Phú Hộ Cần quay đầu lại, thấy Nhược Linh đang đứng sau lưng mình. Trong ánh mắt bất chợt, ông vô tình chìm đắm với vẻ đẹp nghiêng thành.
Nhược Linh chạy đến bên cạnh Phú Hộ Cần, dịu dàng lên tiếng hỏi "mình về nhà bây giờ chưa cha ?"
Mắt Phú Hộ Cần thoáng buồn "Nhược Linh, chúng ta ở lại đây vài hôm !"
- Nhưng...
Phú Hộ Cần khẽ bảo "tối nay, các cao tăng trong chùa sẽ giúp con đọc kinh Phật giải trừ âm khí !"
Nhược Linh hốt hoảng "cha...con không muốn đọc kinh gì gì đó đâu ạ !
"Ngay cả lời của ta mà cũng để ngoài tai sao ?"
- Dạ thưa cha, con không dám !
Phú Hộ Cần không nói gì thêm, ông chỉ nắm lấy bàn tay Nhược Linh rồi dẫn cô đi về phía sau hậu viện, nơi này có một thác nước.
Nhược Linh ngạc nhiên "wao, đẹp quá !"
Nhược Linh chợt thấy lòng mình vô cùng thanh tịnh, không có chút ưu phiền nào lưu lại trong tâm trí.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay Phú Hộ Cần truyền đến, nó như tan chảy cả trái tim cô.
Cả hai cùng đứng thật lâu, mỗi người một tâm trạng.
Phú Hộ Cần rất lo lắng cho Nhược Linh, nhìn thấy cô xanh xao tiều tụy mà ông không khỏi đau lòng.
Nhược Linh lại nhớ đến Gia Thành, gần đây anh luôn bên cạnh cô như hình với bóng. Hôm nay, vắng bóng anh nên khiến cô cảm thấy không được vui...như thiếu đi hẳn một hương vị trong cuộc sống.
"Nhược Linh !"
- Dạ !
"Hãy ở bên cạnh ta, có được không ?"
Nhược Linh nhíu mày, cô thật sự không hiểu ý của Phú Hộ Cần, đây là lần thứ hai ông đã nói lên câu này.
'Lão gia !'
Phú Hộ Cần nhìn người đang đứng sau lưng "Để tôi bảo gia đinh đưa bà về nhà".
'Thế còn ông ?'
"Ta và Nhược Linh sẽ ở lại đây vài hôm"
Mỹ Diện không biết Phú Hộ Cần muốn làm gì nhưng trước giờ lời Phú Hộ Cần nói thì chính là lệnh.
'Dạ thưa lão gia !'
"Bà đi đường cẩn thận"
'Ông yên tâm đi mà !'
Mỹ Diện nhìn Nhược Linh rồi khẽ lên tiếng "Thưa mợ, tôi về !"
- Dạ dì ba.
Nhược Linh cùng Phú Hộ Cần ở lại chùa đọc kinh vài hôm. Thấy sắc mặt cô trở lại hồng hào, Phú Hộ Cần mới yên tâm mà từ giã thiền sư ra về.
………
Sáng sớm, trên cành cây còn đọng lại những giọt sương mai mong manh. Nhược Linh đứng trước bậc thềm nhìn xuống sân, không khí trong lành của buổi sáng sớm nơi thiền môn thật tuyệt.
"Nhược Linh !"
- Cha !
"Thu dọn hành lý xong chưa ?"
- Dạ rồi ạ !
Văng vẳng tiếng chuông chùa êm dịu bên tai, như xua tan bao nỗi sân si ưu phiền. Nhược Linh nhìn ngàn cây lung lay chuyển mình trong gió rồi chậm rãi từng bước rời đi...rời khỏi chùa là phải vượt qua cánh rừng rộng mới về đến làng.
Phú Hộ Cần đi phía trước, Nhược Linh lủi thủi theo sau. Cả hai không ai lên tiếng, chỉ có tiếng chim hót vang chào ngày mới bắt đầu, nắng vàng xuyên qua những mành lá sưởi ấm cả khu núi rừng đang còn lành lạnh trong hơi sương giá buốt.
Nhược Linh mãi ham chơi, cô vừa hái hoa vừa bắt bướm dọc theo ven đường.
"Nhược Linh !"
Không nghe thấy tiếng trả lời, cũng không nghe tiếng bước chân phía sau lưng, Phú Hộ Cần giật mình "con bé đâu rồi ?"
Ông quay trở lại tìm kiếm, thấy Nhược Linh cầm bó hoa dại trên tay mà nheo mắt "Nhược Linh !"
- Cha !
"Không còn sớm nữa, nhanh chân trở về thôi !
- Dạ !
Á...
"Nhược Linh !"
Nhược Linh bị vấp ngã, đau đớn đến mức phải rơi nước mắt !
"Thấy sao rồi ?"
- Chân con đau quá !
Phú Hộ Cần nhìn thì thấy cổ chân Nhược Linh sưng tấy lên mà không khỏi xót xa. Ông khom xuống và đưa tay ra nhẹ nhàng nâng bàn chân cô lên rồi dịu dàng xoa bóp.
Nhược Linh ái ngại rụt chân về, ai đời lại để cha chồng bóp chân cho mình chứ.
Phú Hộ Cần lạnh giọng lên tiếng "nếu không muốn ngồi xe lăn cả đời thì cứ rụt chân lại".
Nhược Linh ngoan ngoãn ngồi yên "phiền cha rồi !"
Phú Hộ Cần không nói gì thêm, chỉ ngồi xoa nắn cổ chân giúp Nhược Linh.
Nhược Linh lại không thể nào ngờ một người đàn ông lạnh lùng như Phú Hộ Cần mà lại có lúc dịu dàng đến như thế.
"Thấy đỡ hơn chưa ?"
Nhược Linh lắc đầu, cô muốn được chăm sóc thêm một lúc nữa. Đâu phải là lúc nào cũng được một người đàn ông đặc biệt như Phú Hộ Cần chăm sóc cho mình, ngu gì mà bỏ qua sớm. Chi bằng cứ ngồi tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này thêm một chút vậy.
Nhìn nét mặt mãn nguyện của Nhược Linh, Phú Hộ Cần thầm cười "Cô bé này...dễ thỏa mãn như vậy sao".
- Dạ được rồi ạ !
Phú Hộ Cần nhìn chân Nhược Linh vẫn còn sưng rõ to nên có chút lo lắng, thế này mà đi bộ một quãng đường xa thì sẽ ảnh hưởng đến gân cốt.
"Nhược Linh !"
- Dạ con nghe ạ !
"Để ta cõng về !"
Nhược Linh há hốc mồm, cô nghĩ có lẽ là cô đã nghe nhầm. Câu này nhất định không phải là do Phú Hộ Cần nói ra, nhất định không phải.
Phú Hộ Cần đợi một lúc nhưng không thấy Nhược Linh lên lưng cho mình cõng thì khẽ lên tiếng "bị bông gân rồi, không nên vận động, tạm thời cứ ở yên một chỗ vậy".
Nhược Linh không lên tiếng, ngầm đồng ý. Cô choàng đôi tay ôm lấy cổ Phú Hộ Cần.
Phú Hộ Cần cõng Nhược Linh trên lưng nhưng không muốn đi vội, ông chậm rãi từng bước một, sợ cảm giác này sẽ nhanh vụt mất, ông muốn mọi thứ sẽ dừng lại tại thời khắc này.