"Chỉ cần ông ta giúp ba chuyện này, ba đã hứa nếu như sau này có hạng mục nào làm ăn được thì ba sẽ giao cho ông ta phụ trách, để ông ta có thể kiếm lại số tiền lần này.
"Vậy Trần Uyển Nhi chắc chắn sẽ không thể hoàn thành được cuộc đàm phán lần này, ba, con sẽ gửi tài liệu này qua đó.”
“Con gái, Lâm Mộc đâu?” Khâu Anh nhìn xung quanh, trong nhà không có bóng dáng của Lâm Mộc.
Sáng nay, bà ta đã chờ đợi Trần Uyển Nhi gọi điện cho bà ta.
Bà ta biết, một khi Lâm Mộc chết vì trúng độc và bị Trần Uyển Nhi phát hiện, Trần Uyển Nhi nhất định sẽ gọi điện thoại thông báo cho bà ta.
Nhưng bà ta đã đợi cả buổi sáng mà vẫn không thấy Trần Uyển Nhi gọi cho bà ta, vì vậy Khâu Anh mới phải tự mình đến tận biệt thự để tìm hiểu.
“Anh ấy đang ở phòng trên lầu.” Trần Uyển Nhi nói.
Trần Uyển Nhi tiếp tục: "Nhân tiện, mẹ ơi, sáng nay anh ấy đột nhiên bị trúng độc mà không rõ lý do."
"Sao? Trúng độc sao? Tại sao cậu ấy lại đột nhiên bị trúng độc? Vậy bây giờ cậu ấy thế nào rồi?" Khâu Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Dù sao Khâu Anh cũng đã ở trong giới kinh doanh nhiều năm, cho dù đã sớm biết Lâm Mộc sẽ trúng độc, bà ta vẫn có thể giả vờ như mình chỉ vừa mới biết.
"Anh ấy mạng lớn, con không biết tại sao, anh ấy lại đột nhiên bình thường trở lại, nhưng hiện tại thì vẫn không biết ai là người đã hạ độc anh ấy." Trần Uyển Nhi nói.
“Bình thường rồi sao? Vậy thì… Vậy thì tốt quá rồi!” Khâu Anh cố gắng nở một nụ cười trên mặt.
Tuy ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng bà ta lại đang cảm thấy vô cùng chấn động.
Đó là chất độc hạng A của Quang Minh Hội, vậy mà lại không thể đầu độc được Lâm Mộc? Có chuyện gì đang diễn ra vậy!
Bà ta tận mắt nhìn thấy Lâm Mộc đã tự mình uống hết ly rượu độc đó!
“Dì Khâu, dì đến rồi.” Lâm Mộc bước xuống lầu.
Khâu Anh cười nói: "Là Lâm Mộc sao, dì vừa nghe Trần Uyển Nhi kể rằng sáng nay cháu đột nhiên bị trúng độc, hiện tại sức khỏe của cháu như thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"
“Không cần, hiện tại cháu đã bình thường rồi, chỉ là cháu không ngờ, cháu chỉ vừa mới tới Thần Giang, vậy mà đã gặp phải loại chuyện trúng độc như thế này.”
Lâm Mộc đi xuống lầu và nói tiếp: “Lại nói, mấy ngày nay, ngoài việc ngồi trên xe thì cháu chỉ tham dự bữa tối của gia đình họ Khâu, cháu vẫn nghĩ không ra làm thế nào mà cháu lại có thể bị trúng độc được."
"Chuyện này chắc chắn phải tìm hiểu cho rõ ràng, nếu như cháu cần sự giúp đỡ của dì thì cháu cứ nói nhé!” Khâu Anh nói.
“Vâng, cháu nhất định sẽ điều tra.” Trên mặt Lâm Mộc nở nụ cười.
"Đúng rồi, hôm qua Uyển Nhi không phải nói là muốn đi dạo phố sao? Hiện tại đúng lúc mẹ có thời gian, hay là để mẹ đưa hai đứa đi, nhân tiện dẫn hai đứa đi dạo quanh Thân Giang." Khâu Anh nói.
“Mẹ ơi, không được, bây giờ đã không còn sớm nữa rồi, bác cả đã nói hôm nay sẽ gửi tài liệu đến cho con mà.” Trần Uyển Nhi từ chối.
Khâu Anh vỗ đầu cô: "Nói đến chuyện này, hôm qua mẹ quên dặn con, sau khi con nhận được tài liệu thì nhớ chụp ảnh gửi qua cho mẹ, mẹ xem giúp con xem thử có vấn đề gì không."
"Chờ con làm xong việc này, mẹ sẽ đưa con đi dạo phố, vậy bây giờ mẹ đi trước đây."