Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 404: “Vậy thì anh cũng phải quay mặt ra chỗ khác chứ!”



“Chắc cô lạnh lắm nhỉ, quần áo ướt sũng rồi, cứ như này không ổn đâu, để tôi đốt lửa cho cô sưởi ấm và phơi khô quần áo nhé.” Lâm Mộc nói.



“Nhưng chúng ta đâu có công cụ mà nhóm lửa.?” Trần Uyển Nhi hỏi.



“Mấy chuyện này không thành vấn đề với tôi, chúng ta qua bên kia trước đi.” Lâm Mộc cười nói.

Advertisement



Sau đó anh đưa Trần Uyển Nhi tìm một chỗ trên bờ rồi thu thập ít củi.



“Khi trước mưa to nên củi ướt hết rồi, dù có công cụ nhóm lửa cũng chẳng thể đốt củi đâu!” Trần Uyển Nhi vuốt mái tóc ướt, chợt cảm thấy đau đầu.



Dù tìm được đảo nhỏ để tạm thời dừng chân đã khá hơn phiêu bạt trên biển nước mênh mông nhiều, nhưng trong hoàn cảnh chẳng có chút công cụ nào như này, muốn nghỉ ngơi và khôi phục sức khỏe cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.



“Yên tâm, những chuyện này tôi đều giải quyết được.” Lâm Mộc cười rồi ngồi xổm xuống, giải phóng nội lực ra ngoài làm khô củi ướt.



Sau đó anh búng tay ra một đốm lửa, ném vào đống củi, một ngọn lửa lập tức bùng lên.



Xung quanh cũng được ánh lửa chiếu rọi.



Trong bóng đêm, ánh lửa và nhiệt độ ấm áp khiến lòng người thêm yên ả.



“Cháy được thật nè, Lâm Mộc, anh quá lợi hại rồi nha, búng tay một cái đã tạo ra lửa!” Trần Uyển Nhi phấn khích không thôi, dáng vẻ cô nàng lúc này so với vẻ cao ngạo lạnh lùng của ngày thường quả là khác xa một trời một vực.



Sau đó cô nàng ngồi bên đống lửa sưởi ấm.



“Cô cởi áo và quần ra hong khô đi, cứ mặc đồ ướt mãi cũng không ổn!” Lâm Mộc nói.







“Hả…” – Trần Uyển Nhi có chút xấu hổ.



Lâm Mộc cạn lời: “Cô còn sợ tôi nhìn sao? Dù sao cái gì nên hay không nên thấy thì tôi cũng đã nhìn hết rồi, huống chi bây giờ quần áo cô ướt như vậy, mặc cũng như không mặc, chả có gì khác nhau cả.”



Nghe Lâm Mộc nói vậy, lúc này Trần Uyển Nhi mới nhận ra bộ quần áo ướt đẫm này của mình đã không thể che chắn được gì nữa rồi.



“Vậy thì anh cũng phải quay mặt ra chỗ khác chứ!” – Trần Uyển Nhi trợn mắt nhìn Lâm Mộc.



“Được được được, khi nãy còn ôm tôi chặt như vậy, bây giờ mới sợ tôi chiếm tiện nghi của cô sao, lo hơi trễ đấy.” – Lâm Mộc vừa lẩm bẩm vừa xoay người.



Sau đó, Lâm Mộc lấy điện thoại ở trong túi ra, di động bị tác động bởi sóng xung kích từ vụ nổ còn bị rơi vào nước biển nên đã bị hư, không thể sử dụng được nữa.



“Lâm Mộc, anh nói xem tại sao tàu lại phát nổ, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra!?” – Trần Uyển Nhi hỏi.



Trước đó, bọn họ chỉ lo sinh tồn trên biển, căn bản không còn tâm trí để suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.



Ánh mắt Lâm Mộc âm trầm: “Tôi có thể khẳng định một điều, vụ nổ này không phải sự cố mà có người cố ý gây ra! Chắc chắn có liên quan đến ba người đàn ông chạy trốn bằng thuyền cứu hộ kia!”



“Vậy mục đích của bọn họ là gì? Tại sao phải tạo ra một vụ tập kích khủng khiếp đến như vậy? Chẳng lẽ vì muốn diệt trừ ai đó ở trên tàu nên họ mới gây ra vụ nổ? – Trần Uyển Nhi suy đoán.