Đám hồ bằng cẩu hữu này của nguyên chủ, có một số đã lên cấp ba rồi, có một số cũng bị lưu ban như anh. Bởi vì trường cấp ba và trường cấp hai rất gần, Bên cạnh đó khi Dương Quốc Hữu đi xe máy băng qua đường động tĩnh rất lớn nên từ xa đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lúc này nhìn thấy Dương Từ bị mấy tên côn đồ vây quanh, Dương Quốc Hữu hơi nheo mắt lại nhìn bọn họ, mấy người lúc đầu còn ôm Dương Từ cười ha hả lập tức thu lại nụ cười của mình, từng người một rất có lễ phép mà theo Dương Từ gọi Dương Quốc Hữu là anh hai.
Thấy vậy Dương Quốc Hữu chỉ ậm ừ nhẹ, vẫn luôn nhìn Dương Mộng Liên đi đến trường cấp ba đối diện, sau đó mới leo lên mô tô rời đi. Một vài người cứ nhìn theo Dương Quốc Hữu rời đi, rồi mới hạ giọng thì thầm với Dương Từ.
"ĐM, người anh em, anh hai ngươi thật đáng sợ."
"Không chỉ đáng sợ đâu, anh ta đánh người cũng rất ghê đó."
"Yoyo~ ngươi bị anh ta đánh rồi sao?"
"Ta mới không có, là anh họ của ta, anh họ của ta... Anh họ của ta đã nhập ngũ cùng lúc với anh ta, trước đây từng là thuộc hạ của anh ta."
Trong số những người dân quân trong nhóm của Dương Quốc Hữu, tình cờ có một người là anh họ của bạn của Dương Từ. Rõ ràng lúc đầu mọi người đều đi cùng nhau, nhưng vì Dương Quốc Hữu đã từng cứu một đại nhân vật, sau đó anh ta liền trở thành thủ lĩnh của nhóm tân binh đó.
Mặc dù bây giờ Dương Quốc Hữu đã xuất ngũ, tiền đồ rõ ràng cũng không có xuất sắc như anh họ của người bạn đó, nhưng anh họ của người bạn đó từ trong xương tủy vẫn sợ Dương Quốc Hữu.
Dương Từ không muốn nghe những lời vô nghĩa của họ, anh nói với hai người đang học cấp ba trong nhóm đó: "Vừa rồi có nhìn thấy cô gái xinh đẹp đó không? Đó là chị hai mềm yếu của Dương gia bọn ta, sau này hai người giúp ta để mắt đến chị ấy, để tránh người không có mắt bắt nạt chị ấy."
Hai người nghe thấy lời này lập tức bật cười, một người trong đó không khỏi nói: "Hì hì, chị hai của ngươi thật là xinh đẹp."
Dương Từ quay đầu liếc hắn một cái, sắc mặt đen thui nắm lấy cổ áo đối phương, giả vờ lau nước miếng không hề tồn tại của hắn, sau đó lộ vẻ mặt lưu manh nói: "Nhanh lau nước miếng của các ngươi lại đi, nếu để cho ta biết các ngươi làm loạn, đến lúc đó đừng trách sao anh em xé mặt nhau."
Thấy Dương Từ tựa hồ không có nói giỡn, bọn họ rất biết điều vỗ ngực đưa ra đủ loại cam đoan. Cái người vừa nói đó cũng chỉ nói trên miệng mà thôi, cho dù Dương gia không có Dương Quốc Hữu ở đó, thì đến cả Dương Từ và Dương Gia Hữu bọn họ cũng không dám khiêu khích, cho bọn họ hai lá gan cũng không dám động thủ với Dương Mộng Liên.
...
Trận mưa này vào buổi trưa đã tạnh, buổi trưa Dương Từ và Dương Mộng Liên không về nhà ăn cơm, có thể ăn ở nhà ăn đơn sơ của trường, hoặc là đến nhà Dương Đại Hồng ăn cơm, cả điều trước hay điều sau đều phải mang theo đồ ăn.
Dương Từ không thích mắc nợ người khác quá nhiều, cũng không muốn luôn gây rắc rối cho gia đình chị cả, vốn định sau này sẽ ăn ở căng tin của trường. Tuy nhiên căng tin ở trường cấp ba và trường cấp hai đều không được tốt lắm, nói là căng tin cũng chỉ là hai gian nhà ngói nhỏ cũ. Những thứ có thể ăn được là một số loại bánh rán, cháo ngô, súp rau trong nước vv. Đối với hai chị em còn đang phát triển mà nói, chỉ ăn chút thức ăn này là không đủ và những thức ăn này cũng không có dinh dưỡng gì.
Dương Từ cảm thấy cứ như vậy là không được, học tập cũng là một việc rất vất vả, nếu không đủ dinh dưỡng thì sẽ không có năng lượng. Thấy nhiều học sinh tự mang cơm hộp đến nên nhân lúc buổi trưa anh đến hợp tác xã cung ứng - tiêu dùng mua hai hộp.
Khi anh mua hộp cơm chị cả không có ở đó, chính cô gái không thích cười lúc trước đã bán cho anh. Cả quá trình hai người đều không nói lời thừa thải gì, cho nên anh mua hộp cơm liền rời đi.
Đối phương nhìn bóng lưng Dương Từ đi xa, đôi lông mày thanh tú hơi cau lại, sau đó không khỏi khẽ hừ nhẹ một tiếng. Cô gái này cũng không phải là vô duyên vô cớ mà nhắm vào Dương Từ, trước đây Dương Từ là một tên côn đồ có tiếng trong công xã, không biết anh đã quấy rối bao nhiêu cô gái nhỏ rồi nữa.
Tuy rằng đối với nguyên chủ mà nói, quấy rối của hắn chính là chạy tới hù dọa các cô gái, nhưng đa số ngay cả mặt mũi của những người đó hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng đối với những cô gái bị quấy rối mà nói, đó là một trải nghiệm rất đáng sợ lại rất bất hạnh.
Em gái của cô gái nhân viên bán hàng này, cũng chính là bạn học cũ của nguyên chủ, từng bị nguyên chủ quấy rầy một lần. Đây là lý do tại sao, khi Dương Đại Hồng giới thiệu họ với nhau lần trước, thái độ của đối phương đối với Dương Từ lại ác liệt như vậy.
Vào buổi trưa Dương Đại Hồng không có ở đây, cô gái chỉ ở một mình có hơi hoảng sợ khi gặp Dương Từ, cô ấy sợ rằng Dương Từ sẽ thấy đẹp nổi ý xấu làm ra việc gì đó. Thật sự cũng không phải cô gái này suy nghĩ nhiều, nếu như hiện tại Dương Từ còn là tên côn đồ nguyên chủ đó, cho dù hắn không làm gì cũng nhất định sẽ nói vài câu ghê tởm.
Nhưng bây giờ thì khác, cơ thể hiện tại được thay thế bởi Dương Từ, Dương Từ người không thích chọc tức các cô gái nhỏ. Cho nên họ đã gặp nhau vài lần rồi Dương Từ cũng không làm hành động kỳ lạ gì, điều này mới khiến cô gái cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng bất kể cô gái nghĩ gì, Dương Từ đều không quan tâm đến mọi hành động của cô. Anh vui vẻ mua hai hộp cơm trở về, buổi chiều bắt đầu môn thi đầu tiên. Mục đích của kỳ thi lần này rất đơn giản, đó là kiểm tra xem các học sinh có ôn tập trong kỳ nghỉ hè hay không, có phải là đã trả lại những kiến thức đã học cho giáo viên hay không.
Vì chỉ là một bài kiểm tra đơn giản nên các câu hỏi trong đề thi không quá khó. Lớp 8 có tổng cộng ba lớp, ba lớp thi cùng nhau, một buổi chiều có thể thi xong bài thi ngữ văn và toán.
Lần thi này cũng có tiếng Anh nhưng không quan trọng bằng hậu thế sau này. Tầm quan trọng của bài kiểm tra tiếng Anh không quan trọng bằng môn lịch sử chính trị của bài kiểm tra mở.
Bài kiểm tra đầu tiên là ngữ văn, vì có một phần làm văn, Dương Từ vẫn làm mãi cho đến khi kết thúc bài kiểm tra mới nộp bài lên. Không phải anh cảm thấy đề mục làm văn khó, mà là sợ anh viết quá tốt sẽ quá bắt mắt.
Thành tích của nguyên chủ rối tinh rối mù, hiện tại thành tích của anh đột nhiên tiến bộ nhiều như vậy, còn có thể nói là kỳ nghỉ hè đã mời người dạy. Nhưng làm văn khác với các đề mục khác, trong một thời gian ngắn như vậy căn bản là không thể luyện ra được.
Đặc biệt là cách viết của mỗi người là khác nhau, trong từng câu từng chữ rất dễ tiết lộ ra nhiều thứ, không giống như toán học có các bước giải bài cố định, làm bài nếu có chút không cẩn thận sẽ lòi đuôi ra.
Trước khi Dương Từ xuyên không, làm văn luôn là một trong những điểm mạnh của anh. Ngay khi vừa nhìn thấy đề mục làm văn trong bài kiểm tra này, mùa hè trong mắt tôi, Dương Từ đã nghĩ ra một số phiên bản làm văn rồi. Tuy nhiên để phù hợp hơn với hình tượng của nguyên chủ, Dương Từ đã quay bút suy nghĩ rất lâu mới hạ bút viết.
Các kỳ khi trước đây nguyên chủ không phải nằm ngủ thì là trốn học, vì không để "hắn" ảnh hưởng đến những học sinh khác, giáo viên liền xếp "hắn" ngồi ở hàng cuối cùng. Vốn nghĩ rằng Dương Từ sẽ không chí tiến thủ giống như trước đây nằm ngủ trong giờ thi. Kết quả là giám thị rất ngạc nhiên khi Dương Từ không những không ngủ mà còn thực sự nghiêm túc trả lời các câu hỏi?
Giáo viên cảm thấy có chút kỳ quái, nhịn không được đi tới xem một chút. Thật sự mà nói, ngay cả khi Dương Từ đang nghiêm túc trả lời các câu hỏi, giáo viên cũng không nghĩ rằng anh có thể làm được các câu hỏi này, cho nên khi đi qua cũng không đặt quá nhiều hy vọng.
Nhưng khi ông đi đến bên cạnh Dương Từ, liền thấy rằng cuộn giấy của Dương Từ dày đặc chữ, hơn nữa rất nhiều đáp án rõ ràng là làm đúng. Tuy nhiên đây không phải là điều làm ông ngạc nhiên nhất, điều khiến ông ngạc nhiên nhất chính là chữ viết tay của Dương Từ. Chữ viết tay của Dương Từ cũng không tính là có gì nổi bật, nhưng so với trước đây đẹp hơn rất nhiều, nét chữ như vậy rõ ràng là đã rất cố gắng luyện tập.
Bởi vì Dương Từ là lưu ban ở lớp 8, cho nên bất kể là giáo viên chủ nhiệm hay giáo viên bộ môn, họ vẫn là những giáo viên trước đây đã dạy nguyên chủ. Để đối phó với những giáo viên này, Dương Từ đã rất hao tâm tổn sức trong kỳ thi này.
Anh rõ ràng viết chữ rất đẹp, để đối phó với những giáo viên này, anh đã đặc biệt luyện tập viết bản chữ mẫu, thu lại tài năng vốn có của mình. Rõ ràng là có thể đạt thành tích càng tốt càng xuất sắc hơn, nhưng để cho mọi người có thời gian thích ứng, anh cũng chỉ có thể đạt điểm trung bình.
Bài kiểm tra thứ hai là môn toán, Dương Từ đã nghiêm túc học môn toán, lại thêm Tạ Nghiễn Thanh đã bổ túc cho anh, bài kiểm tra thứ hai đối với anh gần như là không thành vấn đề. Vì vậy trong kỳ thi thứ hai, chưa tới một nửa thời gian Dương Từ đã nộp bài rồi.
Thấy anh nộp bài sớm như vậy, giáo viên toán nhìn Dương Từ rất không hài lòng. Nếu không phải sợ quấy rầy các học sinh khác làm bài thi, với tính tình của giáo viên dạy toán đã muốn tóm người lại giáo huấn một phen.
Giáo viên dạy toán nhìn Dương Từ rời khỏi phòng học, đưa tay cầm lấy khăn lao bảng đè xuống bài thi, khi nhìn lướt qua bài thi của Dương Từ, biểu cảm trên mặt đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.
Bởi vì không giống như Dương Từ trước đây luôn nộp bài trắng, bài thi lần này của Dương Từ đa số đều được điền đầy đủ. Mặc dù câu trả lời cho một số câu hỏi rõ ràng là sai, nhưng thái độ của Dương Từ bây giờ đã khác hẳn.
Vì vậy giáo viên toán thấy rằng dù sao cũng không có việc gì, đã ngồi xuống vừa sửa bài kiểm tra vừa giám thị kiểm tra. Vì hiện tại chỉ có một bài kiểm tra của Dương Từ được nộp nên rất nhanh ông đã chấm xong bài kiểm tra của Dương Từ. Điều khiến giáo viên toán ngạc nhiên là Dương Từ một người luôn hồ đồ, đã thi đậu bài kiểm tra toán lần này.
Đối với những học sinh khác mà nói, qua môn không phải là một việc đáng vui vẻ. Nhưng nếu biến thành Dương Từ, giáo viên dạy toán ngay lập tức có chút kích động. Không có giáo viên nào không muốn học sinh của mình học giỏi, đặc biệt là một học sinh côn đồ biết quay đầu là bờ như Dương Từ, anh chịu khó học tập đã là điều hiếm thấy.
...
Dương Từ đi thi nên lúc đi ra vẫn khá sớm, không có việc gì làm nên đi một vòng trong công xã, sau khi nhặt thêm hai cuốn sách từ bãi phế liệu, anh ngồi xổm ở cổng trường cấp ba vừa xem sách vừa đợi người.
Hôm qua trời mưa lớn anh không có đợi Dương Mộng Liên, vì vậy sáng nay Dương Mộng Liên có chút tức giận cho nên lần này dù thế nào anh cũng không thể một mình đi về trước được. Dù sao thì lúc đầu là anh đã ép Dương Mộng Liên phải đi học, anh cũng đã hứa với Dương Mộng Liên sau này họ sẽ đi học cùng nhau.
Sau khi Dương Từ đợi được Dương Mộng Liên ra, anh nói với Dương Mộng Liên việc ngày mai mang thức ăn theo. Tình cờ là Dương Mộng Liên cũng không thích đồ ăn trong căng tin của trường, khi thấy em trai mình đã mua hộp cơm cô đã rất vui. Đồ ăn ở nhà bọn họ mặc dù không tính là đặc biệt tốt, nhưng so với căng tin trường học càng sạch sẽ càng tốt hơn.
Ngay khi hai chị em vừa đi vừa nói cười trở về, từ xa họ nhìn thấy hai người đang đi về phía họ. Lúc đầu Dương Từ không nhìn ra họ là ai, mãi đến khi họ đến gần hơn mới nhận ra một trong hai người họ.
Hai người này một già một trẻ, người già chính là bà bác mấy ngày trước, người trẻ là một thanh niên. Bởi vì Dương Từ vẫn còn ghi thù chuyện trước đó, cho nên khi nhìn thấy mặt đối phương mặt anh liền tối sầm lại, đến cả người đàn ông bên cạnh cũng không cho sắc mặt tốt.
Người bác gái cũng lạnh lùng khi nhìn thấy Dương Từ, nhưng khi nhìn thấy Dương Mộng Liên bà liền cười lên, chào Dương Mộng Liên từ xa. "Này, tiểu Liên, ngươi đi đâu vậy?"
Dương Mộng Liên nghe thấy vậy trong tiềm thức liền muốn trả lời, nhưng bị Dương Từ ở bên cạnh đã giành trước cô ấy và nói, "Chúng tôi vừa đi học về."