Đêm hôm đó khi tất cả vương phủ đã ngủ say, có một bóng đen, mà không thật ra là hai người mới đúng đang thì thụt với nhau ở bờ rào dâm bụt, người đàn ông mặc đồ đen, mặt mũi kín mít, còn người đàn bà nhìn rất trẻ. Khi chắc chắn không thấy có ai, người đàn bà kia mới nói:
–Sao anh liều thế? Đã bảo là từ từ rồi mà? Ngộ nhỡ có ai nhìn thấy thì sao? Coi chừng ch ết cả nút có ngày đấy.
–Anh đã điều nghiên cả rồi, chẳng ai nhìn thấy đâu mà sợ. Nhớ em c hết đi được, nhớ cả thằng cu nữa.
–Anh li ệu h ồn đấy, cứ bô bô cái mồm như thế l ộ hết bây giờ.
–Đến đây anh sờ tí nào, thèm quá. Đồ của mình mà chẳng được dùng, toàn để cho thằng khác nó phá, tức thế cơ chứ?
–Muốn làm việc lớn thì phải hy sinh thôi, cũng may cậu ta thích em chứ không thì có mà l ừa vào mắt ý.
–Cái thằng đụt ấy chắc vô sinh thật em nhỉ? B ố t ổ nhà nó, đi đổ vỏ cho thằng khác mà không biết.
–Cậu ta như vậy em mới b ẫy được chứ, khôn như cậu ba thì lừ a sao nổi?
–Thế bao giờ em mới tiễn được con mụ kia đi? Hàng ngày em vẫn cho nó uống thuốc đều đấy chứ?
–Chưa được đâu, cứ từ từ. Anh yên tâm, giờ thì có b ắn đại bác vào đít nó cũng chẳng chửa được. Trước mắt em muốn làm cho con ba Hân không thể đẻ đái gì được, chỉ cần nó chửa ra đấy thì kế hoạch của mình coi như hỏng. Anh cầm lấy ti ền rồi đi mua thêm những thứ đó cho em.
–Từ từ đã nào, cho anh ôm tí. Nhớ ch ết đi được…
–Thôi ở đây muỗi bỏ mẹ…
–Thế đến chỗ nhà chứa củi nhé, anh ôm tí thôi…
–Nhanh lên nhá, em đi lâu quá ngộ nhỡ lão ấy thức dậy ngang đêm không thấy mình lại mò đi tìm thì khổ.
–Thế không thuốc cho nó ngủ à?
–Rồi nhưng mà biết đâu đấy.
Thế rồi hai kẻ mèo mả gà đồng lại ôm cứng lấy nhau hôn hít sờ mó. Những tiếng rên đầy h oan l ạc vang lên, lần này không phải của cậu cả mà là của một kẻ mà chẳng ai ngờ tới. Và người bị cắm sừng vẫn không hề biết mình bị l ừa, còn cái sừng trên đầu cậu ta thì cứ ngày một dài ra. Hai con rắn người quấn lấy nhau một lúc lâu mới thỏa mãn buông rời, ả đàn bà lúc này mới buộc lại dải yêm và xốc lại áo xống rồi đứng lên nói:
–Anh về ngủ đi, em cũng về phòng đây, ba hôm nữa nhé? Vẫn ở chỗ này em đợi.
Thằng đàn ông đàng đ iếm đưa đôi tay thô ráp thọc thẳng vào người con đàn bà rồi dừng lại ở cái oản bụt nhào lặn, đầu gục vào vai ả ta ngấu nghiến r ủa:
–M ả c ha nhà nó, dùng đồ như phá ấy. Sau này bố sẽ tính cả vốn lẫn lời, cay hơn cắn phải ớt.
Con đàn bà nghe vậy thì ngúng nguẩy:
–Ai bảo mình không sinh ra là con quan đi, ở đó mà nói. Nó nghe được nó lại dần cho nhừ xương ý. Thôi đi đi, ở đây giằng ríu mãi rồi lại sáng bảnh mắt ra bây giờ…
Thằng đàn ông gạt tay con đàn bà ra nói:
–Chưa xong…mà sao em cứ lồng lên như đỉa phải vôi thế? Bén hơi thằng đó rồi à? Đừng có nói là em muốn lên làm bà Chánh đấy nhá, anh mà thấy em thay lòng đổi dạ thì anh c ắt tiết.
–Gớm, ai mà dám! Nhìn ông Thiên Lôi thế kia có cho vàng em cũng chẳng có cái gan đó. Mà sao khỏe thế, lúc nào cũng hùng hục ra, khéo lại tòi ra đứa nữa thì bỏ mẹ…
–Càng đông càng vui, sau này lật đổ được bố con nhà nó tớ đưa mình lên làm bà lớn chả oai à? Nếu đằng ấy mà chửa khéo nhà nó lại mở tiệc ăn mừng to ấy chứ?
Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, mặc dù nhìn cái thằng đàn ông đầy sức hút như thỏi nam châm kia ả cũng thèm lắm nhưng vẫn không thể níu kéo được con đàn bà đầy tham vọng. Lần này nó đẩy mạnh thằng đó ra rồi dứt khoát bước đi, thằng này nhìn theo cái bóng con đàn bà của mình đầy tiếc nuối, mãi sau nó mới lầm lũi bước về gian nhà của đám gia nhân. Trong phòng cậu cả vẫn ngủ ngon lành, đâu biết một kẻ vừa mới qua mặt mình đi mèo mỡ giờ lại đang hết sức nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu.
Ả mỉm cười mãn nguyện, đôi mắt khép hờ thầm tưởng tượng ra sự đụng chạm xác thịt vừa nãy mà bất giác đưa tay sờ lên bụng. Bên dưới vùng ngã ba của ả vẫn đang ẩm ướt, kết quả của cuộc tr uy hoan là thứ chất lỏng đang ri rỉ chảy ra ngoài. Người ả vặn vẹo đầy tiếc nuối, tiếng rên ư ử trong cổ họng vẫn không ngừng vang lên. Trong không gian tĩnh mịch của màn đêm, ả đàn bà đi hoang với lửa tình rực cháy chưa lên đến đỉnh của dục vọng. Giờ này ả lại thèm muốn một bàn tay, một thân hình có thể làm ả thỏa mãn.
Cậu cả đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi cái nhéo rất mạnh vào bên hông kèm theo tiếng nhõng nhẽo vang lên:
–Cậu cả….em muốn…
Quờ tay sang bên cạnh, cậu thấy con Tâm đã áp sát vào mình, trên người nó không một mảnh vải đang uốn éo gợi tình. Cậu phải công nhận con này sinh lý nó cao thật, người lúc nào cũng hừng hực như đống dấm, không động đến thì thôi, hễ mà chạm tay vào thì đố mà rút ra được. Cũng may cậu vẫn còn khỏe nên hầu hết lần nào con Tâm đòi hỏi cậu cũng đều đáp ứng hết. Thấy một màn gợi tình này của nó, người cậu bỗng nóng lên, bản năng giới tính được đánh thức. Con Tâm thì không tự chủ được cứ như mụ đàn bà vắng chồng lâu ngày, nó mạnh bạo đưa bàn tay đầy ma lực xuống vùng nhạy cảm của cậu mà sờ nắn, rồi nó trườn hẳn lên người cậu hôn hít vần vò, miệng con Tâm lảm nhảm:
–Yêu em đi cậu…em muốn có con…em muốn đẻ nữa….em sẽ đẻ cho cậu cả một đàn….đẻ khi nào hết trứng thì thôi…chiều em đi….cậu cả….
–Được rồi, cậu không chiều em thì chiều ai nữa….
Hai thân thể lại quấn lấy nhau như nhựa dính, cái lưỡi của cậu lại lia khắp cơ thể con Tâm, cái vũ khí c hết người ấy một lần nữa lại vươn cao đầy khiêu khích khiến cho con đàn bà một con thèm rõ rãi. Nó muốn vắt kiệt thân thể cậu, muốn cậu chỉ phục vụ một mình nó thôi, bỗng uỵch một cái, hai con rắn người lăn một mạch từ trên giường xuống đất và tiếp tục vũ điệu tình ái. Mặc kệ đứa bé vẫn đang ngủ ngon lành, cậu cả cứ nghĩ rằng mình là tất cả vũ trụ nhưng cậu đã nhầm! Con đàn bà mà cậu luôn cho là non tơ, chỉ biết mỗi một mình cậu thực ra nó ghê gớm hơn cậu tưởng nhiều, chỉ e rằng khi nhận ra mọi thứ thì tất cả đã muộn màng!
Sáng nay khi ông Chánh đã ra ngoài đình, cậu cả cũng ra xưởng gỗ, cậu ba cũng đến bệnh viện thì bà ba đi xuống phòng con dâu nói:
–Này mợ ba, hôm nay rảnh rỗi mẹ con mình đi lên chợ huyện chơi đi, mẹ muốn rủ con đi mua một số món đồ.
Chẳng mấy khi được ra ngoài mà tính mợ ba lại thích bay nhảy không ưa bó buộc nên nghe mẹ chồng rủ lên chợ huyện chơi thì mợ vui vẻ gật đầu ngay. Vậy là ở nhà chỉ còn lại bà cả, bà hai với đám người hầu. Lúc con Hảo đang lúi húi quét dọn hành lang thì nó thấy vú Tám có thái độ lén lút đi về phía phòng mợ ba rồi mắt trước mắt sau không thấy ai liền mở cửa bước vào.
Một ý nghĩ nghi ngờ thoáng hiện lên trên đầu con Hảo. Vậy vú Tám vào phòng mợ ấy làm gì? Nhất định là có ý đồ xấu rồi, không chần chừ gì nữa nó liền mon men lại gần cửa sổ trước cửa phòng ghé mắt vào khe hở quan sát. Nó thấy vú Tám lôi từ trong người ra một gói giấy nhỏ rồi mở ra, đập vào mắt nó là thứ bột màu xám, vú ta thận trọng đổ cả gói bột vào cái tích nước để trên bàn và lắc đều, xong đâu đấy liền xoay người chuẩn bị bước ra.
Con Hảo nhanh chân lủi ra ngoài trước rồi lại vớ lấy cái chổi sể quét lấy quét để như không có việc gì xảy ra. Đợi cho vú Tám đi khuất nó mới chui vào phòng mợ ba, rót một ít nước ra cái ly bên cạnh rồi cho lên mồm uống thử. Quả đúng là chẳng có mùi vị gì khác lạ, nhưng nhất định là thứ bột kia không hề bình thường, chắc chắn nó phải chứa chất gì kinh khủng lắm mà hoàn toàn không phải là thứ tốt đẹp rồi. Nhất định khi cậu mợ về nó sẽ nói cho cậu mợ biết việc này.
Tự dưng con Hảo thấy lo lắng cho chủ của nó, không biết con mụ Tám c hết tiệt đó đã bỏ cái thứ bột g hê t ởm kia vào nước của mợ Ba bao lâu rồi. Nó lại trách bản thân mình thật b ất c ẩn, mụ này lại lươn lẹo và lòng dạ h iểm đ ộc không ai bằng, chỉ canh me lúc mọi người sơ hở là ra tay. Giờ này thì nó đã khẳng định chắc chắn một điều rằng mụ Tám chính là tay chân thân cận của bà cả, còn mợ ba chính là cái gai mà bà ấy muốn nhổ đi. Cứ mải suy nghĩ mà trời gần trưa lúc nào không biết, mấy luống rau cũng được con Hảo nhổ sạch sẽ cỏ rồi. Có tiếng mợ ba và bà ba ngoài cổng chứng tỏ hai người đã đi chợ về, con Hảo nhanh nhảu chạy ra xách đồ giúp chủ rồi phăm phăm đi vào.
Đợi cho bà ba về phòng, con Hảo mới kéo tay mợ ba vào nói:
–Cô đi chợ vui không? Mua được những gì kể cho em nghe đi.
–Từ từ để cô uống nước đã, khát khô cả họng rồi đây này.
Nói đến nước, con Hảo nhớ ngay ra nhiệm vụ đặc biệt liền ngăn mợ ba lại nói:
–Cô chớ có uống nước này để em lấy nước khác cho cô uống.
Mợ ba đưa ánh mắt tò mò xen lẫn lạ lẫm nhìn con Hảo hỏi lại:
–Mày nói gì cô không hiểu?
Con Hảo liền ghé vào tai chủ thì thầm, nó nói đến đâu mặt mợ ba tái dại đến đó, không ngờ mình cũng bất cẩn đến mức này. Con mụ vú đó đúng là điếc không sợ s úng mà, trăm phần trăm mụ ta đã bỏ thứ gì đó vào tích nước của mợ. Một tia hoang mang lóe lên “có lẽ nào…” Thôi đúng rồi, chắc chắn mụ ta đã bỏ thuốc tránh thai vào nước của mợ, có như vậy mợ mới không thể có thai mặc dầu cậu mợ đã ân ái vợ chồng mấy tháng nay rồi. Để xem mụ định làm gì đây? Tưởng có thể một tay che trời à? Mợ dứt khoát sẽ điều tra ra chuyện này, nhất định tự tay mợ sẽ lôi mụ ta ra ánh sáng.
Con Hảo quả là một đứa thông minh, nó rỉ tai mợ nói nhỏ:
–Em nghĩ cô đừng đổ cái nước này đi vội, muốn vạch mặt mụ ta thì chỉ còn cách nói với cậu ba đem nước này đi xét nghiệm là rõ ngay mà.
Mợ ba không phải không biết điều đó nhưng xã hội Việt Nam thời đó đâu phải hiện đại như bên Tây mà nói xét nghiệm là xét nghiệm, mọi trang thiết bị khám chữa bệnh còn thô sơ nữa là mấy thứ hoang đường này. Nhưng mợ tin cậu ba sẽ có cách, để chờ cậu về xem cậu có sáng kiến gì không?
Chiều đó nghe mợ ba và con Hảo kể lại toàn bộ sự việc, cậu ba cũng hận mụ vú thấu xương, cậu nghiến răng trèo trẹo nói:
–Không gì là không thể, mụ ta dám ra tay với mợ thì tôi không tin mình không thể làm gì mụ ta. Tôi sẽ xuống Hà Nội một chuyến, tôi tin ở dưới Thủ đô phương tiện hiện đại người ta sẽ có cách giúp mình. Cái cần thiết bây giờ là mợ phải hết sức thận trọng, ra ngoài phải khóa cửa lại ngay, không tin bố con thằng nào cả. Chờ tôi ít ngày tôi tin mình sẽ lôi được con chuồn chuồn ra khỏi tổ.
Một tuần sau, nhờ tài khéo léo của cậu ba mà mẫu phân tích kết quả cậu đã có trong tay. Thì ra qua bản phân tích cậu mới biết được trong tích nước đó có chất khác mà mụ vú đã cho vào nước của mợ ba. Ở trong nước ấy có rất nhiều thành phần của củ cà rốt và cây mùi tây. Hai thứ này khi tán thành bột trộn đều với nhau cho phụ nữ uống lâu ngày thì không thể đậu thai, vì vậy các cụ nhà ta nếu am tường về đông y thường dùng một trong hai loại này để giúp đàn bà ngừa thai mà lại vô cùng nhẹ nhàng không gây tác dụng phụ.
Mụ ta vì muốn ngăn ngừa mợ ba sinh con nên đã dùng một lúc cả hai thứ, cà rốt và mùi tây phơi khô tán nhỏ rất dễ uống và không dậy mùi nên khó phát hiện. Con mụ này đúng là gan trời mà, nhưng mụ ta làm việc này với mục đích gì, chắc chắn không phải là vì bản thân mụ rồi, nhất định do người khác sai khiến. Tuy chưa dám chắc, song cậu cũng đã đoán ra kẻ kia là ai.
Một kế hoạch g iăng b ẫy được cậu bàn bạc chi tiết và tỉ mỉ với vợ. Một mặt mợ ba vẫn phải đóng kịch làm như chưa hề biết gì trước mặt mọi người, cậu không muốn rút dây động rừng và muốn hốt trọn ổ. Cũng may cho cậu mợ là con Hảo đã kịp thời phát hiện ra chứ nếu để mợ ba uống cái thứ nước này thêm một thời gian nữa thì e là mợ cũng tịt đẻ luôn chứ chả đùa. Thật là kinh sợ vì lòng dạ con người, mợ ba nghe cậu phân tích xong liền nói:
–Vậy thì em cũng đoán ra vì sao mà bà hai không thể sinh con rồi, cũng may mẹ ba mạng lớn nên mới thoát được những kẻ lòng la ng dạ s ói kia. Và mợ cả chính là cái đích mà chúng nhắm đến sau khi loại được bà hai.
Cậu vỗ vào vai mợ khen:
–Mợ thông minh lắm, như thế mới xứng đáng là vợ câu ba này…
…Tại một làng quê nghèo nàn ở Bắc Bộ, vào khoảng những năm ba mươi có một gia đình địa chủ khét tiếng ở làng Đọi. Vợ chồng lão địa chủ này giàu lắm, có bao nhiêu sản vật trong vùng lão đều vơ vét hết vì vậy dân trong vùng nói của nhà lão có mà ăn mấy đời chẳng hết. Thế nhưng ngặt một nỗi lão lại chẳng có nổi một mụn con cho dù chỉ là con gái. Số là lão có tận ba bà vợ mà bà nào nhìn cũng thây nẩy ra, ai nhìn vào chả nói là tốt nái, vậy mà từ bà cả cho đến bà ba về làm vợ lão cứ ngày một béo tròn béo trục, song cái khoản đẻ đái kia thì chả thấy gì. Sốt ruột khi cưới bà cả về tận hai năm không có lấy mụn con nên cha mẹ lão lại cưới thêm cho lão bà thứ hai. Cứ tưởng lần này thay nái thì vận may sẽ tìm đến, ai dè bà hai này nghe đâu cũng có chửa mấy lần ngặt một nỗi cứ được ba, bốn tháng thì cái thai lại chui bố nó ra ngoài.
Riết hai ba năm trời như vậy lão ngán ngẩm lắm và cuối cùng là người vợ thứ ba được cưới về. Bao nhiêu kỳ vọng lão đặt hết vào người vợ này vì trước khi cưới, cha mẹ lão có đi xem bói thì nghe thầy nói rằng cô vợ này sẽ làm đổi vận cho hắn, cô ta sẽ là phúc tinh xua đuổi mọi thứ đen đủi của nhà lão, cũng vì vậy mà lão cưng cô này lắm. Và quả đúng như lời thầy bói nói, lấy cô vợ ba về được nửa năm thì cô ta cấn bầu, người ta có chửa còn phải đi cày đi cấy bục mặt ra, ấy vậy mà bà ba địa chủ này cứ ốm nghén ngặt nghẽo như cái dải khoai ấy, suốt ngày chỉ đòi ăn dái mít ở ngoài vườn mà lại bắt lão đích thân trèo lên hái thì mới ăn…