Làm Học Bá Trong Văn Niên Đại

Chương 27



Dương Từ yếu đuối đã đánh nhau với họ, thành công đánh hai tên khốn đó đến gào khóc lên cũng thành công để mọi người đưa đến Cục công an. May mắn thay, hai người bị đánh không bị thương nặng, lại có người làm chứng cho Dương Từ nói anh là đang hành hiệp trượng nghĩa, vì vậy khi vào Cục công an Dương Từ cũng chỉ bị phê bình vài câu.

Tuy nhiên, so với việc Dương Từ bị phê bình vài câu thì tình trạng của hai tên côn đồ còn nghiêm trọng hơn, dù sao tội lưu manh bây giờ không phải là chuyện nhỏ, không cẩn thận có thể bị tống vào tù ngồi.

Hai tên côn đồ cũng biết tội lưu manh nặng nên lúc đầu chúng cũng không thật sự động tay làm gì xấu, cũng chỉ hù dọa hai nữ thanh niên trí thức mà thôi.

Ngoài ra, Vu Hân Tuyết bọn họ xác thực là không có bị thương gì, có người đi ngang qua con đường đó đã làm chứng cho bọn côn đồ, vì vậy bọn hắn chỉ bị giam giữ trong năm ngày.

Đối với chuyện này trong lòng Dương Từ bọn họ rất không hài lòng, nhưng các đồng chí trong Cục công an cũng xử lý công bằng, bọn côn đồ không phạm tội cũng không thể ép họ mang tội, cho dù họ bất mãn đến đâu cũng không còn cách nào khác.

Tuy nhiên, sau khi trải qua sự cố ngày hôm nay, Vu Hân Tuyết bọn họ đã có mắt nhìn hơn. Cho dù môi trường hiện tại có an toàn đến đâu, khi ở bên ngoài cũng không thể quá thả lỏng cảnh giác, đặc biệt là không thể đi những con đường hẻo lánh không người.

Còn có Dương Gia Hữu, anh chàng này quá bốc đồng Vu Hân Tuyết cảm thấy rằng cần phải nói chuyện rõ ràng với anh ấy, đỡ cho lần sau anh ấy lại hành động hấp tấp như vậy.

Hơn nữa, chuyện hôm nay rõ ràng là nhằm vào Dương Gia Hữu, cho nên Vu Hân Tuyết nhất định phải nhắc nhở Dương Gia Hữu để sau này Dương Gia Hữu không cẩn thận lại bị lừa lần nữa.

Hôm nay có cô ấy và Dương Từ bọn họ ở đây thì không sao, nhưng nếu một ngày nào đó chỉ có một mình Dương Gia Hữu thì sao, với tính khí thất thường của Dương Gia Hữu thì rất dễ xảy ra chuyện.

Vì vậy trên đường trở về, Vu Hân Tuyết vì để nói chuyện riêng với Dương Gia Hữu đã đem Trần Mật Quyên giao cho hai chị em Dương Từ. Lúc này đã gần hai giờ chiều, Vu Hân Tuyết và Dương Gia Hữu đang cùng nhau đi bộ trên đường trở về, điều này chẳng khác nào là đang tiết lộ mối quan hệ của họ.

Đối với chuyện này Vu Hân Tuyết không cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao cô ấy đã nhận định Dương Gia Hữu rồi. Ngay cả khi sau này cô ấy có cơ hội trở lại thành phố, cô ấy cũng sẽ mang theo Dương Gia Hữu đi cùng, cho nên cô ấy không ngại bị mọi người biết về mối quan hệ của họ.

So với khuôn mặt bình tĩnh của Vu Hân Tuyết, cả đường đi khuôn mặt của Dương Gia Hữu đều đỏ bừng, như thể anh ấy đã uống hai cân rượu vậy. Khi đi được nữa chừng Vu Hân Tuyết cảm thấy mệt, tiện đó leo lên xe do Dương Gia Hữu đang dắt, rất tự nhiên coi Dương Gia Hữu như người đàn ông của mình mà sai khiến.

Thấy vậy, mặt của Dương Gia Hữu càng đỏ hơn, anh ấy không nói một lời đẩy theo cô ấy, giống như một con bò già chịu thương chịu khó. Vu Hân Tuyết bị bộ dạng cố gắng làm cu li của anh ấy làm cho buồn cười, không kìm được đứng dậy leo lên phía trước xe, duỗi chân cởi giày ra đá vào eo người đàn ông.

Người đàn ông phía trước ngoái đầu nhìn lại, thấy đôi chân trần của cô ấy vừa trắng vừa mềm, liền phóng xe chạy như bị điện giật. Thoáng chốc Vu Hân Tuyết càng vui vẻ hơn, nhưng trước khi cô ấy có thể tiếp tục vui vẻ, cô ấy đã suýt bị bay ra ngoài.

Vu Hân Tuyết bất đắc dĩ nói: "Anh chạy gì mà chạy, chậm lại chút, ta xém bị anh xóc ngã ra ngoài rồi."

Dương Gia Hữu nghe vậy lập tức dừng lại, sau đó cả đường đi cũng không dám đi quá nhanh, sợ rằng cô con dâu xinh đẹp tương lai sẽ bị anh ấy xóc hư.

...

Dương Gia Hữu bên này thì em nói anh nghe, Dương Từ bên kia thì trăm đắng nghìn cay. Trên đường trở về, họ gặp những người đại đội dân quân, Trần Mật Quyên liền lên xe kéo của một nữ quân nhân và rời đi. Ban đầu Dương Từ cũng muốn chở chị hai về nhà bằng xe đạp, nhưng vì vết thương trên mặt nên anh hai đã đưa anh đến đại đội dân quân.

Dương Từ một "đứa trẻ" vị thành niên, việc đánh nhau với hai tên côn đồ, ngay lập tức Dương Quốc Hữu đã biết chuyện, sớm hơn so với cha mẹ ở nhà.

Dương Quốc Hữu đưa Dương Từ đến ký túc xá của mình, cau mày và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dương Từ. Cách đây không lâu, vì chuyện của Miên Hoa mà gương mặt của Dương Từ đã vinh quang bị thương, vết sẹo trước đây chưa mờ đi nữa nay trên mặt lại lần nữa xanh đen một mảng.

Trước đây Dương Quốc Hữu từng được coi là một nhân vật phong vân trong quân đội, dù sao anh ta cũng là một người đàn ông mạnh mẽ đã từng ra chiến trường nhiều lần, anh cả và em ba của anh ta không mạnh bằng anh ta, nhưng cũng không ai dám chọc tới họ. Nhưng em út thì không được, vài hôm lại đánh nhau với người khác thì thôi đi, kết quả là còn mất mặt luôn bị đánh.

Dương Quốc Hữu nhắm mắt lại, lấy ra một điếu thuốc châm lửa cho mình, lúc này mới không nhanh không chậm hỏi: "Còn mấy ngày nữa khai giảng?"

Nghe hỏi Dương Từ liền có một cảm giác không tốt, chỉ là khi đối mặt với đôi mắt đen sịt của anh hai, vẫn là thành thực trả lời: "Năm ngày."

"Năm ngày không được, như vầy đi, sau này ngươi chạy bộ đến trường đi, chủ nhật nào cũng phải đến đại đội dân quân một chuyến."

Sau khi Dương Quốc Hữu nói xong, anh ta không quan tâm liệu Dương Từ có hiểu hay không, sau khi hít một hơi khói, anh ta bước đi ra ngoài. Nghe thấy vậy Dương Từ sững sờ trong giây lát, ngay lập tức quay ra và đuổi theo anh ta với vẻ không hài lòng.

"Không được, chị hai cũng phải cùng em đến trường, chị ấy đi một mình em không yên tâm."

Dương Quốc Hữu nghe vậy đột nhiên dừng lại, Dương Từ đuổi theo sát đến suýt chút nữa đụng vào lưng của anh ta. Lúc này Dương Từ mới phát hiện anh hai của mình dáng người rất cao vai cũng rộng, khó trách chị dâu hai nguyện ý gả về nông thôn.

Ngay khi đôi mắt ghen tị của Dương Từ sắp chảy máu, anh nghe thấy Dương Quốc Hữu lạnh lùng nói: "Em ấy cũng phải chạy bộ."

Khi về đến nhà, Dương Từ đã nói với Dương Mộng Liên về điều này, Dương Mộng Liên đã nhảy dựng lên trong sự tức giận. "Ta không muốn, ta không muốn, năm dặm đường đấy, không chỉ mệt người còn phí giày. Em trai em đừng sợ, ta đi quậy anh hai đây. "

Trong đại gia đình này, Dương Mộng Liên chỉ sợ Dương Lăng Húc và ông nội Dương, còn những người còn lại cô không sợ một ai cả. Trong đó, anh hai và anh ba là cô không sợ nhất, hai người này không sợ nữ nhân bên ngoài chỉ sợ nữ nhân trong nhà mình, có thể nói là bị nữ nhân trong nhà mình ăn đến chết.

Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Dương Từ, Dương Mộng Liên nghĩ rằng anh cũng giống cô không muốn chạy bộ đến trường. Trên thực tế Dương Từ là đồ đệ của hải vương, hiện tại đã có một sư phụ dạy võ, nếu như thêm anh hai nữa thì chịu không nổi.

Kết quả là, không đợi anh giải thích, Dương Mộng Liên đã trực tiếp chạy xe đến đại đội dân quân. Nhưng Dương Mộng Liên không tìm được anh hai của cô, anh hai đã sớm đoán được cô sẽ làm ầm lên nên đã sớm tìm một chỗ trốn đi rồi.

...

Trong năm ngày tới, những ngày của Dương Từ có thể được nói là mịt mù tăm tối. Vì ban ngày phải đến đại đội dân quân huấn luyện, buổi tối lại bị ông Tạ kéo đi huấn luyện thêm, toàn thân đau nhức khiến anh không thể tập trung học được. Cũng may anh ôn tập gần xong rồi, hiện tại trực tiếp lên cấp ba cũng không có vấn đề gì, cho nên mấy ngày nay anh cũng không có nghiêm túc học tập.

Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, trong thoáng chốc Dương Từ đã sụt đi khoảng năm cân thịt, cùng với khuôn mặt xinh đẹp bị bầm tím, suốt ngày rên rỉ và phàn nàn. Mỗi lần Tạ Nghiễn Thanh nhìn thấy anh như vậy, người vốn không thích cười như cậu cũng đã cười rất nhiều lần.

Thấy Tạ Nghiễn Thanh quay lưng lại và trộm cười, Dương Từ không những không tức giận mà còn hờn dỗi nói: "Thầy Tạ, ngày mai em phải bắt đầu đi học rồi, bây giờ toàn thân trên dưới đều đau đến sợ. Người anh hai nghiêm khắc kia của em còn muốn em chạy bộ đến trường học, em cảm thấy cuộc sống này quá khó khăn rồi."

Nhìn thấy Dương Từ khó chịu đến mức ngồi cũng không ngồi yên, Tạ Nghiễn Thanh hắng giọng cố nén cười, đưa tay kéo anh đến chuồng bò muốn xoa bóp đấm bóp cho anh. Tạ Nghiễn Thanh vừa đè Dương Từ trên chiếc chiếu trúc hư, vừa mang vẻ mặt như một người thầy đi thuyết phục Dương Từ, "Anh hai của ngươi cũng vì tốt cho ngươi, để tránh khỏi lúc ngươi đánh nhau với người ta lại bị đánh nữa."

Dương Từ người vừa nằm xuống, nghe thấy vậy anh liền muốn đứng dậy. Lại bị người ta đánh là có ý gì, khoảng thời gian này anh chỉ đánh nhau hai lần, hơn nữa hai lần đều thắng đấy được không?

Lần đầu tiên bị bắt quả thực rất xấu hổ, là bởi vì anh không có chuẩn bị trong lòng, không nghĩ tới khi đàn ông đánh nhau cũng sẽ cào người. Lần thứ hai đấu một chọi hai, cái gọi là hai quyền khó mà địch nổi bốn tay, khi anh đánh nhau với hai tên côn đồ bị đánh hai quyền cũng là điều khó tránh khỏi.

Dương Từ cảm thấy rằng anh nên giải thích rõ ràng là cả hai lần anh đều là hành hiệp trượng nghĩa, không chỉ cứu những người đồng chí nữ đang chịu đau khổ mà còn góp phần vào sự an toàn của công xã. Tại sao sau khi việc này truyền tới truyền lui, truyền đến tai thầy Tạ Nghiễn Thanh của anh lại thành anh lại bị người ta đánh một trận chứ?

"Thầy Tạ, anh phải nghe ta nói, chuyện này không phải giống lời đồn như vậy đâu, thực tế là..."

Ngoại trừ Tạ Nghiễn Thanh, hầu hết Tạ gia đều là quân nhân, Tạ Nghiễn Thanh đã học kỹ năng xoa bóp từ sư phụ của mình để giúp ông nội và cha mình thả lõng thư giãn. Trước đây cậu thường xuyên xoa bóp cho ông nội và cha, lần nào ông nội và cha cũng nói rất thoải mái nên đối với tay nghề của mình cậu vẫn rất yên tâm.

Cho nên cậu vừa nghe Dương Từ giải thích, vừa đẩy Dương Từ ngã xuống một thao tác dứt thoát, nhưng cậu lại quên rằng Dương Từ khác với ông nội và cha của mình. Ông nội và cha của cậu là những người quân nhân đã được huấn luyện quanh năm, mà Dương Từ vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn và mới được huấn luyện, vì vậy cậu đã nghe thấy một trận hét ây da ây da của Dương Từ.

Vốn dĩ Dương Từ còn đang nỗ lực giữ gìn hình tượng, không ngờ Tạ Nghiễn Thanh lại ra tay tàn nhẫn, dưới cơn đau đầu óc co giật, hét lớn: "Anh... anh định mưu sát chồng mình sao?"

Tạ Nghiễn Thanh một mặt hổ thẹn có chút ngây người, Dương Từ phát hiện bản thân nói sai rồi sắc mặt tái nhợt, có chút sợ hãi liếc nhìn Tạ Nghiễn Thanh, lập tức khô khan giải thích: "Cái kia... Ta vốn muốn nói ngươi định mưu sát đồ đệ sao, lúc đó não vẫn chưa kịp chuyển..."

May mắn thay Tạ Nghiễn Thanh không để trong lòng, sau đó giúp Dương Từ giảm đau nhức cơ bắp, hai người nhóm lửa và bắt đầu nướng đậu phộng ăn. Đậu phộng là hôm nay ở ngoài khoảng đất hoang họ đào được, số lượng không nhiều không đủ để làm một bữa ăn nên họ đào về nướng trên lửa để ăn.

Đậu phộng không nên nấu quá chín, nếu không cẩn thận sẽ bị cháy đen. Ngon nhất là đậu phộng chính sáu bảy phần, lúc đó có mùi thơm của đậu phộng chín còn có độ giòn của đậu phộng sống.

Dương Từ hiện tại đang là lúc phát triển cơ thể, chút đậu phộng này không đủ để anh nhét kẽ răng nữa. Vậy nên nhân lúc anh lấy áo khoác, từ trong túi áo khoác lấy ra một túi thịt khô và một túi đậu phộng bóc vỏ. Những thứ này đều là trước đó anh đã xé bỏ bao bì bên ngoài, vì để thuận tiện lấy ra nên đã sử dụng bọc giấy dầu.

Tạ Nghiễn Thanh ăn thức ăn thích cẩn thận và chậm rãi, khi cậu ăn thứ gì ngon sẽ hơi híp mắt lại, hàng mi dài run rẩy khi cậu nhai, giống như một con hồ ly xinh đẹp với khuôn mặt đầy đặn.

Chính vì nhìn thấy dáng vẻ cậu ăn rất đẹp, có một cảm giác rất hưởng thụ cuộc sống nên lần nào Dương Từ cũng tìm mọi cách để đút cho cậu ăn.

Nếu như là trước đây Tạ Nghiễn Thanh nhất định sẽ từ chối, nhưng bây giờ họ nợ quá nhiều rồi, nếu lại từ chối nữa thì quá đạo đức giả rồi.

Hơn nữa, mấy ngày trước ông nội nhận được một bức thư, nói rằng hoàn cảnh môi trường bên ngoài càng ngày càng tốt, đoán chừng chẳng bao lâu nữa... bọn họ sẽ có thể thoát ra khỏi vũng bùn.

Đến lúc đó những điều tốt của Dương Từ và đại đội trưởng, cậu nhất định sẽ tìm cách trả gấp đôi, cho nên bây giờ khi nhận đồ cũng khoải mái hơn nhiều.

Ngày hôm sau khi Dương Từ và chị hai chạy bộ đến trường, Tri Thanh Điểm ở phía bên kia đột nhiên trở nên ồn ào. Ngươi gây ồn ào là Vu Hân Tuyết một người luôn tốt tính, một cô gái ngày thường có vẻ trầm lặng ít nói, nhưng giờ cô ấy đang chặn Trần Túc Thần với khuôn mặt giận dữ.