“Lâm tiên sinh, anh thật có phúc dày, theo đuổi được hoa khôi khoa báo chí của tụi tôi.” Ngô Tuyền cười nói.
“Ngô Tuyền, tớ và Lâm Mộc chỉ là bạn thật mà.” Thẩm Tịch Dương giải thích.
“Muộn vậy rồi hai người còn ra ngoài ăn đêm với nhau, tớ còn lâu mới tin nha.” Ngô Tuyền cười nói.
Cô ấy nói tiếp: “Đúng rồi Tịch Dương, ngày mốt cũng là cuối tuần này sẽ tổ chức buổi họp lớp. Lúc về tớ gửi địa chỉ cho cậu, nhất định phải tham gia nhé, cậu có thể dẫn bạn trai theo cùng! ”
“Bạn trai tớ vẫn chờ bên ngoài, tớ đi trước nhé! Cuối tuần gặp lại, không được thất hẹn nha!” Ngô Tuyền nói xong thì vội vàng vẫy tay tạm biệt.
Sau khi Ngô Tuyền rời đi.
“Chị Dương Dương, chị từng là hoa khôi của khoa à? Vậy người theo đuổi chị nhiều lắm nhỉ?” Lâm Mộc cười hỏi.
“Nào có, hoa khôi khoa gì chứ, đều là người khác nói giỡn đó.” Thẩm Tịch Dương đỏ mặt.
“Đúng rồi cô bạn cùng phòng chị hồi nãy nói, buổi họp lớp mọi lần chị đều không tham dự, sao vậy?” Lâm Mộc hỏi.
“Trong nhóm bạn cùng phòng Kí túc, có mình chị là kém nhất, chị đâu có mặt mũi gặp mọi người.” Thẩm Tịch Dương cười tự giễu.
“Mấy ngày này em ở Ninh Đô, cũng không bận chuyện gì, thế này nhé, ngày mốt em cùng chị tham dự buổi họp lớp.” Lâm Mộc nói.
“Vậy có làm lỡ việc của em không?” Thẩm Tịch Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.
Thẩm Tịch Dương nghe Lâm Mộc nói vậy thì vô cùng chờ mong, đối với Thẩm Tịch Dương, Lâm Mộc tham gia họp lớp cùng cô ấy thì thời gian hai người được gặp nhau sẽ càng nhiều hơn.
“Đương nhiên không rồi, mấy ngày này em ở Ninh Đô không bận gì thật mà.” Lâm Mộc cười nói.
Mấy ngày này việc chính của Lâm Mộc là thu thập nguyên liệu, nhưng anh không cần đích thân tìm kiếm, chỉ cần chờ đợi Mai Tổng thu thập xong là được.
Ăn xong đã hơn mười hai giờ đêm, Lâm Mộc lái xe đưa Thẩm Tịch Dương về nhà.