Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 330



Trong buồng xe.



“Khâu Tổng, có nhiệm vụ cho bà.” Người đàn ông mặc vest đưa cho Khâu Anh một bức thư.



Bà ta đọc thư xong, lập tức xé vụn bức thư rồi quay người xuống xe.



Advertisement

...



Ba ngày sau, Kim Châu.



Một chiếc ô tô mang biển số Thành phố Thân Giang lái đến trước cửa biệt thự nhà họ Trần.



Một người phụ nữ trung niên vận bộ quần áo sang trọng bước xuống xe.



“Xin lỗi, đây là biệt thự tư nhân.” Hai người bảo vệ lên trước nói.



“Tôi là mẹ của Trần Uyển Nhi, đi thông báo cho Lão Trần và Trần Uyển Nhi rằng Khâu Anh đến rồi.” Người phụ nữ trung niên nói.



“Xin bà chờ một chút.” Một trong hai người bảo vệ lập tức chạy đi thông báo.



Chẳng mấy chốc, người bảo vệ đã quay lại.



“Bà Khâu, mời đi theo tôi.” Người bảo vệ làm động tác mời đầy kính cẩn.



Khâu Anh sải bước vào biệt thự.



Trong biệt thự, Trần Uyển Nhi và Lão Trần đang ngồi trên sofa, vẻ mặt hai người đều không tốt đẹp gì cho cam.



“Uyển Nhi, con đã cao từng này rồi.” Khâu Anh cười bước tới bên cạnh Trần Uyển Nhi, thân thiết kéo tay cô nàng.



Trần Uyển Nhi hơi mất tự nhiên.



“Khâu Anh, cô đến đây làm gì?” Lão Trần sa sầm mặt.



“Ba, nói sao thì con cũng là mẹ ruột của Uyển Nhi! Dù năm đó con và ba của Uyển Nhi ly hôn sớm, nhưng đâu thể thay đổi thân phận làm mẹ của con, con tới thăm con gái mình, không cần chịu thẩm vấn trước đâu nhỉ?” Khâu Anh cười nói.



Khâu Anh nói tiếp : “Bao năm qua con vẫn luôn gửi tiền cho Uyển Nhi, tổng cộng cũng vài trăm triệu tệ rồi ấy chứ? Bằng không với tính cách thanh cao của ba, Uyển Nhi nào được sống những ngày tháng nhung lụa trong biệt thự ạ?”



Lão Trần nghiêm mặt nói: “Lần này cô đến chỉ để thăm Uyển Nhi thôi hả? Cô có mục đích gì cứ nói thẳng ra!”



Khâu Anh đáp: “Bao năm qua không thể tự tay chăm sóc Uyển Nhi, trong lòng con vô cùng áy náy, giờ con đã được xếp vào tầng lớp cấp cao trong nhà họ Khâu, được quản lý việc kinh doanh của nhà họ Khâu, con muốn đưa Uyển Nhi tới Thành phố Thân Giang, dẫn dắt con bé kinh doanh, bù đắp những thiếu hụt cho con bé.”



“Con không muốn đi.” Trần Uyển Nhi lập tức từ chối.



Lão Trần cũng nói: “Cô vừa tới đã muốn đưa Uyển Nhi của tôi đi, cô quá đáng lắm rồi đấy!”



Khâu Anh cười đáp: “Ba, Uyển Nhi còn trẻ, ba thì tuổi tác đã cao, con nói khó nghe chút, lỡ có một ngày ba khuất núi, Uyển Nhi phải làm sao?”



“Giờ con đưa Uyển Nhi tới Thành phố Thân Giang, bồi dưỡng năng lực kinh doanh cho con bé, đây cũng là suy tính cho tương lai tốt đẹp của Uyển Nhi, ba nói đúng không ạ? Uyển Nhi không thể cả đời dựa dẫm vào ba được, ba phải dạy con bé cách sống độc lập!”



Lão Trần nghe vậy thì trầm mặc, những lời của Khâu Anh rất có lý, ông cụ đương nhiên hiểu rõ điều này, khi trước ông cụ cũng từng nghĩ tới vấn đề này rồi.

Lão Trần không cho Trần Uyển Nhi làm ăn quá lớn ở Kim Châu, chính vì lo sợ ngày ông cụ rời xa thế giới này, Trần Uyển Nhi không thể đảm đương nổi chuyện kinh doanh.