi như ai, nào có sạch sẽ gì cho cam? Đằng sau cũng l.én l.út chim chuột qua mặt tôi, thử hỏi mợ có đáng mặt làm mợ lớn trong cái nhà này không? Nói! Thằng đó là thằng nào? Các người t.ằng tị.u với nhau bao lâu rồi hử?

–Cậu cả…mong cậu tin em…em không làm như thế…..em cũng không hiểu tại sao mình lại bị đưa ra đây…rõ ràng em đang nằm trong phòng mà…em không có….

–Ngậm ngay cái mõm thối của mợ lại đi, sự thật rành rành ra đó mà mợ còn khoa môi múa mép vậy à? Đúng là gái đ.ĩ già mồm các cụ nói c.ấm có sai mà…Bước ra ngoài cho tôi…mau lên!

Mợ cả biết một trận sấm sét lôi đình đang chờ mình ở phía trước, tình thì ngay mà lý thì gi.an, mợ biết làm gì để bảo vệ bản thân đây? Kẻ nào đã cố tình h.ãm h.ại mợ? Cái tên đàn ông ch.ết ti.ệt kia chính xác mợ cũng chẳng biết là ai, thậm chí hắn có nằm cạnh mợ hay không mợ cũng không biết. Đầu óc mợ ong ong như người đang trong một cơn mơ dài. Mợ biết c.ầu c.ứu ai bây giờ? Tất cả chứng cứ đều chống lại mợ và cái k.ẻ tr.ộm tì.nh kia hình như đã ch.ạy trố.n và đám gia nhân vẫn đang đi tìm. Mợ đâu có gây t.hù c.huốc o.án với ai mà người ta lại ra tay h.ại mợ t.hê th.ảm đến mất hết cả mặt mũi thế này chứ.

Thấy cậu cả và bà cả đang t.ức g.iận ngút ngàn, cậu ba mới từ tốn nói:

–Con xin mẹ và anh cả bớt nóng, để từ từ hỏi chị cả xem thế nào, cũng đừng vội làm ầm ĩ lên lại mang tiếng ra. Con nghĩ chắc có gì uẩn khúc ở đây chứ không lý gì chị cả đã đi ng.oại tì.nh lại còn dẫn trai về tận nhà thế này.

Bà cả thấy cậu ba lên tiếng bênh mợ cả thì t.ức gi.ận chỉ mặt quát:

–Đây không phải việc của con, hãy lui ra cho mẹ, đừng có lên giọng dạy đời và bênh vực đôi gi.an ph.u dâ.m ph.ụ kia nữa. Lần này thì có mười con cũng không bênh được cái thứ gái đ.ĩ này đâu. Mau tránh ra đi!…