Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 220: Ba vừa nghe thì đã biết đây chắc chắc không phải sự cố



Thẩm Tịch Dương vừa rời đi không lâu, Lâm Mộc liền nhận cuộc gọi từ Mai Tổng.



“Lâm cao nhân, tôi đã cho thư ký tới công ty quảng cáo Thịnh Mỹ nhưng thư ký báo lại với tôi rằng tiểu thư Thẩm Tịch Dương không có ở đó.” – Mai Tổng báo cáo.



“Tôi biết rồi, cô ấy sẽ quay lại sớm thôi.” – Lâm Mộc đáp.



Advertisement

“Vâng.”



Mai Tổng lái sang chuyện khác: “Nhân tiện Lâm cao nhân, cậu khoan cúp máy, chủ yếu là Hoàng Đạo Trưởng có vấn đề quan trọng muốn nói với cậu.”



“Vấn đề quan trọng? Anh ta có chuyện quan trọng gì?” – Lâm Mộc ngờ vực hỏi.



“Tôi cũng không biết, cậu nói chuyện trực tiếp với anh ta đi.” Đầu bên kia, Mai Tổng chuyển điện thoại cho Hoàng Đạo Trưởng.



“Lâm tông sư, là tôi. ” Điện thoại phát ra âm thanh của Hoàng Đạo Trưởng.



“Anh có chuyện quan trọng gì muốn nói với tôi?” – Lâm Mộc hỏi.



“Lâm tông sư, tôi có một miếng ngon béo bở muốn tặng lại cho anh để bày tỏ tấm lòng trung thành của tôi với anh.” – Hoàng Đạo Trưởng nói.



“Chuyện tốt gì vậy? Anh nói rõ hơn đi.” – Lâm Mộc cảm thấy khá hứng thú.



“Lâm tông sư, chuyện này không thể nói rõ qua điện thoại, nếu được thì hai ta hẹn nhau gặp mặt nói chuyện trực tiếp đi.” – Hoàng Đạo Trưởng nói.



“Được thôi, vậy thì hẹn ở quán bar Sa Ngã đi.” – Lâm Mộc nói.



Sau khi cúp điện thoại.



Lâm Mộc đối với miếng ngon béo bở mà Hoàng Đạo Trưởng nói, quả thật có chút tò mò.



Lâm Mộc biết, Hoàng Thiên Sư chủ động nhường anh chắc chắn có toan tính riêng của anh ta.



Anh ta hai lần liên tiếp chủ động bày tỏ muốn nhận Lâm Mộc làm thầy đều bị Lâm Mộc cự tuyệt, bây giờ anh ta đổi phương thức xin xỏ, trước tiên là kéo gần quan hệ với Lâm Mộc, lấy được hảo cảm của anh.



Lâm Mộc không quan tâm mục đích của anh ta là gì chỉ cần Hoàng Đạo Trưởng mang lại lợi ích cho anh là được.



“Dì Thẩm, cháu có chút việc bận nên phải đi đây ạ.”



Sau khi nói xong, Lâm Mộc xoay người ra cửa.



Mẹ Thẩm đang đắm chìm trong những ảo tưởng vui sướng vì sắp phát tài nên chỉ vô thức đáp lại một tiếng.



Sau khi rời khỏi nhà Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc đứng đợi ở cửa khoảng bảy tám phút mới bắt được một chiếc taxi. Nhà của Thẩm Tịch Dương quả thật ở vị trí có chút hẻo lánh. Hai chiếc xe của Lâm Mộc đều đã hư cho nên bây giờ anh không có xe để đi.



Trên đường đến quán bar Sa Ngã, Lâm Mộc nhận được cuộc gọi từ ba anh.



“Mộc à, có vẻ con đã xử đẹp nhà họ Tôn rồi nhỉ?” – Điện thoại chuyền ra âm thanh của Lâm Đại Sơn.



“Ba, ba đã xem tin tức rồi?” – Lâm Mộc cười nói.



“Đúng vậy, Tôn gia bất ngờ cháy, cả nhà họ bị chôn vùi trong biển lửa. Ba vừa nghe thì đã biết đây chắc chắc không phải sự cố.” – Lâm Đại Lâm cười nói.



Lâm Đại Sơn cảm khái: “Mộc à, ba thật sự rất lo lắng khi con đến Ninh Đô báo thù. Bây giờ nhìn lại, có vẻ ba đã xem thường con rồi, đến Tôn gia mà con còn có thể lật đổ, hơn nữa còn biến sự việc trở thành một sự cố bất ngờ, ba thậm chí còn không thể nghĩ ra được không ngờ con trai ta lại có thể, con làm cách nào vậy?.”

“Ba, nếu ba muốn biết thì chờ con trở lại Kim Châu sẽ kể tỉ mỉ với ba.” – Lâm Mộc cười nói.