Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 243: “Vậy cảm ơn Lâm cao nhân.



“Ngày mai Lương Đức Quảng sẽ tìm ông để tiến hành thủ tục chuyển giao tài sản, ông cứ theo quy tắc cũ mà làm, ông vận hành chuyện kinh doanh, lợi nhuận chia cho tôi một nửa là được.” Lâm Mộc nói.



“Lâm cao nhân, tôi vẫn được một nửa ư? Như vậy quá nhiều đó. Sản nghiệp nhà họ Tôn, tôi phải bỏ ra tinh lực tài lực để thôn tính, nhưng tài sản nhà họ Lương là do ông ta tự giao nộp, tôi nào dám nhận một nửa?” Mai Tổng cười khan nói.



Advertisement

Mai Tổng là người thông minh, ông ta biết tự lượng sức mình.



“Lần nay ông kịp thời đến cứu nguy cho chị Dương Dương, công lao không nhỏ, việc chia tài sản xem như phần thưởng cho ông đi.” Lâm Mộc nói.



Đối với Lâm Mộc, nhiều hơn hay ít hơn chút chẳng hề gì. Dù sao anh cũng đặt phần lớn tâm tư ở việc tu hành.



“Vậy cảm ơn Lâm cao nhân.” Mai Tổng liên tục nói cảm tạ.



Ông ta nhận ra, đi theo Lâm Mộc hẳn là có thịt để xơi.



Lần này thôn tính tài sản của nhà họ Lương, tài phú của ông ta sẽ được nâng lên, sức ảnh hưởng của ông ta trong giới kinh doanh Ninh Đô, thậm chí cả giới kinh doanh Giang Nam này đều được nâng cao một bậc.



Điều này càng khiến ông ta thêm vững lòng, nhất định phải toàn tâm toàn ý làm việc cho Lâm Mộc, bất cứ việc gì anh ra lệnh, ông ta cũng phải làm cho hoàn hảo.



“Đúng rồi Lâm cao nhân, tiểu thư Thẩm Tịch Dương đang ngồi trong xe Cullinan của tôi.” Mai Tổng chỉ về con xe màu đen.



Lâm Mộc gật đầu rồi đi về phía xe, Mai Tổng cũng tung tăng theo gót anh.



Chiếc Panamera của Trần Uyển Nhi dừng cách đó không xa, cô nàng đang đứng dựa vào xe.



Hồi nãy Lâm Mộc cũng không cho Trần Uyển Nhi lên lầu theo anh, anh không muốn cô nàng trông thấy mấy hình ảnh máu me.



“Chị Dương Dương, không sao nữa rồi.” Lâm Mộc cười với Thẩm Tịch Dương.



“Lâm Mộc, cảm ơn em.. nếu... nếu em không gọi Mai Tổng tới cứu, chị.. hôm nay chị đã....” Thẩm Tịch Dương không dám tưởng tượng nếu Lương Siêu đạt được mục đích, hậu quả sẽ như thế nào, nếu anh ta làm tới, có lẽ cô ấy không còn dũng khí mà sống tiếp nữa.



“Chị Dương Dương, bảo vệ chị là việc em nên làm, giống như ngày bé chị luôn bảo vệ em vậy.” Lâm Mộc toét miệng cười.



“Lâm Mộc, chị chẳng thể ngờ sau bao năm không gặp, em đã trở thành nhân vật lớn dường ấy rồi.” Thẩm Tịch Dương nở nụ cười, cô ấy thực sự vui mừng vì Lâm Mộc đạt được thành tựu này.



“Nhóc con này, che giấu thân phận kỹ càng như vậy, cả ngày hôm nay chị nghĩ hoài không ra, rốt cuộc tại sao Tập đoàn Thiên Lực lại chỉ mặt điểm tên đòi ký kết hợp đồng với chị, hóa ra em là người sắp xếp hết thảy mọi thứ, hại chị cả ngày mờ mịt như chìm trong mây mù ý.”



“Chị Dương Dương, hôm em đưa chị rời khỏi quán bar đã định dùng tiền để giúp chị rồi, nhưng chị một mực từ chối nên em chỉ đành chọn cách âm thầm giúp chị, hôm nay vạn bất đắc dĩ nên đã để chị biết rõ chân tướng rồi.” Lâm Mộc cười.



“Dù sao cũng cảm ơn em đã giúp chị nhiều như vậy, cứu chị thoát khỏi cửa ải khó khăn này.” Đôi mắt trong veo của Thẩm Tịch Dương nhìn về phía Lâm Mộc.



“Chị Dương Dương, sau này bất cứ kẻ nào dám bắt nạt chị, chị cứ nói với em, em nhất định sẽ ra mặt giúp chị.” Lâm Mộc giơ nắm đấm, nở nụ cười nói.

“Lâm Mộc, cô ấy là chị Dương Dương của anh hả? Quả nhiên rất xinh đẹp.”