Cả một ngày dài thấp thỏm ngóng trông, đến 2 giờ đêm mà Gia Minh vẫn chưa về. Cô vừa nằm vừa lụng bụng “ Thế này mà nói hôm nay anh sẽ về “. Xong hồi cô cũng thiếp đi vào giấc ngủ lúc nào cũng chẳng hay biết. Trong mơ, cô thấy có người đàn ông quay lưng lại với cô, anh ta mặc bộ quần áo màu đỏ. Mí mắt cô lúc này nặng trĩu, không tài nào nhìn rõ ra người đàn ông trước mặt. Từng bước chân cô tiến tới thật gần bóng dáng người đàn ông ấy, sau hồi cuối cùng mới hiện rõ dáng vẻ anh ta. Vô thức cô cúi xuống nhìn bộ đồ trên người mình, hoá ra là chiếc váy đỏ tân nương giống như trong các phim cổ trang cô vẫn hay xem. Khoảng cách giữa anh và cô chỉ cách nhau một chiếc bàn, trên bàn có ba ngọn nến đỏ, có bó hoa hồng đỏ và có hai ly rượu vang đỏ, tất thảy mọi thứ đều màu đỏ, lại còn có cả chữ hỷ dán tường. Bất giác anh ta quay lưng người lại đối diện cô, khuôn mặt anh ta hiện ra rõ mồn một
- Gia.. Gia Long?
Cổ họng cô cứng ngắc không nói lên lời. Bàn tay anh ta đưa ra muốn nắm lấy tay cô.
- Diệu Nhi... chúng ta kết hôn đi.
- Gia Long.. tôi là Diệu Anh, tôi là chị dâu của cậu.. cậu nhầm người rồi.
- Không... cô là Diệu Nhi..
Gia Long tiến một bước, cô lùi một bước, tiến hai bước, cô lùi hai bước... lùi cho tới khi kịch tới bức tường màu đỏ. Khuôn mặt anh ta chăm chú nhìn cô rồi khoé môi nhoẻn ra một nụ cười, chầm chậm nói.
- Kết hôn với tôi... tôi sẽ bảo vệ cô..
Cô lắc đầu...
- Không... Không....
Cô hét lên, cuối cùng mở mắt mới phát hiện hoá ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Cô đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán, giấc mộng ấy cảm giác quá chân thật khiến cô phải ngẩn người suy nghĩ. Sắp xếp mọi việc đã xảy ra, cô không thể không nghĩ tới việc Gia Long có liên quan đến những tà thuật. Mai mốt sang nhà thầy Tuy, cô nhất định phải hỏi thầy về cô gái Diệu Nhi kia.
Tại sân bay.
Gia Minh vừa kết thúc chuyến công tác 7 ngày 6 đêm ở Mỹ, trên đường trở về nhà cũng là lúc trời hửng sáng. Đi qua cửa hàng hoa, anh nói.
- Dừng xe lại.
Lái xe phanh gấp lại, anh quay qua nói với trợ lý của mình.
- Xuống mua giúp tôi một bó hoa.
- Vâng ạ.
- Mà thôi. Để tôi tự chọn cũng được.
Anh mở cửa xe bước xuống, cô chủ cửa hàng niềm nở nói.
- Anh muốn mua hoa tặng ai ạ?
- Tặng vợ.
- Vậy thì anh lấy hoa hồng nhé, Hồng đỏ hôm nay rất đẹp. Hồng thể hiện cho tình yêu ngọt ngào đó ạ.
- Chọn giúp tôi 99 bông nhưng mà cánh hoa không bị dập, bao tiền cũng được.
- Dạ. Vậy anh chờ lát ạ.
Một lúc sau đó chị chủ cửa hàng bó 99 bông hồng gói gém cẩn thận, được thắt chiếc nơ đỏ rồi đưa cho anh.
- Hoa của anh xong rồi đây ạ.
- Được rồi. Tính tiền!
- Của anh hết 2 triệu đồng ạ.
Anh rút tiền trong ví đưa cho cô chủ hàng hoa, cô vui vẻ nói.
- Chúc vợ chồng anh mãi mãi hạnh phúc ạ.
Chiếc xe hơi khuất dần, cô chủ hàng hoa ngẩn người nhìn theo, nghĩ thầm trong bụng “ người gì đâu vừa đẹp trai lại còn ga lăng nữa “
******
Từ lúc tỉnh giấc mộng kia, cô không thể nào nhắm mắt ngủ thiếp đi được nữa. Mắt thao thao nhìn lên trần nhà suy nghĩ và cầu mong mọi thứ chỉ là một giấc mộng, tỉnh rồi mộng tan.
Tiếng cạch cửa mở ra, cô giật mình ngoái nhìn người đàn ông đứng trước cửa, anh giống như một tia nắng mặt trời sưởi ấm cõi lòng băng giá của cô. Cô từ từ ngồi dậy nhìn anh không chớp mắt. Đặt bó hồng xuống bàn, anh nhẹ nhàng hỏi.
- Anh làm em thức giấc à?
Cô lắc đầu.
- Không có...
Anh tiến tới ngồi xuống bên cạnh cô rồi hôn nhẹ lên trán cô.
- Mấy bữa nay ăn uống không được hay sao mà da dẻ xanh xao trông thấy đó nhé.
- Em bị mất ngủ.
- Có phải nhớ anh quá đúng không?
Cô ngập ngừng không biết có nên nói cho Gia Minh biết về mấy vụ bùa ngải kia không. Gia Minh rất nóng tính, cô sợ khi nói ra rồi anh sẽ sồn sồn giải quyết theo cách của anh. Nhưng mà anh là chồng cô, đã nói vợ chồng không được giấu nhau điều gì nên sau cùng cô từ từ nói.
- Gia Minh... em có chuyện muốn nói.
- Ừm. Nói đi anh nghe.
- Anh có tin vào bùa ngải không?
Gia Minh trầm ngâm một hồi không nói gì rồi mới lên tiếng.
- Anh tin!
- Hôm trước em có đi sang nhà thầy Tuy bên Giang Châu, trong quyển sách mẹ tư đưa em có yểm bùa hại người đó anh, còn nữa, nhà mình đang có người dùng tà thuật.
Trái với suy nghĩ ban đầu của cô, Gia Minh lại bình tĩnh lạ thường, anh còn trấn an cô nữa.
- Quyển sách đó là mẹ Tư đưa cho em? Nếu biết sớm đó là đồ mẹ Tư đưa thì nhất định anh sẽ không cho em cầm. Bà ấy nhìn vậy thôi nhưng lòng dạ nguy hiểm lắm, bà ấy là con gái của thầy bùa nổi tiếng xứ Mường, trò gì mà bà ta không làm được. Nhưng em đừng sợ, nhà này bà nội có thờ Phật với lại bên em đã có anh, anh nhất định sẽ không để ai làm hại em.
Cô ngập ngừng nói tiếp.
- Thực ra nếu một mình em thì em sẽ không sợ gì cả. Nhưng bây giờ... bây giờ ( cô nghẹn ngào nói)
Gia Minh tròn xoe mắt hỏi cô.
- Bây giờ làm sao?
- Em có thai rồi...
Câu nói của cô khiến cảm xúc của anh vỡ oà, không chậm một giây anh ôm cô thật chặt vào lòng, từ trong hốc mắt đã đỏ lên một lớp sương mù mờ mờ, không có từ ngữ nào đủ diễn tả cảm xúc của anh lúc này, anh hà hít hương thơm trên mái tóc của cô, đứa bé này anh mong đợi từ ngày anh lấy cô, anh vui đến nỗi muốn hét thật to cho cả thế giới biết rằng anh sắp được làm ba rồi.
- Cảm ơn em... cảm ơn em rất nhiều...
- Anh vui không Gia Minh?
- Anh vui chứ.. vui muốn điên lên luôn này.
Sau đó anh phát hiện có lẽ mình ôm cô hơi chặt, chỉ sợ ảnh hưởng tới bé con nên anh đã dần buông lỏng cô ra một chút rồi mỉm cười âu yếm.
- Anh vui quá.. nhưng mà em đã đi khám chưa đó, bác sỹ nói bé được mấy tuần rồi?
- Em chưa có đi khám, hôm bữa em bắt mạch bên thầy Tuy thì thấy thầy nói vậy.
- Để lát nữa ăn sáng xong anh chở em tới phòng khám siêu âm.
- Mà khoan đã. Tạm thời chuyện em mang bầu chỉ hai vợ chồng mình biết được không? Em muốn giải quyết cho xong mấy vụ bùa ngải kia mới yên tâm.
Gia Minh thay đổi chút sắc mặt rồi gật đầu.
- Em yên tâm. Dù có một tay chống cả thế giới anh cũng nhất định bảo vệ hai mẹ con em, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi đứa con này lên người. Em tin anh chứ?
Cô mỉm cười gật đầu.
- Em tin anh!
Gia Minh có dặn dò thêm.
- Phải rồi. Bây giờ có bầu rồi, em cũng xem sao mà đi lại cẩn thận một chút, lúc nào cũng phải nhớ trong bụng mình còn có đứa trẻ, còn nữa, tuyệt đối không được leo trèo đâu đó.
- Em biết rồi mà.
- Ngoan anh mới thương.
- Nếu hư thì sao?
Anh véo mũi cô một cái rồi cười nhẹ.
- Hư thì phải tét mông nè nhưng vẫn thương.
Ù uôi, lần đầu được nghe anh nói anh thương mình mà cô cười không ngậm được miệng luôn, nó sướng, nó đã tai gì đâu á.
*******
Sau khi dùng bữa sáng xong, trong lúc cô đứng ở sân vườn đợi anh đi lấy xe thì Ân Di có tiến tới gần cô. Miệng thì nở nụ cười nhưng tâm ả đang tính toán gì đó thì phải.
- Chị dâu. Anh chị định đi đâu à?
Cô ngó lơ Ân Di, chỉ nhàn nhạt trả lời cho có.
- Ừm.
- Em đi được không?
- Anh chị đi công việc của anh chị, cô út đi không tiện. Dù sao anh chị là vợ chồng nên rất cần có không gian riêng tư mà cô út.
- Em cũng đang có việc muốn ra ngoài, tiện đường thì cho đi, chị làm gì mà căng.
- Ô cô út thấy chị căng ở chỗ nào.
- Có phải chị đang sợ?
- Có người chồng giỏi Giang, phòng chống không bao giờ là thừa cô út ạ. Đặc biệt là kiểu em gái mây mưa gì đó, tẩm ngẩm tầm ngầm còn hơn cả thuốc độc.
Dứt lời chiếc xe của Gia Minh chầm chậm tới gần, cô mỉm cười bước đi trước, Ân Di nhanh chóng đưa chân ngáng đường khiến cô vấp phải loạng choạng nhào về phía trước. Gia Minh thấy vậy vội vàng mở cửa xe chạy lại đỡ cô lên, hai mắt đỏ long sòng sòng nhìn Ân Di.
Ân Di trong lòng có chút sợ hãi những vẫn thản nhiên nói.
- Là chị ấy tự ngã.
- Lần thứ nhất cảnh cáo, đừng để bao giờ lặp lại lần nữa. Nếu cô ấy có làm sao, không bao giờ cô được bước chân tới cửa nhà Trần Gia.
Dứt lời anh bế cô vào trong chiếc xe, cô nhăn mặt ôm bụng lo lắng.
- Liệu em bé có sao không anh?
- Yên tâm. Con của chúng ta sẽ được trời thương.
Anh lái thẳng xe tới bệnh viện, bác sỹ kết luận thai của cô rất yếu nên cần nằm viện theo dõi ít nhất một tuần. Lần này cô ngoan ngoãn nghe theo anh, chịu khó nằm viện tất cả là vì con. Mẹ kiếp, nằm nghĩ tới con nhỏ Ân Di chết giẫm kia mà cô tức quá trời, cái thứ quỷ quái hơn cả Trân Trân. Cô thừa biết vừa nãy là cô ta cố tình làm cô vấp ngã, nếu như không phải cô đang mang bầu thì cô sẽ hùng hổ đứng lên dậy cho ả một bài học. Cứ nghĩ đến cảnh một ngày đẹp trời nào đó được thoải mái xông tới đập cho nó sưng cái mõm chó lên là cô đã thấy phấn khởi bội phần.
Gia Minh rót cho cô cốc nước rồi hỏi.
- Nghĩ gì vui mà khiến em cười vậy?
Có tủm tỉm tắt giấc mộng.
- Không.. không có gì..
- Rõ ràng vừa nãy có cười.
- Em bảo không có gì rồi mà.
- Thiệt? ( anh hỏi lại)
- Thiệt chứ em mà xạo anh làm cún.
Anh ngẩn người trong vài giây.
- Thôi nghĩ gì cũng được. Miễn là tinh thần em phấn khởi thì con anh cũng được khỏe lây
- Nói nhỏ anh nghe này.
- Ừm.
- Em là em thù dai lắm đó. Ngày nào đó em mà khỏe lại, em gái mưa gì đó của anh mà chưa thay đổi tính nết thì chết chắc với em, em không nhân nhượng đâu đó.
- Thì có ai bảo em phải nhân nhượng đâu.
- Ơ thế anh không bênh à?
- Bênh gì tầm này nữa. Người nào có ý xấu với vợ con anh thì đều là kẻ thù của anh.
- Kinh à nha. Lần trước còn hôn người ta cơ mà.
- Hôn đâu mà hôn.
- Còn cãi.. cái vụ hôm thả đèn ấy. Báo hại người ta đi bộ một mình sợ muốn chết. May mà còn biết đường đón nên tạm thời bỏ qua.
- Em vừa nói anh đón em sao?
- Đúng rồi.anh không cho người đưa em về thì ai đưa về?
- Anh không có...khi đó anh không tìm được em.
Hai người dừng lại suy nghĩ rồi cùng đồng thanh nói.
- Vậy là ai?
Lát sau cô im lặng một hồi, trong đầu cô liền xuất hiện tới hình ảnh của Gia Long.
- Anh... em bảo này. Thực ra em đang nghi đó là Gia Long.
- ừm.
- Em còn nghĩ cậu ấy không bị điên.
- Ừm.
- Ah không ngạc nhiên à?
- anh sớm đã biết chuyện này rồi. Thực ra nói đầu óc nó bình thường thì không hẳn là đúng, nó cũng có chút bất ổn tâm lý nhưng những gì nó làm nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ đó. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên, việc gì đến thì phải đối mặt. Bây giờ em cứ yên tâm nghỉ ngơi nè, dưỡng thai cho thật tốt, mọi chuyện cứ để anh lo.
Cô gật đầu rồi ngáp một cái thật lớn.
- Em buồn ngủ quá.
- Vậy ngủ đi, anh ngồi đây canh em ngủ.
Đợi lúc cô đã ngủ say, anh mới ra ngoài gọi điện về nhà cho bà nội thông báo một câu. Sau khi nghe tin cô mang bầu, khỏi nói bà vui mừng khôn xiết nhưng nghe thai yếu nên bà có dặn đi dặn lại cô phải ở yên đó dưỡng thai thật tốt. Bà còn muốn đích thân qua viện một chuyến nhưng anh có ngăn lại.
- Bà nội.. bà phải hứa với cháu tuyệt đối không được nói chuyện này cho ai. Bà hiểu ý cháu chứ?
Thực ra bà cũng ít nhiều hiểu chuyện trong nhà nên bà liền đồng ý.
- Được rồi. Cứ yên tâm dưỡng thai cho thật tốt. Hỏi con bé thích ăn gì, bà sẽ bảo nhỏ Cúc mang qua.
- Có gì cháu sẽ gọi lại sau ạ.
****
Được sự chăm sóc tận tình của anh với đội ngũ y bác sỹ nên sức khoẻ của cô ổn định hơn rất nhiều. Tròn một tuần nằm viện là cô được xuất viện, đơn thuốc về nhà cũng không có gì ngoài thuốc bổ với thuốc an thai. Dừng xe lại trước cổng nhà, hôm nay cô thấy lạ vì sân vườn tập trung rất nhiều người, lại còn có rất nhiều xe hơi nữa. Cô ngạc nhiên hỏi anh.