Gió cuồn cuộn nổi lên, thảng thốt như thấy lại cảnh tượng máu nhuộm sa trường năm xưa. Tần Kiến Tự quay lại nhìn hình bóng mông lung của Tần Kiến An, ánh mắt hắn như ngưng đọng. Tuy chỉ là cảnh tượng trong giấc mơ, nhưng như thế cũng đủ rồi.
"Huynh trưởng, lâu rồi không gặp." Tần Kiến An đứng phía xa nhìn hắn. Tuy đã mượn hơi thở của Hạ Tử Dụ nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn không thể đến gần huynh trưởng.
Hắn giơ tay lên, muốn lại gần Tần Kiến Tự thêm một chút nữa, "Biết rằng huynh trưởng luôn muốn gặp lại Kiến An, cho nên đệ mới ở lại trần gian lâu đến vậy. Bây giờ được gặp nhau một lần, Kiến An thỏa lòng rồi."
Năm xưa Tần Kiến An mới mười bảy tuổi, chết dưới đao kiếm trên chiến trường. Người và ma như hai đường thẳng song song, khúc mắc chưa được gỡ bỏ, hai người bọn họ đã chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi.
Tần Kiến Tự ngẩn ngơ mỉm cười, "Ta cứ tưởng là đệ không muốn gặp lại ta nữa."
"Huynh trưởng… chuyện tàn sát ở Mẫn Châu, từ lâu Kiến An đã không còn trách huynh nữa rồi." Tần Kiến An bước lên phía trước, nhưng có một bức tường vô hình ngăn cản hắn, "Thực ra Kiến An chưa từng trách huynh, chỉ buồn giận vì cái nhìn của người đời đối với huynh."
Muôn dân đều truyền miệng nhau rằng, năm ấy vốn dĩ có thể đợi đại tướng quân đến chi viện đánh úp quân địch, thế nhưng chỉ vì muốn được nhận công lao cứu giá cho nên giáo úy mới vứt bỏ thành trì và dẫn quân lính ra ngoài, kết quả là cả tòa thành đều bị tàn sát.
Khi ấy Tần Kiến Tự đã rửa sạch án oan cho cha nhờ công cứu giá. Lúc trở về nhà, hắn bị mẹ hắt nước chửi bới, em trai ruột thịt thì càng giận dữ xấu hổ hơn, thà rằng chưa từng có vị huynh trưởng như hắn.
"Tuy gia tộc ta bị lưu đày nhưng người đời đều biết cha ngươi thật sự có lòng trung trinh. Vậy mà giờ đây ngươi lại làm ra chuyện nịnh bợ ton hót như vậy, đúng là nỗi nhục nhã của Tần gia chúng ta!"
Tần Kiến Tự quỳ trong từ đường, roi sắt quất từng nhát vô cùng tàn nhẫn lên lưng hắn, phát ra âm thanh nặng nề khiến bất kỳ ai nghe thấy đều phải khiếp sợ. Lưng Tần Kiến Tự run rẩy nhưng ánh mắt vẫn vô cùng cương quyết.
Tần lão phu nhân vứt roi sắt đi, giận dữ nói: "Từ nay về sau, Tần Kiến Tự ngươi không còn bất kỳ quan hệ gì với Tần gia nữa!"
"Phụt!" Tần Kiến Tự nôn ra máu, hắn chậm rãi lau đi vết máu trên môi rồi đứng dậy mỉm cười.
"Mong muốn của tổ mẫu cũng là mong muốn của Kiến Tự."
- --
"Vi huynh chưa từng để tâm đến cái nhìn của người đời." Tần Kiến Tự nhìn cảnh chiến trường trong mơ, hắn đã từng mơ thấy nơi này rất nhiều lần, khi tỉnh lại thì cơn đau đầu lại hành hạ. Thứ mà hắn chờ đợi đến tận bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một câu nói này mà thôi, "Là mơ hay thật cũng được, nay đệ đến đây thăm, vi huynh cảm thấy không còn gì tiếc nuối."
Tần Kiến An cúi xuống nhìn tay mình, nó đã trở nên trong suốt. Nếu huynh trưởng đã nghe thấy những lời ấy của mình, vậy thì chấp niệm trói buộc mình ở thế gian cũng không còn nữa.
"......Còn một chuyện nữa, huynh trưởng."
Tần Kiến Tự nhìn hắn.
Tần Kiến An ngẩng đầu lên, nghiến răng gào lớn: "Tên hoàng đế kia luôn lá mặt lá trái với huynh trưởng, huynh trưởng nhất định đừng tin tưởng y!"
- --
Bỗng nhiên Hạ Tử Dụ giật mình tỉnh giấc.
Cơn ác mộng này quá dài, đầu y vẫn còn đau âm ỉ. Lúc y trở mình thì lại chạm đến vết thương, đau đến mức tỉnh cả ngủ. Hạ Tử Dụ mở mắt ra gắng gượng ngồi dậy, bên gối đã không còn bóng dáng Tần Kiến Tự.
Y sờ chiếc gối, không có độ ấm lưu lại, xem lại Tần Kiến Tự đã đi từ lâu rồi.
Cổ họng Hạ Tử Dụ đau rát, y gọi người vào rót cho mình một chén trà.
"Bệ hạ, bệ hạ cảm thấy thế nào?" Vương tổng quản bưng trà, vội vàng đưa cho y, "Có cần gọi ngự y vào xem thử hay không?"
"Không sao. Hoàng thúc đâu?"
"Vương gia còn bận công việc, đã đi từ lâu rồi." Vương tổng quản dè dặt nhìn Hạ Tử Dụ uống nước trà, thấy sắc mặt của y tốt hơn nhiều, "Bệ hạ, vương gia còn dặn dò là... đợi mấy ngày nữa, vương gia muốn xem kỹ thuật bắn cung của bệ hạ ở sân tập bắn."
Hạ Tử Dụ đang uống nước thì ho sặc sụa.
"Bệ hạ, bệ hạ ngài..." Vương tổng quản hết hồn, vội vàng vỗ lưng cho y. Ông không dám mạo phạm, tay cầm phất trần do dự một lúc lâu.
Hạ Tử Dụ hất tay ông ra, y ngước đôi mắt đỏ bừng lên nhìn, "Xem kỹ thuật bắn cung của trẫm?"
"Vâng."
"Được rồi, ông lui xuống đi." Hạ Tử Dụ phẩy tay đuổi Vương tổng quản rồi chống tay ngồi dậy. Không biết vì lý do gì mà Tần Kiến Tự đột nhiên thay đổi thái độ.
Y vạch áo ra nhìn thử, bên trong được quấn băng vải. Nhìn thế nào thì cũng thấy cơ thể này không thể kéo nổi dây cung, nhưng bây giờ Tần Kiến Tự muốn kiểm tra kỹ năng bắn cung của y, y phải làm gì mới có thể qua mắt hắn đây.
Hạ Tử Dụ nhắm mắt lại, phát hiện ra Tần Kiến An không ở trong người, chỉ còn lại một chút hơi thở rất nhạt nhoà.
"Còn chưa tới năm ngày, lẽ nào thằng nhóc ấy tan biến thật rồi?"
Hạ Tử Dụ hoang mang ngẩng đầu lên, y đã ngủ một ngày trời, nhìn ra ngoài thấy đàn chim bay về tổ, ráng chiều như dát vàng cả bầu trời, chiếu xuống những tòa cung điện san sát nhau. Nghe Vương tổng quản nói Sở Phi đã thành công lấy được chức vụ phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân, thái phó rất lo lắng cho vết thương của y, muốn vào cung thăm nom.
Nhưng Tần Kiến Tự không cho phép.
Ánh chiều dần buông xuống, Hạ Tử Dụ cảm thấy nỗi bất an vô cớ đang dâng lên trong lòng.
- --
Đêm khuya, sau chiếc bình phòng mỏng, ấm trà bị ném xuống đất rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Hạ Tử Dụ sai người đi tìm Tần Kiến Tự nhưng Tần Kiến Tự không chịu gặp, cũng không truyền lời gì cả. Hạ Tử Dụ im lặng ngồi xổm dưới đất, nhặt lấy mảnh vỡ sắc nhọn nhất. Y cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình, đắn đo rất lâu rồi mới cắn răng cứa mạnh một đường lên đó.
Ngay lập tức đã có máu chảy ra, dòng máu chảy từ cổ tay rồi rơi tí tách xuống đất.
Y hít ngược một hơi, mặt tái nhợt đi thấy rõ. Nhưng thế này có vẻ vẫn chưa đủ, nếu Tần Kiến Tự thật sự muốn chứng kiến y bắn cung thì thế này vẫn chưa đủ, thế là Hạ Tử Dụ lại cứa thêm một đường nữa.
Đau không chịu nổi.
Cho đến khi y cứa đến vết thứ ba, có ai đó đã giữ lấy bàn tay định tiếp tục cứa của y. Hạ Tử Dụ chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của ám vệ.
"Hắn sai ngươi theo dõi trẫm?"
"Bệ hạ không được tự mình làm tổn hại long thể," Ám vệ quỳ xuống ôm quyền, "Nếu bệ hạ không biết bắn cung thì cứ nói thẳng với vương gia, chắc chắn vương gia sẽ không trách móc ngài đâu."
Hạ Tử Dụ cúi đầu, im lặng rất lâu, "Nhưng những thứ mà trẫm không biết làm đâu chỉ có mỗi chuyện này."
- --
Tần Kiến An trong cơ thể đột nhiên không còn tung tích, sau đó thái độ của Tần Kiến Tự lại thay đổi, sai người giám sát y. Hạ Tử Dụ có thể đoán được Tần Kiến An đã nói gì với huynh trưởng của mình.
Tất cả những hành vi từ trước đến nay của y đều là giả dối. Tần Kiến Tự biết được chuyện đó rồi thì sẽ đối xử với y như thế nào đây.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng quen thuộc ấy tự mình xông vào cung điện.
Đối với Tần Kiến Tự, đã từ lâu hoàng cung to lớn này là chốn mà hắn có thể tự do ra vào. Hạ Tử Dụ mở mắt ra, nhìn thấy Tần Kiến Tự đã đi đến trước mặt mình.
Hắn nhìn thấy những mảnh sứ vỡ và máu từ cổ tay của Hạ Tử Dụ chảy đầy đất, hàng lông mày nhíu lại thật chặt.
"Hoàng thúc..." Hạ Tử Dụ vươn tay ra muốn miết phẳng lông mày hắn nhưng lại bị túm tay.
"Bệ hạ định làm gì vậy?"
"......Như hoàng thúc thấy đấy, trẫm bị thương rồi," Hạ Tử Dụ cúi đầu nhìn vết máu dần khô lại, cảm giác đau đớn trên cổ tay giữ cho y tỉnh táo. Y tỏ ra buồn rầu, "Vốn dĩ muốn giả vờ ngã bị thương, như vậy thì không cần bắn cung nữa. Nhưng đâu ngờ được hoàng thúc lại cho người giám sát trẫm."
Tần Kiến Tự siết tay y chặt hơn.
Sự lấy lòng và thân mật ấy đều là giả dối, vậy mà Tần Kiến Tự lại coi đó là tình cảm sâu nặng. Hạ Tử Dụ cũng không ngờ được kết cục sẽ thành ra thế này, e rằng bây giờ trong mắt Tần Kiến Tự, tất cả đều là lợi dụng.
"Hoàng thúc, người bảo vệ hoàng thúc ở khu vực săn bắn không phải là trẫm, hoàng thúc có thất vọng không?" Hạ Tử Dụ ngẩng đầu nhìn Tần Kiến Tự. Dưới ánh trăng, nét mặt của hắn thật nặng nề, khó phân biệt được cảm xúc gì đang ẩn chứa bên trong.
"Thần không quan tâm đến chuyện đó."
"Vậy hoàng thúc quan tâm đến điều gì?"
Tần Kiến Tự cúi đầu, chậm rãi bôi thuốc cầm máu cho y, "Vốn dĩ thần vẫn luôn thắc mắc rằng, vì sao mỗi lần chạm vào bệ hạ, bệ hạ lại mang vẻ mặt ấy."
"Vẻ mặt gì, khuất nhục sao?" Ngón tay Hạ Tử Dụ giật nhẹ, y mỉm cười: "Giờ thì hoàng thúc biết rồi đấy."
"Bệ hạ chán ghét thần nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra vui thích đón ý nói hùa, thật là vất vả quá."
"Cũng không đến mức ghét," Hạ Tử Dụ ngẫm nghĩ, "Phần lớn là... không thích mà thôi. Nhiều lúc trẫm nghĩ rằng mình chẳng khác gì nam sủng mà hoàng thúc nuôi, ngài muốn đối xử tùy tiện ra sao cũng được... Thực ra sau khi biết rằng hoàng thúc không có ý định giết vua soán ngôi, trẫm cũng chẳng có ước muốn gì to lớn. Nhưng nếu hoàng thúc đã đối xử với trẫm như vậy, trẫm lại muốn tranh giành một chút."
"Bệ hạ muốn đoạt quyền với thần?"
Hạ Tử Dụ mỉm cười trả lời lấy lệ, thực ra chính y cũng chưa hiểu được lòng mình, "Xem ra giữa việc lột da, đập xương hay đốt thịt, hoàng thúc phải chọn lấy một thứ rồi áp dụng lên trẫm nhỉ."
Tần Kiến Tự băng bó vết thương cho y xong, ngón tay mân mê mu bàn tay Hạ Tử Dụ, "Thần không nỡ làm vậy."
Hạ Tử Dụ rướn cổ, hôn lên môi Tần Kiến Tự một cách thành thạo, suy cho cùng thì hai người đã từng làm những chuyện còn thân mật hơn thế. Tần Kiến Tự không tránh.
"Hoàng thúc hết giận rồi sao?"
"Bệ hạ… không thích thần."
"Ừm."
"Nhưng bệ hạ không thích thì cũng có ích gì đâu." Tần Kiến Tự xoa má y, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, hắn không hề thấy bất ngờ, "Bệ hạ chỉ có thể phục tùng thần."
Hạ Tử Dụ ngửa cổ lên mặc cho Tần Kiến Tự xoa nắn má và hôn lên môi mình, y nhếch miệng cười khẽ. Sau đó Tần Kiến Tự ôm lấy eo y, cúi xuống đè y về giường.
Hạ Tử Dụ khẽ cất tiếng kêu rồi nhắm mắt lại, thầm nghĩ mình có nên chống cự một chút hay không, nhưng hiển nhiên vào lúc này thì chỉ có lăn giường mới có thể khiến Tần Kiến Tự hết giận. Y quay đầu sang một bên để mặc cho Tần Kiến Tự cắn lên cổ mình và để lại những dấu hôn. Lớp áo trong màu trắng bị kéo ra, hai cánh tay y bị hắn giữ trên đầu giường, cứ như là sợ y chạy trốn.
Bàn tay của hắn xoa nắn rất nặng nề, Hạ Tử Dụ nhịn lại cảm giác đau đớn pha lẫn vui sướng. Ngay sau đó, y nghe thấy giọng nói trầm khàn của người phía trên.
"Đi báo với Vương Hiếu Kế, bệ hạ bị thương nên cần tĩnh dưỡng. Mấy ngày tới sẽ không bước nửa bước ra khỏi tẩm cung."