“Giám đốc Trịnh, có cảnh sát đến, họ nói muốn gặp anh.”
Từ bên ngoài, quản lý sợ hãi cửa phòng của Trịnh Nhược Quân. Ông nhìn ra phía sau mình, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Khi không cảnh sát ập đến nói rằng công ty bọn họ đang tàng trữ chất cấm gì đó và đang giam giữ người trái phép, yêu cầu lục soát khắp nơi. Họ đã kiểm tra khắp nơi, chỉ còn mỗi phòng của Trịnh Nhược Quân là chưa.
Mộng Thanh nghe tiếng người bên ngoài, cô nhận thấy cơ hội đã đến nên bèn nhân cơ hội Trịnh Nhược Quân lơ đãng mà đạp một phát vào mặt hắn, yếu ớt gọi ra ngoài: “Cứu tôi... cứu tôi...”
Trịnh Nhược Quân vội vàng quay lại bịt miệng Mộng Thanh, cô bèn vùng vẫy dữ dội hơn. Cô run run nắm tóc hắn giật ra phía sau làm cả da đầu hắn căng cứng. Bị tấn công bất ngờ, Trịnh Nhược Quân bèn thả tay ra khỏi miệng Mộng Thanh. Hắn bóp chặt hai cổ tay cô, rên lên: “Đau... bỏ ra nhanh...”
“Cô bỏ ra cho tôi...”
“Cứu... cứu...”
“Mẹ kiếp... bỏ ra....”
Cổ tay cô bị Trịnh Nhược Quân bóp mạnh đến mức rụng rời, cơ thể cô cũng yếu lắm rồi. Tên khốn này bỏ thuốc kích dục cho cô, để cô phải cam tâm tình nguyện trao thân cho hắn. Đó là kiểu thủ đoạn đê hèn và bần tiện cực kỳ, chắc chắn trước kia hắn cũng hay dùng thủ đoạn này để lên giường với những người khác.
Dù tiếng Mộng Thanh rất nhỏ nhưng làm sao qua mặt được những cảnh sát đã trải qua huấn luyện bài bản? Cảnh sát nhìn nhau, họ ra ám hiệu gì đó rồi một trong số họ đứng ra phá cửa. Ầm một tiếng, cánh cửa phòng bị mở toang ra, cảnh sát xông vào như lũ vỡ đê. Ba bốn người cùng nhau chạy vào bên trong, đập vào mắt là hình ảnh Trịnh Nhược Quân đang cưỡng gian Mộng Thanh.
“Cứu… cứu… cứu tôi…” Mộng Thanh thấy cảnh sát đã đến thì như được tiếp thêm một chút năng lượng nhỏ nhoi, cô nhìn về phía cảnh sát cầu cứu. Rất nhanh, Trịnh Nhược Quân đã bị cảnh sát không chế, còn Mộng Thanh thì được cứu ra. Cô thở gấp, vội vàng túm lấy tay một cảnh sát. Cô đã bị thuốc hành đến choáng váng, nếu không đi bệnh viện thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Mộng Thanh đứng giữa ranh giới sự tỉnh táo và ham muốn. Cô muốn đi tìm một chỗ nào đó trống vắng để giải quyết nhu cầu. Cô chớp mắt, giống như muốn bật khóc. Trên người đã được phủ một chiếc áo để che chắn đi những chỗ nhạy cảm, tuy vậy cô cứ cảm thấy ai ai cũng đang nhìn mình.
Thấy Mộng Thanh có dấu hiệu không ổn, cảnh sát muốn đưa cô đi bệnh viện. Cô gật đầu, nói rằng muốn đi, làm ơn gọi giúp cô xe cấp cứu với…
Đầu nhũ đã ***** **** đến mức phát đau, nơi phía dưới từ nãy đến giờ luôn co rút mạnh mẽ. Mộng Thanh cấu mạnh tay lên da mình, cấu đến mức chảy máu. Cô không nhớ Trịnh Nhược Quân đã mắng chửi gì, cô chỉ nhớ rằng lúc đó thêm một người đến. Người đó nói với cảnh sát cái gì đó rồi bế cô lên, đưa cô ra bên ngoài.
Cô tựa vào lồng ngực của anh, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ. Mùi hương trên người anh thoang thoảng, có vẻ là mùi nước hoa đắt tiền. Trước cravat cài một chiếc kẹp sang trọng. Lỗ tai cô lùng bùng, đôi môi mấp máy gọi tên anh…
“Chú Trịnh… làm ơn… giúp tôi…”
Trịnh Khải Thiên vỗ nhẹ vai Mộng Thanh, bước chân càng trở nên gấp gáp hơn. Sở dĩ, anh bị gọi đến công ty là do thư ký của Trịnh Nhược Quân liên lạc, nói công ty cháu hắn đang bị cảnh sát điều tra về chuyện tàng trữ chất cấm, cháu hắn lại không nghe máy nên không biết phải giải quyết thế nào.
Anh đành phải đích thân đến công ty Trịnh Nhược Quân xem tình hình ra sao để ra tay giải quyết, ai ngờ lại bắt gặp cảnh này. Là một bác sĩ nên Trịnh Khải Thiên biết cô đang gặp phải chuyện gì, anh bèn nói với họ mình là bác sĩ nên họ mới để anh đưa cô đi.