Lâm Hạ - Bạch Lạc

Chương 18: Cô ấy ở đâu



Nhưng hiện tại, Tang Ninh có thông tin của Lâm Hạ, cô không ngại ngần lợi dụng Lâm Hạ một chút, đành nhẹ nhàng ôm chiếc điện thoại đến đặt điều kiện với em trai cô. Hai người cách nhau vài tháng tuổi, nhưng em trai cô còn đứng đắn hơn cô rất nhiều.

Khi Tang Ninh nói với Tang Kiệt chuyện muốn làm trong ngành giải trí thêm hai năm nữa, ánh mắt sắc lạnh của Tang Kiệt bỗng khiến Tang Ninh có đôi chút nhột trí. Cậu em này sao lúc nào cũng cứng rắn như vậy. Nhưng đã đến đây để mặc cả không thể đi về tay không, huống hồ cô vốn dĩ là người nắm đằng chuôi cơ mà, cô nhất định không được sợ.

Tang Ninh sau khi thấy Tang Kiệt có dấu hiệu tức dậy, bèn đưa bức ảnh Lâm Hạ đặt xuống bàn làm việc của anh. Khuôn mặt anh ngày đêm mong nhớ hiện ra trước mắt, cô ấy vậy mà thực sự xuất hiện rồi. Sự điềm tĩnh của anh giống như lớp vỏ bọc được trút xuống, Tang Kiệt đứng dậy nhìn về hướng Tang Ninh, trầm lắng thốt ra một câu nói:

- Cô ấy ở đâu.



Tang Ninh cuối cùng vẫn cùng Tang Kiệt đến phía Bắc, tổng tài lạnh lẽo ưa sạch sẽ như anh, cuối cùng lại phải cùng Tang Ninh đến nhà Diệp Trình. Nhìn chiếc xe hơi sang trọng đậu ở đầu thôn liền khiến đám trẻ con thích thú. Chúng hò hét nhảy múa quanh chiếc xe khiến Diệp Trình cùng Dì Oánh lo sợ. Buổi trưa mọi người nhẹ nhàng cùng nhau ăn cơm tại nhà, ăn xong dì Oánh liền thông báo muốn nấu mâm cơm buổi tối mời mọi người trong làng đến cùng ăn cơm. Về chuyện Tang Ninh cùng Diệp Trình yêu đương trước giờ Tang Kiệt chưa từng để ý. Chỉ cần hai người đồng ý chấp nhận lẫn nhau, vậy là được rồi, gia thế đối với anh mà nói không thể nào sánh được khi người thân duy nhất của anh không được hài lòng.

Nhà có cô con dâu muốn đón về liền khiến tâm trạng mẹ Diệp Trình lòng vui như mở hội, vốn là muốn giới thiệu Lâm Hạ cho anh nhưng sau lại biết anh có người yêu rồi, bà mừng vui khôn siết.

Buổi chiều, Diệp Trình để Tang Ninh ở nhà cùng mẹ mình, sau đó nhanh chóng đưa Tang Kiệt đến nơi Lâm Hạ sống, căn nhà nhỏ với giàn nho trước cửa, đúng như căn nhà mà cô từng nói với anh trước đây, có thể nơi này hơi nhỏ cũng chật hẹp so với những căn nhà Tang Kiệt từng sống, nhưng từng chi tiết được cô trang trí cho ngôi nhà đủ để anh hiểu được cô mong muốn sống trong căn nhà này như nào.

Đây là nơi cô ấy sống hơn nửa năm nay, không có tiền bạc, không hề giàu sang phú quý, chỉ đơn giản là cuộc sống bình dị qua ngày, nhưng lại hiểu được tâm tư đầy nhẹ nhàng của cô. Tang Kiệt bước từng bước đi nhẹ nhàng vào trong căn phòng nhỏ, chiếc giường đơn sơ vẫn còn vương vấn mùi hương của cô. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường cũng chỉ đơn giản một chiếc gương, một chiếc lược, không hề giống như khi cô ở An Lạc Thủy Lâm được anh mua cả đống mỹ phẩm đắt tiền sau đó sắp xếp gọn gàng chỉ đợi cô đến và sử dụng.

Kéo chiếc ngăn kéo nhỏ ra, trong mắt anh chỉ toàn thấy hình ảnh của mình, những tờ báo kinh tế được cô vuốt phẳng, gấp thật ngay ngắn để vào trong ngăn kéo, vì đơn giản trên những tờ báo đó đều là hình ảnh của anh. Tâm tư của cô ngập tràn hình ảnh của anh đến như vậy, mà chính bản thân anh gần như muốn giết chết tình cảm của chính cô dành cho mình.

Tâm tình Tang Kiệt trở lên nặng nề hơn bất kì khi nào hết, hóa ra cô yêu anh đến như vậy.

Khi Tang Kiệt ngập tràn trong suy nghĩ của mình liền nghe thấy tiếng từ bên ngoài vọng đến. Là Lâm Hạ đang chào hỏi cùng Diệp Trình, chính bản thân cô cũng đang không biết rằng trong căn nhà của mình còn đang chất chứa một người nữa. Diệp Trình cùng Lâm Hạ ngồi ở phía bên ngoài nói cùng nhau những câu chuyện bâng quơ. Hai người dường như đều có thể tâm sự lại những ngày vừa qua như một phép lịch sự. Diệp Trình cũng hỏi cô có muốn liên lạc với Tang Kiệt, cô chỉ có thể thở dài. Cô cho dù muốn liên lạc với anh thì sao cơ chứ, liệu anh có thể nể tình hai người ở qua với nhau vài đêm mà bắt máy của cô sao.



Huống hồ từ khi đến nơi này, cô dường như không hề quan tâm đến điện thoại, chỉ là thi thoảng thấy nhà bác trưởng thôn sẽ thấy những tờ báo kinh tế, cô liền xin về để đọc, đó cũng là thứ giải trí duy nhất của Lâm Hạ tại thôn quê này. Nếu không cũng sẽ là cùng Dì Oánh chạy dong duổi ngoài đồng cho đến khi trời tối hẳn mới trở về căn nhà của mình.

Cuối cùng lại, Diệp Trình chỉ có thể cảm ơn cô thời gian qua đã ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ anh, huống hồ công lao của cô đối với nơi này, không phải chỉ riêng anh, mà tất cả người dân thôn này đều nhận thấy, đều có thể hiểu được tâm tư của cô. Cô cho đi kiến thức không hề lo lắng mất mát điều gì, thậm chí nhiệt tình cùng nơi này phát triển. Đối với Lâm Hạ, cô vẫn luôn là người thông minh giỏi giang như thể chỉ là tất cả trong lòng cô vẫn luôn là có một nối lặng lòng sâu thẳm mà thôi.

Khi Diệp Trình cùng Lâm Hạ nói chuyện, anh liền không thấy Tang Kiệt đi ra, anh biết rằng có lẽ Tang Kiệt không muốn Lâm Hạ chạy mất, cùng Lâm Hạ nói thêm vài câu liền dời khỏi.

Lâm Hạ nhẹ nhàng bước vào trong phía căn nhà, đặt chiếc giỏ đựng đầy những trái nho chín lên chiếc bàn bếp, rửa sạch sẽ sau đó nhanh chóng sắp xếp ra một chiếc đĩa lớn. Thời gian gần đây cô có thói quen ăn nhiêu hoa quả, nơi này lại dồi dào hoa quả, không những chỉ có nho mà còn có thêm nhiều loại hoa quả dân dã mà nơi thành phố kia khó có thể mua được. Nhưng đến khi cô nhìn qua kính tủ bếp liền thấy một dáng người đàn ông cao lớn.

Lâm Hạ bỗng giật mình quay lại.

Tang Kiệt đứng phía sau lưng cô, không nhanh không chậm, cũng không giống rằng người đàn ông kia lâu ngày không gặp, sốt sắng muốn tìm cô. Trên phía khuôn mặt anh nhìn cô không có chút hờ hững, chỉ là gánh nặng thâm tình khiến Lâm Hạ chẳng còn đủ tự tin để tiếp tục nhìn anh nữa.



Lâm Hạ cúi đầu xuống, người đàn ông này cô ngày đêm mong ngóng, nhưng mà cơ duyên đưa hai người đến mức này, điều khiến cô buồn nhất, đó chính là anh đã không muốn gặp cô, vậy mà giờ xuất hiện hở nơi này lại hờ hững với cô đến vậy.

Tang Kiệt vốn nghĩ khi nhìn thấy anh Lâm Hạ liền sẽ vội vã chạy đi, nhưng cô không làm như vậy, hóa ra giữa hai người không phải là chạy trốn nhau, chỉ là chưa từng một lần ngồi xuống nghe nhau nói mà thôi.

- Em vẫn ổn chứ.

- Ừ, vẫn tốt.