Khi Lâm Mộc đơn phương độc mã xông vào Kim Trì Quan, Ninh Đô cũng phát sinh thay đổi.
Người dân ở Ninh Đô còn đang đoán già đoán non, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì mà mảnh đất này bỗng nhiên náo động đến vậy.
Nhưng người dân còn chưa suy đoán được bao lâu, Ninh Đô đã dừng kiểm tra các lối ra, các đợt lùng sục trong khắp thành phố cũng dừng lại, ngoài mặt, Ninh Đô lúc này chẳng khác nào sóng yên biển lặng.
Dân thường ở Ninh Đô chẳng hề thấy bất ngờ trước sự thay đổi này.
Advertisement
Nhưng giới nhà giàu Ninh Đô lại vô cùng chấn động.
Dù sao chuyện đại thiếu gia của nhà họ Tôn bị bắt cóc đã lan truyền ồn ào xôn xao trong giới nhà giàu Ninh Đô, ai ai chẳng biết nhà họ Tôn và Lão Từ có mối quan hệ đặc biệt.
Bây giờ cuộc lùng bắt đã chấm dứt, chẳng phải quá kỳ lạ sao?
Lẽ nào kẻ bắt cóc đã tạo ra thay đổi này? Vậy thì cậu ta phải có bản lĩnh rất lớn mới có thể khiến Lão Từ dừng bảo hộ cho nhà họ Tôn.
Sóng to gió lớn nổi lên trong giới nhà giàu Ninh Đô, các suy đoán được đưa ra nhiều không kể xiết.
Trong nhà kho bỏ hoang.
Tôn Thượng Minh bị trói đã chảy cạn máu trong người, nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt Tôn Thượng Minh, có thể nhìn ra nỗi kinh hoàng trước khi chết của anh ta.
“Tôn Thượng Minh, mày ám sát tao 3 lần, cuối cùng vẫn chết trong tay tao!” Lâm Mộc nhìn đăm đăm vào Tôn Thượng Minh.
5 năm trước, Lâm Mộc chỉ có thể ngước mắt nhìn nhân vật lớn như nhà họ Tôn. Càng không dám hi vọng đạt tới vị trí như Tôn Thượng Minh.
Ngay cả khi nhà họ Lâm huy hoàng, nếu gặp Tôn Thượng Minh, Lâm Mộc cũng chỉ biết nhìn cung kính, thậm chí không có tư cách xu nịnh người ta.
Còn giờ đây, chỉ cần anh ta dám chọc giận tới Lâm Mộc, anh sẽ giết chết anh ta.
Thực lực chính là con át chủ bài của Lâm Mộc.
Ngay lúc này, điện thoại của Lâm Mộc đổ chuông. Anh lấy di động ra xem, là Lão Trần gọi tới.
Sao đột nhiên Lão Trần lại liên lạc với mình?
“Lão Trần.” Lâm Mộc vội bắt máy.
“Lâm Mộc, ông nghe nói Lão Từ đã thu quân khỏi cuộc truy lùng, xem ra thằng nhóc cháu có bản lĩnh không nhỏ nhỉ, đến Lão Từ cũng giải quyết được.” Lão Trần cảm khái.
Lão Trần nói ra điểm này, chứng tỏ ông cụ vẫn luôn theo dõi diễn tiến bên Ninh Đô.
“Lão Trần quá khen rồi, bây giờ cháu đã loại bỏ được hai thế lực chống lưng của nhà họ Tôn, chốc nữa cháu sẽ đến thẳng Viên trang của chúng để chấm dứt chuyện này.” Lâm Mộc nói.
“Lâm Mộc, ông gọi điện để dặn dò cháu, nếu cháu đã lựa chọn ra tay với nhà họ Tôn, nếu cháu đã chiếm được thế thượng phong, vậy thì cháu không được để lại cho chúng bất cứ cơ hội nào, đã làm thì phải làm cho trót, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đây không phải lúc thể hiện lòng nhân từ của bậc nữ nhi, bằng không ắt sẽ lưu lại mầm họa.” Lão Trần nói.
“Cảm ơn Lão Trần đã gọi điện nhắc nhở cháu, cháu nhớ kỹ những lời này rồi.” Lâm Mộc đáp.
“Cháu tiến hành kế hoạch đi, ông không làm phiền cháu nữa, khi nào cháu về Kim Châu thì tới nhà họ Trần, ông mời cháu uống rượu.” Lão Trần nói.
Cúp điện thoại, Lâm Mộc lại nhìn Tôn Thượng Minh trước mặt.
“Nên đưa xác mày về nhà họ Tôn rồi!” Lâm Mộc cởi trói cho Tôn Thượng Minh rồi vác anh ta đi.