Làm Dâu Nhà Hội Đồng

Chương 29



Thân thể to lớn của cậu Cả ngã xuống, may là có cậu Bảo đỡ kịp nên mới không ngã xuống sàn. Mọi chuyện đã rối lại càng rối ren hơn khi cậu Cả ngất xỉu, tay chân tôi run rẩy chạy tới ôm lấy cậu Cả, tôi vỗ liên tục vào má cậu rồi kêu gào tên cậu nhưng cậu vẫn không nghe. Nhìn gương mặt trắng bệch không có chút máu nào của cậu, lòng tôi hoảng sợ tới lạ thường. Tôi hết vỗ vào má rồi lại nắm lấy tay cậu, tôi gọi to:

– Cậu… cậu tỉnh dậy đi cậu… tỉnh dậy đi cậu…

Tôi kêu mấy bận nhưng cậu Cả vẫn không có chút nhúc nhích cục cựa, thấy tình hình không ổn cậu Bảo với vài người nữa mới nâng cậu lên rồi khiêng cậu vào trong phòng. Một bên thì chạy đôn chạy đáo kêu mụ tới coi cho dì Nguyệt, một bên lại dốc sức mời thêm thầy lang về coi cho cậu Cả. Chưa kể thêm vài người canh chừng bà nội ở trong phòng, thành thử nhà hội đồng Trầm ai nấy đều bận rộn tất bật tới thở cũng không dám thở nhiều. Tôi hết chạy vào xem cho dì Nguyệt rồi lại ngó nghiêng đứng lấp ló đứng rình coi tình hình của cậu Cả. Bà mụ tới hồi lâu mà thầy lang còn chưa tới, đợi bà mụ vào trong với dì Nguyệt, thầy Đồ liền co chân chạy sang chỗ cậu Cả coi trước coi sao. Đám đàn bà con gái đứng sớ rớ trước cửa phòng dì Nguyệt đợi tin tức, hễ bên trong có cần sai phó gì thì bọn tôi đi ngay. Cậu Hai với cậu Ba túc trực bên phòng cậu Cả, tôi muốn sang lắm nhưng lại không dám đi. Trong nhà giờ chia làm hai phe, phe đàn ông phe đàn bà, chỉ có duy nhất thầy Trầm là lạc quẻ đi lạc phe.

Tôi đứng trước cửa phòng dì Nguyệt, vừa nghe dì Dung khấn cầu bình an cho dì Nguyệt vừa rầu rĩ bồn chồn ngó nghiêng tùm lum. Thiệt tình, sao mà xui quá vậy, hai ba chuyện ùa tới cùng một lúc, cả hai chị em họ đều ngã xuống, tôi biết làm sao bây giờ đây?

Dì Dung đi tới gần chỗ thầy Trầm, dì lo lắng nói:

– Không biết chị Hai có gì không nữa, em lo quá mình à.

Thầy Trầm thở dài một hơi:

– Mong là mọi chuyện bình an.

Thầy Trầm vừa dứt lời, cửa phòng dì Nguyệt cũng được mở, vú Chín ló đầu ra, bà ấy vừa mếu máo vừa báo:

– Ông ơi, bà… bà sảy thai rồi ông ơi.

– Trời ơi!

Dì Dung kêu lên một tiếng rồi như lão đảo muốn ngã, Kim Chi thì khóc rống lên như bò kêu, Bích Hà với chị Oanh mặt mày biến sắc, thầy Trầm không rõ biểu cảm như thế nào nhưng mặt ông ấy trông căng thẳng dữ lắm. Tôi thì chịu rồi, trong lòng như có cái gì đó đâm vào, vừa tê tê vừa đau đau.

Bên đây chưa hết bàng hoàng thì từ bên ngoài, tôi thấy gần cả chục thanh niên cao to đang kéo nhau đi vào trong sân rồi đi thẳng tới chỗ phòng cậu Cả. Quá mức bàng hoàng, tôi khều tay chị Oanh thì lại nghe thầy Trầm quát:

– Im lặng, kêu cái chi mà kêu.

Bị ông ấy quát, tôi định nói lại thì dì Dung ra hiệu cho tôi biểu tôi im lặng. Thấy tình hình cũng căng thẳng nên tôi mới thôi rồi nhịn xuống. Lúc này, thầy Trầm đột nhiên tức giật quát lên:

– Em vợ đúng là em vợ, ranh con!

Nghe thầy Trầm mắng cậu Cả, lòng tôi nóng như lửa đốt, cứ tưởng ông ấy đức độ lắm chứ, ai dè…

Kế bên tai, chị Oanh thì thầm:

– Người của cậu Cả… người của cậu Cả…

Tôi nghe mà có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không đợi tôi kịp hiểu thì phía trong sân tôi đã thấy tốp người ban nãy có người cõng cậu Cả trên vai rồi hộ tống cậu đi thẳng ra bên ngoài. Lúc này tôi không còn đứng yên nhìn được nữa, tôi chạy nhanh ra bên ngoài, miệng kêu lên:

– Cậu Cả… mấy người đem cậu Cả đi đâu? Đi đâu vậy hả? Đứng lại chưa?

Đám người đó bỏ lơ qua tôi rồi coi tôi như người không tồn tại, bọn họ cõng cậu Cả đi như bay rồi bỏ cậu vào trong xe chạy mất hút. Tôi sợ tới mức chân tay run cầm cập cầm cập, đôi chân chuẩn bị dí theo thì cậu Ngọc vừa hay kéo tay tôi lại, cậu gằn giọng:

– Út Quân, em định đi đâu?

Tôi luýnh quýnh hết cả lên, tôi gào:

– Cậu Cả… sao người ta đem cậu Cả đi đâu vậy hả cậu? Cậu dí theo đi, để không người ta đem cậu Cả đi luôn đó.

Cậu Ngọc ghì chặt tay tôi, cậu lớn tiếng:

– Người của cậu Út tới đem cậu ấy về nhà, chuyện nhà của cậu, mình nói được cái gì mà nói.

Tôi mở tròn xoe mắt nhìn cậu, ngạc nhiên hỏi lại:

– Cậu nói cái gì… người nhà… là sao hả cậu?

Cậu Ngọc thở dài nói:

– Nhà ngoại của cậu… em chỉ cần biết là cậu Út được người nhà tới rước về là được, đừng hỏi nhiều cậu nhức đầu lung lắm.

Tôi ngỡ ngàng trước thông tin mình vừa được biết, cậu Ngọc nói cậu Cả được người nhà tới rước… vậy chả nhẽ ở đây không phải là nhà của cậu Cả hay sao? Chuyện này là sao? Nhà của cậu Cả ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

– Má cậu sao rồi? Đứa em?

Nghe cậu Ngọc hỏi, tôi buồn bã lắc đầu. Cậu Ngọc chắc là hiểu câu trả lời, cậu ấy bước lùi vài bước, biểu cảm trông mệt mỏi thống khổ vô cùng. Tôi cũng không nói gì lúc này bởi trong lòng đang rối như tơ vò, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không còn kiểm soát được mọi thứ nữa rồi.

Ngồi trước cửa phòng dì Nguyệt, đợi bà mụ với thầy Đồ thông báo là dì ấy đã ổn thì tôi mới an tâm thực sự. Tôi vốn định vào chăm sóc cho dì Nguyệt nhưng Bích Hà lại giành làm hết, với lại bên cạnh dì Nguyệt còn có vú Chín nên không cần thêm người chăm sóc. Bên phía bà nội thì có chị Oanh với dì Dung, mà tôi đang là đối tượng tình nghi hại bà ấy nên tôi cũng không dại gì mà sang bên đó kiếm thêm chuyện. Cậu Hai thì bận đi giải quyết công chuyện làm ăn, thầy Trầm thì có ý không muốn cho tôi đụng tới chuyện gì hết. Đứng ngóng vào phòng dì Nguyệt cả buổi trời, muốn vào cũng vào không được nên tôi cũng thôi rồi đi về phòng mình nằm nghỉ. Tôi dự định là về phòng nghỉ ngơi một lát thôi rồi tìm cách hỏi chuyện của cậu Cả. Dì Nguyệt dù sao cũng đã ổn định, chỉ có cậu Cả là chưa rõ tình hình ra sao, tôi thiệt thấy lo lắng dữ lắm.

Cậu Cả không hiểu tại sao lại bất tỉnh, rõ ràng vẫn đang tốt lắm mà, hay là cậu có bệnh gì đó trong người mà giấu, tới bây giờ mới bộc phát lên? Mà cậu đi đâu, nhà của cậu ở đâu, sao đó giờ tôi chưa từng nghe dì Nguyệt nhắc tới vậy?

Đang ngồi trên ghế, chợt tôi nghe bên ngoài có tiếng động lạ. Có chút nghi ngờ, tôi liền đi ra kiểm tra thì y như rằng cửa bên ngoài bị khóa chặn. Tôi hoảng loạn rồi dùng sức đập của đùng đùng, vừa đập tôi vừa la hét cầu cứu nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa cho tôi. Kêu gào tới khản cổ, đập tới sưng vù cả tay nhưng cánh cửa gỗ vẫn ù lỳ không chút nhúc nhích. Thôi không xong rồi, phen này là chết chắc rồi, chết thật rồi.

Tôi áp tai vào sát cửa, nghe rõ bên ngoài có tiếng người đang nói chuyện nhưng họ lại giả vờ điếc không chịu mở cửa ra cho tôi. Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chỉ có thầy Trầm mới đủ quyền uy để làm chuyện này, chắc chắn…

Bực tức, tôi sút một phát vào cửa, sút rồi lại cảm thấy đau chân kinh khủng. Mẹ nó, cái số đúng tu hú, xuyên vào đâu không xuyên, lại xuyên trúng ngay hào môn thế gia. Bản thân thì lười tính toán lại thả ngay vào ổ gia đấu phiên bản nhà ông hội đồng. Bây giờ thì hay rồi, bị kẻ tiểu nhân bày kế rồi không biết thoát thân bằng đường nào nữa. Dì Nguyệt còn đang nửa mê nửa tỉnh, cậu Cả thì đi đâu chả biết đi đâu, bây giờ chỉ còn có cậu Ngọc. Mà thôi tôi cũng không hy vọng gì đâu, nếu kẻ kia đã điều khiển được thầy Trầm thì chắc chắn sẽ có cách ngăn cản cậu Ngọc không cho cậu ấy về. Thực ra thì tôi cũng không quá sợ hãi vì tôi biết chắc chắn là tôi sẽ sống, chứ chả nhẽ tôi xuyên không về đây rồi lại chết lãng xẹt như vậy hay sao. Chỉ là tôi không biết tôi sống có còn được toàn thay không hay là mất tay mất chân đây nữa. Cố gắng, cố gắng tìm cách thoát khỏi chuyện quái quỷ này, nếu có chết thì cũng phải để tôi gặp được thầy Trứ cái đã, không được gục ngã lúc này, nhất định không được gục ngã.

Sau khi trấn an bản thân, tôi mới thôi công việc đập cửa gào thét ngu ngốc kia lại. Đi tới giường nằm xuống, tôi bắt đầu suy luận về những chuyện xảy ra từ sáng tới giờ. Về chuyện của bà nội, chắc chắn là có kẻ muốn hại tôi nhưng xui xẻo sao lại may mắn cho hắn, chuyện dì Nguyệt đột nhiên sảy thai rồi thêm cả chuyện cậu Cả bất tỉnh làm cho kế hoạch của kẻ kia thêm độ thành công. Điểm yếu của thầy Trầm chính là má thầy ấy, nếu biết má mình bị người ta cố tình hãm hại thì ông ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua. Trong chuyện chén chè kia có rất nhiều điểm chứng minh là tôi vô tội nhưng bao nhiêu điểm đó gom cả lại cũng không bằng sự hoài nghi của người muốn tin là do tôi làm. Mà thầy Trầm, ông ấy như vậy mà tin, chứng tỏ là ông ấy có khúc mắc với tôi từ trước. Để xem xem, người thân cận với thầy Trầm ngoài dì Nguyệt ra thì còn có dì Dung, còn có cả… Bích Hà.

Dì Dung… tôi với bà ấy không có xung đột lợi ích gì hết, bà ấy hại tôi làm gì? Nhưng Bích Hà thì lại khác, cô ấy thích cậu Ngọc mà cậu Ngọc lại thích tôi… quá rõ ràng rồi còn gì, không cô ấy thì ai vào đây. Lật được tôi thì vị trí mợ Hai nhà hội đồng sẽ lăn đến chân cô ta, cô ta tính như vậy là quá trọn vẹn rồi đó. Đúng là suy nghĩ của kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, cô ta nghĩ trên đời này chắc chỉ có tôi và cô ta là con gái hay sao ấy.

Nhất định chén chè kia không có gì hết vì nếu bà nội trúng độc thì thầy Đồ đã nhìn ra được. Thầy Đồ trước sau vẫn một mực khẳng định bà nội là do bệnh cũ tái phát, mà bệnh cũ của bà ấy là bệnh về đại tràng. Để xem… nếu không phải có người bỏ độc thì sự tình sẽ nằm ở chỗ bà nội. Nguyên nhân là do gì nhỉ? Do bị đổi thuốc hay là do thức ăn hàng ngày?

Chuyện này muốn điều tra ra được thì phải gặp được bé Nhỏ, chỉ có con bé mới có thể giúp được tôi mà thôi, giờ tôi bị giam lỏng rồi không ra ngoài điều tra được.

Bỏ qua chuyện bà nội đi, chuyện cấp bách lúc này chính là chuyện tôi đang bị giam lỏng. Ví như chuyện của bà nội tình nghi là tôi hại bà ấy đi thì cũng không đến mức phải giam lỏng tôi kiểu này. Nếu đã giam lỏng tôi thế này thì e là có chuyện còn đáng sợ hơn như thế nữa…

Nghĩ nghĩ, tôi liền đi tới đập cửa phòng, vừa đập tôi vừa hét:

– Đói bụng quá, đem cơm cho tôi đi, sáng giờ tôi chưa có ăn gì hết. Muốn nhốt muốn giam gì thì cũng để tôi ăn cái đã, để tôi đói chết thì lấy ai mà nhốt nữa.

Phía bên ngoài có tiếng vọng đến:

– Cô đợi một chút, tôi xuống lấy cơm cho cô.

Đợi người bên ngoài đi rồi tôi mới chạy nhanh tới tủ lấy một sấp bạc mà trước kia cậu Cả cho tôi, thủ sẵn trong túi, đợi người kia đem cơm tới là dùng được.

Mấy phút sau, người ngoài cửa gõ gõ cửa sổ phòng tôi, anh ta nhét vào cho tôi một mâm cơm rồi định rời đi. Tôi nhanh tay chộp lấy tay anh ta kéo giữ lại rồi nhét sấp bạc vào tay anh ta, tôi nói gấp:

– Anh cho tôi gặp bé Nhỏ, tôi cho anh thêm bạc.

Người đàn ông kia lắc đầu kéo tay ra khỏi tay tôi, nhưng xui cho anh ta là tôi kéo tay anh ta chặt lắm, muốn ghì ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Anh ta nói:

– Cô tha cho tôi đi, tôi không giúp gì được cho cô đâu…

Tôi dùng sức ghì anh ta lại sát cửa sổ, tôi nói:

– Tôi chỉ bị giam tạm thời thôi, rồi cậu Ngọc sẽ đưa tôi ra. Nếu anh muốn sau này vừa có bạc lấy vợ rồi vừa thoát kiếp ở đợ thì giúp tôi. Tôi không bắt anh thả tôi ra ngoài đâu, anh chỉ cần kêu bé Nhỏ tới gặp tôi là được.

Người đàn ông kia mặt mày tái méc, anh ta ấp úng:

– Nhưng mà…

Tôi gấp gáp:

– Anh nhưng nhị một hồi nữa là cả tôi và anh cùng chết, giờ tôi la lên là anh xàm sở tôi thì anh coi như xong mạng, anh có tin không?

– Đừng… đừng cô…

– Vậy mau đi rồi tìm cách đưa bé Nhỏ tới gặp tôi, không cần mở cửa sổ, anh kêu con bé đứng bên ngoài nói chuyện là được. Anh tin tôi đi, tôi không chết được đâu, nay mai tôi được minh oan, tôi nhứt định không quên ơn của anh. Tôi hứa!

– Vậy… vậy…

– Giữ số bạc này, sau này tôi còn cho anh nhiều hơn, yên tâm.

Trước sức mạnh của tiền bạc và sự tự do, người đàn ông kia cuối cùng cũng chịu khuất phục. Thật ra thì tôi chọn mặt gửi vàng, biết anh này hiền lành lại dễ dụ nên tôi mới đàm phán được, chứ nếu là mấy tên gian xảo thì có cho trăm bạc cũng không ích lợi gì. Trước mắt là thấy có được chút cơ hội rồi, hy vọng là tôi gặp được bé Nhỏ.

Vì để không ai nghi ngờ, tôi lật đật lấy tay đóng cửa sổ phòng mình lại, có cửa sổ này cũng tốt, mặc dù không thoát ra được nhưng để lén lút nói chuyện thì được. Nếu trước kia tôi biết là tôi có ngày sẽ bị nhốt thì tôi đã đổi loại cửa sổ khác rồi, loại cửa này muốn trèo ra chắc phải mượn máy ép ép dẹp lép mới ra được quá.

Ngồi đợi bé Nhỏ lâu quá nên tôi lấy mâm cơm lên ăn tạm, công nhận bọn họ vẫn còn tình người, đồ ăn cũng ngon chứ không đến mức nuốt không nổi. Ừ nè, cá kho rồi rau mướp xào, canh chua cá lóc còn được tặng kèm thêm trái chuối. Đấy, thực đơn phải như vậy thì mới có sức lực mà nghĩ kế thoát thân chứ. Đang ăn giữa chừng, chợt nghe cửa sổ có tiếng gõ cốc cốc, tôi liền bỏ đũa chạy tới, áp tai vào cửa, tôi hỏi nhỏ:

– Ai?

– Là em… cô mở cửa sổ ra đi… em… Nhỏ nè cô.

– Em thiệt hả Nhỏ, mừng quá… mừng quá…

Nghe đúng giọng bé Nhỏ, tôi liền mở cửa sổ hí hí để nhận diện con bé. Con bé thấy tôi, nó gấp gáp an ủi:

– Trời ơi, cô đừng có nghĩ quẩn nghen cô, cô nhứt định không sao đâu cô… không sao đâu.

Tôi cười:

– Sao trăng gì, cô còn đang ăn cơm, em khỏi lo đi, cô không yếu đuối tới mức tự tử đâu.

– Giờ này mà cô còn tâm trạng ăn cơm?

– Chứ sao không ăn, cơm ngon thấy bà, không ăn bỏ uổng. Thôi thôi bỏ qua mấy chuyện đó đi, em nói cô nghe, ở bên ngoài rốt cuộc là có chuyện gì?

Bé Nhỏ nghiêm giọng, con bé nói vô cùng nhanh:

– Bây giờ em nói qua một lần rồi cô muốn dặn dò gì thì cô nói luôn nghen, em cũng bị canh chừng nhưng em đỡ hơn cô… Em nghe nói là Ông mới mời ông thầy nào tới, ông đó nói trong nhà mình có khắc tinh truyền kiếp khiến trong nhà xảy ra thảm họa chết chóc liên tục. Nếu bây chừ không tìm ra được khắc tinh thì từ người từ người trong nhà sẽ chết bất đắc kỳ tử. Ông đó không có nói là cô nhưng ổng nói là cô gái chết đi sống lại tuổi Dần. Ông nhà mình tin nên cho người nhốt cô lại rồi nay mai gì đó lập đàn lập phép giải trừ âm khí gì gì đó em cũng không rành nữa.

– Còn chuyện của Bà Nội?

– Em không biết nữa, em không nghe ai nói cái chi hết.

Tôi gật gù suy nghĩ một lát rồi dặn dò:

– Bây giờ em tìm cách đi báo cho cha má cô biết trước tiên, em nói là cô bị hãm hại kêu cha má cô tới cứu cô gấp. Tiếp nữa, em điều tra món ăn ngày hôm qua của Bà Nội giúp cô, điều tra coi bà ăn cái gì uống cái gì… em hiểu chưa? Nếu được… em kêu người chạy báo cho cậu Hai Ngọc… chắc là cậu Ngọc không có ở nhà đúng không?

– Dạ phải rồi cô, cậu Ngọc đi công chuyện mần ăn gì rồi, chưa thấy về.

– Ừ cô bị người ta tính kế rồi, chắc chắn là cậu Ngọc về không kịp đâu. Mà quên nữa, dì Nguyệt…

– Bà khóc suốt cô ơi, giờ Bà yếu lung lắm chưa có ra khỏi giường được, em không vô phòng Bà được… không biết mần sao.

– Nhỏ, nếu được… em tìm cách báo cho Bà… báo cho Bà nghe em…

– Nhỏ, xong chưa, có người thấy bây chừ.

Nghe tiếng người đàn ông kia thông báo, tôi lấy thêm mớ bạc nhét vào tay bé Nhỏ để phòng có chuyện cần dùng tới. Con bé rời đi, người đàn ông kia cũng chạy tới đóng chặt cửa sổ phòng tôi lại, để cho tôi bơ vơ một mình trong căn phòng tối om. Khẽ thở dài một hơi, bây giờ chỉ còn hy vọng vào bé Nhỏ mà thôi, hy vọng là cha má Út Quân có thể tới kịp để cứu tôi… tôi thực hy vọng…