Nhìn Nhược Linh lo sợ ngồi co ro ôm lấy bờ vai gầy của mình, quần áo rách nát, tóc tai bù xù, Phú Hộ Cần lòng đau như cắt, ông ôm lấy Nhược Linh vào lòng và trấn tĩnh cô "Được rồi, đừng khóc nữa...ta đến rồi đây !"
Nhược Linh càng khóc dữ dội hơn..."cha !"
Phú Hộ Cần nhìn người đàn ông nằm bất động trên vũng máu tươi, Phú Hộ Cần nhíu mày "đã xảy ra chuyện gì ?"
- Cha...cha ơi ! Con...con giết người rồi !
Phú Hộ Cần lạnh lùng nhìn xác người đàn ông, rồi nhìn lại thân thể rách nát của Nhược Linh mà nỗi căm phẫn càng dâng cao, ông siết chặt tay thành nắm đấm.
Cảm nhận được Nhược Linh đang run bần bật trong lòng mình, Phú Hộ Cần càng muốn ăn gan uống máu kẻ đã khiến cho cô ra nông nỗi này.
"Đừng sợ...có ta ở đây !"
'Nhanh giải cô ta đi !'
Phú Hộ Cần lạnh lùng hỏi Lý trưởng "ông muốn làm gì ?"
Lý trưởng cười cười rồi trả lời Phú Hộ Cần "Cô ta bị nghi ngờ giết người, cần phải đưa về thẩm tra !"
"Ông thật sự muốn đưa người về tra hỏi ?"
'Ngài Phú Hộ thông cảm, tôi ăn cơm của dân, làm việc cho dân...đương nhiên là phải hết lòng vì dân !'
Phú Hộ Cần cười lạnh "khá hay cho câu hết lòng vì dân".
"Được thôi, nếu hôm nay ông đưa con bé về thì sau này ông sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với tôi !"
Lý trưởng có hơi lo sợ nhưng ông cũng không biết phải làm thế nào, khi mà bà hai vợ lẽ Phú Hộ Cần chính là em gái họ của ông. Bà hai đã lên tiếng nhờ giúp đỡ, ông sao có thể làm lơ.
Lý trưởng lạnh giọng ra lệnh "áp cô ta về".
- Cha...
"Nhược Linh đừng sợ, ta sẽ tìm cách"
- Cha !
Mắt Phú Hộ Cần nhìn Lý trưởng một cách sắc lạnh "khi mọi việc chưa rõ ràng, ông đừng lạm dụng hình phạt với cô ấy, cô ấy có bất kỳ thương tích nào thì ông cũng không giữ được cái chức Lý trưởng này đâu !"
Lý trưởng cảm giác sống lưng mình ớn lạnh, ông rùn mình rồi vội vã đi theo sau lính sai.
'Thật khủng khiếp, người gì mà lạnh như tảng băng vậy không biết'.
...----------------...
Rầm...
Bà hai giật mình khi nghe tiếng đạp cửa !
'Ông như vậy là có ý gì ?'
Phú Hộ Cần lạnh lùng hỏi bà hai "tại sao bà lại hãm hại Nhược Linh ?"
'Hừ...gọi tên thân mật đến thế cơ đấy !'
"Bà trước giờ vẫn luôn độc ác như vậy, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn bà...bà cũng đừng quá lộng quyền, nếu như Nhược Linh xảy ra chuyện gì không hay thì bà cũng nên đào sẵn huyệt cho mình đi".
Bà hai cười khẩy "tôi mỏi mắt trông chờ !"
Phú Hộ Cần quay lưng rời đi, ông chỉ để lại một câu không mặn không nhạt "đến lúc đó thì bà đừng trách tôi không nghĩ đến tình nghĩa phu thê".
'Tình nghĩa phu thê sao ? Ông mà cũng có nghĩ đến tình nghĩa phu thê với tôi sao ? Ngày xưa, thì lúc nào ông cũng yêu thương và chiều chuộng người vợ cả của mình, cho đến khi bà ta chết...những tưởng ông sẽ đối xử tốt với mẹ con tôi, nhưng từ đâu lại xuất hiện một ả Mỹ Diện ! Tình nghĩa phu thê với tôi sao ? Tôi đúng là nghe được truyện cười nhân gian mà !"
Phú Hộ Cần tiếp tục bước, ông không muốn tranh cãi với bà hai, chẳng ích lợi gì trong giờ phút này. Ông đi một mạch đến nhà Chánh tổng !
Vừa đến nơi đã thấy Chánh tổng đang cắt tỉa đám hoa giữa sân lớn. Thấy Phú Hộ Cần đến, Chánh tổng cười hí hửng...
'Hôm nay, rồng đến nhà tôm, thật vinh hạnh. Mấy khi được ngài Phú Hộ đây ghé sang chơi, xin mời ngài vào trong uống tách trà !'
Phú Hộ Cần chậm rãi bước theo Chánh tổng !
Chánh tổng rót tách trà và đưa đến trước mặt Phú Hộ Cần, nhìn thấy sắc mặt âm u lạnh lẽo của Phú Hộ Cần thì đoán được ông đang xảy ra chuyện !
'Chẳng hay ngài Phú Hộ hôm nay ghé chỗ tôi có việc gì ?'
Phú Hộ Cần thở dài "không giấu gì Chánh tổng đây, hôm nay tôi đến đây là để nhờ ông giúp tôi một việc !"
Chánh tổng nhìn sâu vào mắt Phú Hộ Cần "chẳng hay là việc gì ?'
"Con dâu tôi đã bị ai đó hãm hại, giờ bị nhốt ở chỗ Lý trưởng !"
'Bị ghép vào tội gì ?'
"Giết người, nhưng tôi dám lấy mạng mình ra bảo đảm...con bé là do bị người khác hại !"
Chánh tổng ngồi vuốt râu, sắc mặt trầm tư "Lý trưởng không phải là anh vợ của ngài Phú Hộ đây sao ?"
Phú Hộ Cần cũng vì việc này mà đau đầu, Lý trưởng là anh họ của bà hai, mà bà hai lại căm ghét Nhược Linh. Chuyện này ông biết là có liên quan đến bà hai, nếu không thì Lý trưởng đã không tìm được đến nơi xảy ra vụ việc giữa Nhược Linh và tên đàn ông kia. Sự việc xảy ra nhanh đến mức ông không thể trở tay kịp.
Qua một hồi ngồi nghe Phú Hộ Cần kể lại sự việc xảy ra, Chánh tổng cũng đoán là việc này thật sự có liên quan đến bà hai, và cả việc Nhược Linh bị mất tích ở buổi đưa tang.
'Ngài Phú Hộ xin cứ yên tâm, tôi sẽ đứng ra xét xử vụ án này !'
Phú Hộ Cần cảm ơn Chánh tổng và từ biệt ra về ! Ông phải ghé qua xem Nhược Linh thế nào, có bị tên Lý trưởng kia dụng hình hay không.