Trên chính sảnh, Hạ Tử Dụ nghe ám vệ truyền lời xong thì ngẩn người. Cách lớp bình phong mờ, y nhìn dàn mỹ nhân đủ mọi dáng vẻ ở ngoài chính đường, cứ có cảm giác như thể Tần Kiến Tự rất chiều chuộng mình vậy.
Y khẽ ho một cái, trước tiên cứ bảo hoàng đế nhỏ bay ra xem có ai là Sở Phi không đã.
"Tiểu thiếu gia," Đương nhiên là ám vệ sẽ không làm lộ thân phận thật của Hạ Tử Dụ, "Tiểu thiểu gia có gì cần sai bảo không ạ?"
"Vương gia nói rằng để mặc cho ta xử lý?"
"Vâng ạ."
"Vậy thì trước tiên hãy chọn ra những ai có nhan sắc đẹp, cho một chút bạc và trả lại khế ước bán thân." Trước đó Hạ Tử Dụ đã được xem tranh vẽ chân dung của Sở Phi, dáng người cao gầy giỏi múa kiếm, diện mạo thanh tú nhưng chưa đẹp bằng Trịnh Đình Chi. "Người nào yếu đuối mềm mỏng quá cũng không cần, đưa ra ngoài hết."
"Vâng."
"Còn nữa, kiểu chim nhỏ nép người không cần, kiểu đẫy đà nở nang cũng không giữ lại. Người nào thân thiết với vương gia cũng đuổi hết đi."
"......Vâng."
"Trả lời ngập ngừng quá, ngươi bất mãn gì với bản thiếu gia à?"
"Thuộc...thuộc hạ không dám."
Chớp mắt đã đuổi đi hơn một nửa, Hạ Tử Dụ ngồi sau bình phong mà nhìn ngắm. Những người bị đuổi đi không có ai khóc lóc hay cầu xin, trái lại cứ như thể được giải thoát khỏi gánh nặng. Y xoa cằm cảm thấy hơi kỳ lạ, hoàng đế nhỏ bay về chỉ cho y một người.
"Người thứ ba ở hàng thứ hai, rất nổi bật."
Hạ Tử Dụ đội chiếc mũ có màn che rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Quả nhiên, y nhìn thấy người đang quỳ ở vị trí đó đang ngồi thẳng lưng rất nghiêm chỉnh. Hạ Tử Dụ đi quanh một vòng rồi mới đi đến trước mặt người tên là Sở Phi ấy, cố tình cúi xuống ra vẻ tò mò.
"Ngươi biết làm gì?"
"Tiểu thiếu gia," Ám vệ vội vã ngăn lại, "Sao ngài lại đi ra ngoài thế."
Sở Phi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Hạ Tử Dụ một lúc rồi quỳ rạp xuống hành lễ, "Tiểu nhân biết múa kiếm."
Hạ Tử Dụ lại hỏi han mấy người bên cạnh, có người được chuộc thân từ Sở Quán, có kẻ lại là nam sủng mà thị lang ngự sử tiện tay tặng cho Tần Kiến Tự trong yến tiệc, có người biết hát, có kẻ biết đàn. So với những người đã được đưa đi vừa rồi thì những người này không xuất sắc bằng họ.
"Vậy thì tranh thủ bây giờ bản thiếu gia đang rảnh rỗi," Hạ Tử Dụ ngồi lên ghế gia chủ, lười biếng tựa lưng về phía sau, "Từng người các ngươi hãy biểu diễn tài năng xuất sắc nhất của mình, nếu bản thiếu gia thấy hay thì sẽ sắp xếp cho các ngươi một vị trí tốt hơn."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đoán già đoán non rốt cuộc tiểu thiếu gia này là ai mà lại có thể nhúng tay vào chuyện của vương phủ, vương gia cũng mặc cho y làm gì thì làm. Nhưng cũng đành chịu, từng người đứng lên biểu diễn.
Chính đường trở nên nhộn nhịp hơn, người hát triền miên đau khổ, kẻ đàn khẩn thiết không thôi.
Tần Kiến Tự ngồi trong thư phòng nghe thấy tiếng thì ngừng viết, ngay sau đó hắn tiếp tục phê duyệt tấu chương. Các ám vệ thấy vậy thì thầm xúc động, vương gia nhà mình vất vả làm việc thay cho hoàng đế nhỏ, y thì hay rồi, còn đang hưởng thụ cuộc sống mà đáng lẽ ra vương gia phải được hưởng thụ.
Cho đến khi Sở Phi bước lên trình diễn một đoạn múa kiếm.
Hắn rút kiếm giương lên, lưỡi kiếm lướt đi như mang theo gió, eo xoay về phía bên trái rồi chùng chân xuống theo tiếng trống nền.
"Tùng!" Sở Phi bắt đầu giương kiếm lên và cất tiếng hát, về non sông đất nước, về giấc mộng sa trường. Hắn vừa di chuyển vừa huơ lên mũi kiếm như thể đang giết địch, chân bước lên phía trước rồi đâm thẳng kiếm, sau đó lập tức thu về.
Ánh kiếm lóe sáng lướt qua một ngọn nến, tiếng ca càng trở nên lảnh lót hùng hồn mà vẫn không kém phần bi thương đau xót, kết hợp với bước chân chậm rãi vô cùng điêu luyện.
Hạ Tử Dụ vừa xem vừa cắn trái cây, liếc mắt nhìn phía sau chiếc cột. Y thầm tính toán khoảng cách, nếu ca hát ở đây thì thư phòng bên kia cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Quả nhiên không biết Tần Kiến Tự đã đi ra từ lúc nào, ánh nhìn của hắn toát lên vẻ ngạc nhiên, "Đây là những người ở ngoại viện? Là do ai tặng?"
"Tám tháng trước cựu Hộ bộ chủ sự đã tặng ngài, xuất thân trong sạch ạ." Ám vệ báo cáo, "Nhưng ngài không yên tâm nên lấy lý do hắn làm vỡ một chiếc ly rồi đuổi ra ngoại viện."
"Căn cơ thế này, đúng là một hạt giống tốt."
"Vương gia đã nói mặc cho ta xử lý, bây giờ ngài hối hận rồi sao?" Hạ Tử Dụ đưa tay ra cản lại, "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Sao ngài lại nói một đằng làm một nẻo như vậy."
Tần Kiến Tự nghe vậy thì quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Tử Dụ thì nheo mắt lại.
Các nam sủng trong chính đường đều quỳ xuống và cúi đầu, thầm nhủ tên tiểu thiếu gia này xong đời rồi. Thế nhưng tất cả lại thấy Tần Kiến Tự bước lại gần, vén lên tấm màn che trên mũ Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ muốn trốn nhưng lại bị nắm gáy, bàn tay đó lại tiếp tục di chuyển ra phía trước để nắm cằm, hai ngón tay miết lên môi y rồi luồn vào trong miệng.
Hạ Tử Dụ tái mặt.
"Sao tiểu thiếu gia lại bực bội thế?" Tần Kiến Tự hỏi, "Cái miệng này càng ngày càng không biết sợ rồi nhỉ."
Ngón tay hắn đã trở nên ướt át, màn che của mũ rất dài nên có thể che đi động tác của Tần Kiến Tự. Hạ Tử Dụ muốn nghiêng đầu để tránh nhưng lại bị xoay về, đành phải mặc cho Tần Kiến Tự luồn tay vào trong miệng. Người trên chính đường đều cố gắng quỳ sát xuống, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
Hạ Tử Dự ngồi trên chủ vị dần run lên, y ngước mắt cố gắng nuốt nước miếng, nhìn Tần Kiến Tự qua lớp vải màn che, không thể phát ra một tiếng kêu nào.
Hồi lâu sau, Tần Kiến Tự rút tay về rồi giấu sau lớp vải tay áo, hai ngón tay hắn vẫn còn ướt nhẹp. Lúc này Hạ Tử Dụ mới nuốt nước miếng như vừa được giải thoát.
Y lặng lẽ lau vết nước dính trên môi, "......Bản thiếu gia sẽ không thả hắn ra khỏi vương phủ nữa, tránh cho vương gia nhớ nhung rồi lại đi tìm."
"Tốt lắm."
"Cho nên bản thiếu gia muốn mang hắn về làm thị vệ. Sau này nếu vương gia muốn tìm thì hãy đến phủ đệ của ta mà tìm." Hạ Tử Dụ đứng dậy đi đến trước mặt Tần Kiến Tự.
Mục đích của y chính là mượn cớ ghen tuông để mang Sở Phi về bên mình một cách quang minh chính đại, sau đó sẽ đưa hắn gia nhập cấm quân, hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch.
Tần Kiến Tự khẽ nhíu mày, không ngờ y lại nói như vậy.
Tim Hạ Tử Dụ đập như trống dồn, rất sợ Tần Kiến Tự phát hiện ra manh mối hoặc là từ chối. Một lát sau, Tần Kiến Tự hơi gật đầu.
"Tùy ngài."
Sở Phi ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tử Dụ đầy kinh ngạc.
- --
Đèn lồng đung đưa, Hạ Tử Dụ được ám vệ dẫn tới một sân viện mới, không ở lại sương phòng của chủ viện nữa.
Tần Kiến Tự sắp xếp như vậy cho y với ý đồ rất rõ ràng. Sau này vị thiếu gia có quan hệ mập mờ với Nhiếp chính vương này sẽ thường xuyên xuất hiện trong vương phủ.
"Vương gia đã ra lệnh tu sửa mở rộng đường hầm bí mật, sau này nếu vương gia muốn tìm ngài thì bệ hạ đi con đường này sẽ dễ dàng hơn."
"Nếu trẫm không đi đường ấy thì sao?"
"Bệ hạ nói đùa rồi," Ám vệ cười, "Vậy thì vương gia đành phải vào cung gặp bệ hạ."
Ám vệ lui xuống, Hạ Tử Dụ thở dài một hơi. Y có cảm giác mình vừa bước chân xuống vực thẳm, hiện giờ những thứ y nhận được quá nhỏ bé so với những gì đã trả giá. Sở Phi bây giờ mới gia nhập cấm quân, bước tiếp theo là nâng đỡ hắn lên vị trí thống lĩnh cấm vệ quân, khống chế cục diện trong hoàng cung.
Nhưng chỉ sợ rằng Hạ Tử Dụ chưa kịp đủ lông đủ cánh thì đã bị Tần Kiến Tự ăn tươi nuốt sống rồi.
Hoàng đế nhỏ bay ra từ trong ngọc giác, ánh nến thoáng lay động.
"Bệ hạ, ta phải chà đạp cơ thể của ngài mất thôi."
"Đi bước nào tính bước nấy," Hoàng đế nhỏ chắp tay sau lưng, nhíu mày nói: "Ngươi đừng áy náy quá, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ngươi làm hoàng đế bù nhìn, không có kinh nghiệm."
"......Cảm ơn." Hạ Tử Dụ bất lực bóp trán.
"Ngươi có phát hiện ra không, âm khí phía tây nam hình như hơi bất thường." Hoàng đế nhỏ chậm rãi bay ra nhìn, "Đó là nơi nào vậy?"
"Nghe nói hình như đó là nơi ở của em trai Tần Kiến Tự lúc còn sống." Hạ Tử Dụ nhíu mày, y không cảm nhận được âm khí mà hoàng đế nhỏ nói, y rất thiếu nhạy cảm đối với các kiểu âm khí, "Có vấn đề gì à?"
"Hình như là tàn hồn, rất yếu ớt."
Sau đó Hạ Tử Dụ ra khỏi phòng, bốn phía tối om, âm khí ấy lại tan biến. Y quay về phòng ngồi nghỉ một lát, vừa chớp mắt thì thấy tủ quần áo mở toang, cửa sổ cũng bật mở, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt vì bị gió thổi trong màn đêm tối tăm tĩnh lặng.
Y cứng người lại, quay ra chạm mắt với hoàng đế nhỏ rồi đứng lên, từ từ lại gần tủ quần áo, lòng thầm cảm thấy bất an.
Bên trong tủ là chiếc áo cũ mà Hạ Tử Dụ đã từng mặc.
Hạ Tử Dụ bất thình lình lùi về phía sau, cảm thấy da gà nổi lên, âm khí xung quanh lại biến mất.
"Quả nhiên là rất yếu, không thể thành hình, dường như phải bám vào thứ gì đó mới có thể động đậy..." Hạ Tử Dụ thì thầm, "Ngươi là ai, là Tần Kiến An của năm xưa sao?"
Mấy ngày nay y luôn gặp ác mộng mà không tìm thấy nguyên do, bây giờ dường như đã có câu trả lời. Hạ Tử Dụ và hoàng đế nhỏ lại nhìn nhau, liếm đôi môi khô khốc.
"Làm sao bây giờ, không có động tĩnh gì à?"
Hoàng đế nhỏ chần chừ, "Cẩn thận hắn đánh lừa."
Sau lưng đột nhiên có cảm giác lạnh toát như thể có một bàn tay ướt nhẹp lạnh lẽo đặt lên vai. Hạ Tử Dụ giật nảy mình rồi quay lại, cảm giác ấy lại biến mất, chỉ thấy một vết máu hình bàn chân trên mặt đất. Có lẽ chỉ là tàn hồn, có điều không biết hắn còn nỗi oan khuất gì mà lưu luyến ở trần gian.
Có lẽ hắn muốn Hạ Tử Dụ giúp mình cho nên mới kéo y vào trong mơ.
Lẽ nào Tần Kiến Tự giấu bí mật gì sao?
"Đây là phủ đệ của Tần Kiến Tự, trên người hắn có quỷ khí trấn áp nên những tàn hồn thông thường sẽ khó mà ở lại đây." Hạ Tử Dụ xoa cằm, nhìn xuống ngọc giác trên hông rồi lại nhìn hoàng đế nhỏ.
"Ngươi không phiền nếu có thêm một con ma nói chuyện với ngươi chứ?"
"Phiền."
Thế là Hạ Tử Dụ cầm ngọc giác lên, nói với không khí một cách rất hào phóng: "Vào đây nghỉ ngơi mấy ngày đi, ta sẽ mang ngươi về cung, cách xa Tần Kiến Tự là ngươi sẽ khỏe lại thôi."
"Dã Quỷ!" Hoàng đế nhỏ bực dọc xuyên qua người Hạ Tử Dụ, bay tới bay lui.
Âm khí giữa không trung dần ngưng tụ lại, biến thành một bóng người trong suốt rồi lập tức chui vào trong ngọc giác.
Hạ Tử Dụ hài lòng cất ngọc giác đi, lần này đến Nhiếp chính vương phủ thu hoạch rất phong phú.
—--------
Tống Chiêu Chiêu:
Tới rồi, em trai tới trợ công để thúc đẩy tình tiết một chút. Chiêu Chiêu thề là sẽ không xuất hiện thêm một con ma nào nữa ()