Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 39: “Không có gì.”  



“Ha ha, tốt quá rồi! Lâm Mộc! Anh cho rằng anh báo thù được rồi hả? Kết quả thì sao, người chết vẫn là anh, còn tôi lại có thể đứng dậy trên đôi chân của mình, anh vốn dĩ không thể đấu lại với Chu Khôn tôi, anh cứ hối hận ở địa ngục đi! Ha ha.” Chu Khôn phấn khích cười phá lên.



Hàn Mông lan cũng cười nói: “Lâm Mộc ngông cuồng muốn đấu với chúng ta, anh ta nào ngờ được thế lực sau lưng chúng ta mạnh đến nhường nào.”



“Uống thuốc một tháng lại có thể đứng dậy rồi, sau đấy, Chu Khôn tôi lại là bậc hảo hán. Ha ha! ” Chu Khôn cười đến cuồng dại.



..

Advertisement



Ngày hôm sau.



Tài xế đón Lâm Mộc đến biệt thự của nhà họ Trần.



Trong biệt thự.



“Lão Trần” Lâm Mộc bước vào phòng, nở nụ cười lịch sự chào hỏi Lão Trần.



“Bạn nhỏ Lâm Mộc, cháu ngồi đây trước.” Lão Trần niềm nở nghênh đón anh.



“Bạn nhỏ Lâm Mộc, bản lĩnh của cháu quả nhiên phi phàm, một tuần này, cháu gái của ông không hề bị đau đầu, Uyển Nhi kiếm tìm bao danh y, cuối cùng lại có thể giải quyết ở chỗ cháu.” Lão Trần khen ngợi.



Lâm Mộc mỉm cười.



“Bạn nhỏ Lâm Mộc, ông thấy sắc mặt cháu khá nhợt nhạt, cháu đau chỗ nào à?” Lão Trần hỏi.



“Không có gì.”



Dù sao hôm qua vừa trúng một viên đạn, vết thương vẫn chưa lành.



Lâm Mộc đáp xong thì quay đầu nhìn Trần Uyển Nhi.



“Trần Uyển Nhi, chắc giờ cô đã tin, lần trước tôi thực sự áp chế độc tố cho cô, chứ không phải muốn sàm sỡ cô rồi chứ?”



“Nói nhảm nhiều thật đó, sao nào, anh còn muốn tôi xin lỗi anh chắc?” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Lâm Mộc.



“Đúng rồi Lâm Mộc, đây là 100 triệu ông chuẩn bị cho cháu, mật khẩu là 6 số 6.” Lão Trần lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn.



Nhìn thấy tấm thẻ trước mặt, hai mắt Lâm Mộc như bùng cháy ngọn lửa.



Không phải Lâm Mộc sinh lòng tham với số tiền này.



Mà anh thấy được hy vọng chấn chỉnh lại nhà họ Lâm.



“Lão Trần, tiền lãi được tính theo lãi suất gấp đôi lãi suất 1 năm của ngân hàng, 100 triệu này cùng tiền lãi sẽ được trả lại sau thời hạn 1 năm.” Lâm Mộc nói xong thì duỗi tay lấy tấm thẻ cất vào túi.



“Lâm Mộc, cháu cứ dùng tiền này, không nhất thiết phải trả lại đúng sau 1 năm, còn tiền lãi thì càng không cần luôn.” Lão Trần cười nói.



Lão Trần đương nhiên không thiếu chút tiền lãi này, ông cụ cũng không hỏi Lâm Mộc dùng tiền làm cái gì.



“Lão Trần, nếu đã là mượn tiền thì không thể phá vỡ quy định, trong vòng một năm, cháu nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi.”



Trần Uyển Nhi ngồi bên cạnh lầm bầm lầu bầu: “Lâm Mộc, tôi chỉ sợ anh cầm 100 triệu xong, đến hạn đừng nói trả gốc, ngay cả tiền lãi anh cũng không kiếm được mà trả ý!”



“Trần Uyển Nhi, cô xem thường tôi như vậy sao? Trong mắt cô tôi tệ đến thế ư?” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói.



“Vì anh từng biểu hiện quá tệ, trước kia anh là tên công tử bột chỉ biết chơi bời, nào có đầu óc kinh doanh, cho dù bây giờ anh có chút bản lĩnh hơn người, cũng không thay đổi được sự thực anh không có đầu óc kinh doanh.”



Trần Uyển Nhi nói tiếp: “Nếu anh lấy tiền này đi làm ăn, nói thì khó nghe, nhưng không dám nghĩ anh có thể trả lại 100 triệu này.”