Đường Minh Huy cười nói: “Nào có, tôi cũng mới tới thôi. Ông Lạc, đồ của tôi ở đây hết rồi, ông có muốn xem qua không?”
Lạc Trần Duyên gật đầu: “Có chứ”.
Đường Minh Huy dẫn Lạc Trần Duyên vào phòng để đồ, ông ta đi một vòng, thi thoảng lại cất giọng khen ngợi đồ sưu tầm của Đường Minh Huy.
Sau khi xem hết một lượt, ông ta hỏi: “Hết rồi ư?”
Advertisement
Đường Minh Huy hơi chột dạ rồi cười nói: “Tất cả đồ đây rồi”.
Lạc Trần Duyên: “Ông Đường, lần trước tôi nhìn thấy một bức tranh mà, sao giờ không thấy đâu?”
Đường Minh Huy biến sắc mặt nói: “Bức tranh của vị hoà thượng ấy hả? Thật lòng xin lỗi ông Lạc, mấy hôm trước, vị hoà thượng ấy đã đến và mua lại nó rồi”.
Lạc Trần Duyên hơi sầm mặt xuống: “Vị hoà thượng đó tới ư? Ông Đường, ông đừng đùa nữa. Tôi nhớ ông kể ngày xưa vị hoà thượng ấy đã trên 80 rồi. 40 năm đã qua, ít nhất ông ấy cũng phải 120 tuổi đó”.
Ngô Bình đi tới rồi nói: “Nếu tu vi của một người đạt tới cảnh giới Võ Vương thì hoàn toàn có thể sống tới 120 tuổi”.
Lạc Trần Duyên cau mày rồi nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là cổ đông của nhà họ Đường, tôi họ Ngô”.
Lạc Trần Duyên: “Ý cậu là vị hoà thượng ấy đã ở cảnh giới Võ Vương rồi ư?”
Ngô Bình: “Khéo còn là Võ Thần ý chứ, ai mà biết được. Tôi nhìn ông cũng nhiều tuổi rồi”.
Lạc Trần Duyên trầm mặc, sau đó chắp tay với Đường Minh Huy: “Ông Đường, tôi đột nhiên nhớ ra có việc rất quan trọng cần làm gấp, việc ở đây để trợ lý tôi lo liệu nhé”.
Đường Minh Huy: “Được, ông Lạc bận thì cứ đi đi”.
Lạc Trần Duyên vội vã rời đi, chỉ còn trợ lý và người của ông ta ở lại tiến hành trao đổi.
Lạc Trần Duyên vừa đi thì Đường Minh Huy nói: “Ngô Bình, cháu đoán đúng rồi, quả nhiên gã họ Lạc này đến vì bức tranh ấy”.
Ngô Bình: “Ông ta cũng là người tu hành, hơn nữa tu vi còn cao hơn cháu”.
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Cao hơn anh thì ở cấp nào rồi?”
“Cảnh giới Tiên Thiên”, Ngô Bình đáp.
Đường Tử Di kinh ngạc, cô ấy và Đường Minh Huy đưa mắt nhìn nhau, không ngờ một ông chủ lớn như thế lại là tông sư cảnh giới Tiên Thiên.
“Ngô Bình, không biết ông ta có tin lời mình nói không nhỉ?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện này không quan trọng, chủ yếu là cháu đã nói ý cho ông ta biết rằng chúng ta cũng biết giá trị của bức tranh ấy”.
Đường Tử Di: “Vậy là ông ta bỏ cuộc rồi ư?”
Ngô Bình: “Nếu ông ta vẫn muốn có bức tranh ấy thì kiểu gì cũng quay lại”.
“Quay lại? Vậy là ông ta vẫn muốn mua nó ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Anh nhìn Đường Minh Huy: “Chú, nếu ông ta quay lại tìm chú thì chú nhớ bảo phải hỏi lại vị hoà thượng kia. Nếu ông ta ra giá thì chú cứ đòi 10 tỷ, không mặc cả”.