Phú Hộ Cần xót xa khi nhìn thấy Nhược Linh từ đầu đến chân bám đầy bùn đất, ông khẽ thở dài "Nhược Linh, chúng ta về nhà thôi !"
- Không, con không về đâu...lòng người nơi đó rất đáng sợ !
Phú Hộ Cần xoa mi mắt "Nhược Linh à !"
- Cha, cha đừng khuyên con nữa.
"Nhược Linh, ta hứa sẽ không để con chịu thêm chút thiệt thòi nào nữa !"
Thấy Phú Hộ Cần thành tâm đến thế, Nhược Linh cũng không nỡ lòng từ chối. Hơn nữa, thì cô cũng không biết mình phải đi đâu đây. Trở về nhà cha mẹ đẻ là chuyện không thể nào.
Phú Hộ Cần đỡ Nhược Linh đứng lên và nhẹ nhàng dìu cô trở về nhà...
Trước sự chứng kiến của hàng chục đôi mắt của người trên kẻ dưới trong nhà, nhưng Phú Hộ Cần vẫn mặc kệ, ông đưa Nhược Linh trở về phòng.
Bà hai vô cùng tức giận "Lão gia, ông như thế là có ý gì ?"
Phú Hộ Cần lạnh lùng lên tiếng "tôi vẫn còn chưa hỏi tội bà, thế mà bà dám hạch hỏi tôi ?"
Bà hai lắp bắp..."tôi...tôi...tôi thì có tội gì chứ ?"
"Bà đã làm những gì thì trong lòng bà tự hiểu rõ, Ngọc Như...tôi khuyên bà hãy giữ lại cho mình chút tôn nghiêm để tôi còn thấy tôn trọng bà !"
'Ông...lão gia !'
Phú Hộ Cần không để tâm đến bà hai, ông tiếp tục dìu Nhược Linh đi qua khoảng sân giữa rộng lớn.
Mỹ Diện đang ngồi buồn bã, chứng kiến cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngỡ ngàng "Quả nhiên, lão gia...ông ấy thật sự rất để tâm đến Nhược Linh !"
Nhược Linh dừng lại trước mặt Mỹ Diện, giọng yếu ớt khẽ thì thào "dì ba, tôi không hại dì...dì có tin tôi không ? Cũng như tôi đã tin dì, khi dì nói dì không hại tôi".
Mỹ Diện nhíu mày "đúng vậy...nếu như Nhược Linh muốn hại mình thì sẽ không dùng cách trắng trợn đến như vậy...Cuối cùng là ai đã đứng phía sau, ai đã gây ra những tội lỗi này ?"
Thấy Mỹ Diện không lên tiếng, Nhược Linh u buồn lặng lẽ trở về phòng.
Mỹ Diện đứng nhìn theo bóng lưng Nhược Linh, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi !
Phú Hộ Cần khẽ bảo Mỹ Diện "bà theo tôi vào thư phòng một lúc".
'Dạ lão gia !'
…………
"Mỹ Diện, bà ngồi đi !"
'Dạ thưa lão gia !'
"Sức khoẻ của bà thế nào rồi ?"
'Dạ..dạ tôi khỏe hơn nhiều rồi lão gia !'
Phú Hộ Cần ôm lấy Mỹ Diện và bế cô nằm xuống ghế dựa..."bà ba của tôi đã khỏe rồi thì chúng ta thực hiện nghĩa vụ vợ chồng nhỉ !"
Mỹ Diện đỏ cả mặt "Lão gia ông đừng có mà không biết xấu hổ".
Phú Hộ Cần mỉm cười, ông rất ít khi cười, nhìn ông cười đẹp đến ngất ngây hồn người, Mỹ Diện đã bị ông thu phục hoàn toàn.
'Lão gia !'
"Bà có biết không Mỹ Diện ? Tôi rất hy vọng và luôn luôn mong muốn gia đình của chúng ta luôn được hạnh phúc. Quan trọng nhất là phải cố gắng hòa thuận, cho gia đình mình trong ấm ngoài êm. Bà hiểu ý của tôi không Mỹ Diện ?"
Mỹ Diện gật đầu !
Phú Hộ Cần ôm Mỹ Diện vào lòng, ông cũng cảm thấy thương cho cô vì cô còn quá trẻ mà đã chịu đựng quá nhiều buồn tủi. Ông hứa với lòng là sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cô, ông biết cô là người khá hiền lành.
Bà hai đứng nép bên cánh cửa sổ, nhìn vào cảnh đẹp bên trong thư phòng mà lòng ghen ghét trỗi dậy !
'Mỹ Diện, mày được lắm...con đàn bà khốn kiếp, cả mày và con nhãi ranh Nhược Linh kia đều phải chết thảm !'
'Bà hai !'
Hầu nữ mang trà nóng đến cho Phú Hộ Cần...
Nghe có tiếng người nói chuyện bên ngoài, Phú Hộ Cần buông Mỹ Diện ra, ông chỉnh sửa lại xiêm y rồi ngồi nghiêm trang đọc sách !
Cốc...cốc...
"Vào đi !"
Bà hai giật lấy khay trà trên tay hầu nữ và đi vào thư phòng...
'Lão gia, trà của ông đây !'
Bà hai rót tách trà rồi đưa đến trước mặt Phú Hộ Cần "Lão gia dùng trà"
Phú Hộ Cần kéo Mỹ Diện ngồi lên đùi mình và nhẹ thổi tách trà rồi đưa lên môi cô "bà uống tách trà đi cho ấm người !"
Mỹ Diện ngượng ngùng uống vào vài ngụm nhỏ.
Bà hai không thể chứng kiến nổi nữa nên quay bước rời đi, mang theo nỗi căm hận ngút trời !
'Lão gia, chị hai đang giận chúng ta có phải không ?'
"Bà cứ mặc kệ bà ấy !"
...........
Buổi sáng sớm trời đẹp !
Nhược Linh dạo quanh vườn, cô đưa mắt nhìn quanh...vô tình nhìn thấy Phú Hộ Cần đang ôm Mỹ Diện ngồi ngắm hoa. Nhược Linh âm thầm rút lui để không làm phiền buổi sáng tốt đẹp của hai người bọn họ.