Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 537: Anh, trận hỗn loạn này sẽ sớm kết thúc phải không?



“Bây giờ, Thân Giang không phải nơi an toàn, hiện tại chúng ta nhanh chóng thu dọn trở về Giang Nam.” – Lâm Mộc nói.

Chỉ khi anh dẫn Lâm Lê và Trần Uyển Nhi đến được đạo quán Ngọa Long trú ẩn thì an toàn của hai người họ mới được bảo đảm.

“Anh, đường xá xa như vậy, dọc đường có thể xuất hiện rất nhiều nguy hiểm.” – Lâm Lê yếu ớt nói.

Advertisement Hiện tại, bên ngoài có rất nhiều người biến dị, thú biến dị phải đi một quãng đường xa như vậy, tất nhiên ai cũng sẽ cảm thấy lo lắng.

“Sợ gì chứ, anh hai sẽ bảo vệ em.” – Lâm Mộc cười, xoa tóc cô.

Trần Uyển Nhi cũng nói: “Có anh em ở đây, chị khẳng định sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Trần Uyển Nhi dĩ nhiên rất tin tưởng Lâm Mộc, đặc biệt là sau khi trải qua tai nạn trên biển lần trước.

Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Lâm Mộc ở bên, cô đều cảm thấy rất an toàn, rất yên tâm.

Sau đó, Lâm Mộc dẫn hai người rời khỏi chi nhánh, lên xe xuất phát tới tới Giang Nam.

Trên đường đi cho dù gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, Lâm Mộc đều có thể xử lý nhanh chóng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.



Càng đi về phía trước, Lâm Lê và Trần Uyển Nhi càng thấy nhiều thi thể nằm la liệt. Bên trong một số tòa nhà, lâu lâu lại truyền tới những tiếng thét chói tai, tiếng kêu la thảm thiết.

Lâm Lê thậm chí đã ói hai lần, Trần Uyển Nhi cũng mấy lần che miệng muốn nôn. Những cảnh tượng này, người bình thường thật sự rất khó tiếp nhận.

Đang trong thời đại hòa bình đột nhiên thế giới xoay chuyển rơi vào hoàn cảnh loạn lạc, rối ren này, cho nên trong lúc nhất thời người bình thường thật sự không chịu đựng nỗi.

Nhưng việc đã đến nước này, cuối cùng con người vẫn phải thích ứng để sinh tồn.

“Anh, có trực thăng kìa!” – Lâm Ly nhìn lên bầu trời.

Lâm Mộc cũng ngẩng lên nhìn, hôm nay Lâm Mộc đã thấy mấy chiếc nên anh cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt.

Ngay lúc này, trực thăng bất ngờ đụng trúng một con ác điểu, khói đen dày đặc cuồn cuộn tỏa ra, chiếc trực thăng sắp rơi xuống.

“A a a! Trực thăng sắp rơi trúng chúng ta rồi!” – Sắc mặt Lâm Lê bị dọa sợ trắng bệch.

Chiếc trực thăng kia mất khống chế xoay tròn trên không, sau đó thoát ra khỏi đám khói đen nhưng nó lại lao vào một tòa nhà, làm tòa nhà bốc cháy ngay lập tức.

Lâm Mộc đoán con ác điểu đâm vào trực thăng chính là thú bị biến dị.

Tuy nói trên không trung có vẻ an toàn hơn so với mặt đất nhưng một số loài thú biến dị có thể bay vẫn là một mối đe dọa lớn.



“Chuyện này, tại sao đột nhiên thế giới lại trở nên như vậy?” – Sắc mặt Trần Uyển Nhi tái nhợt, cô lẩm bẩm.

“Là do những mảnh vỡ từ thiên thạch, nghe nói nó chứa một loại vi khuẩn ngoài hành tinh làm cho con người và động vật bị biến dị.” – Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc tiếp tục nói: “Chuyện đã xảy ra, chúng ta cũng đã than trời trách đất rồi, việc bây giờ có thể làm chính là chấp nhận thực tế.”

“Anh, trận hỗn loạn này sẽ sớm kết thúc phải không?” – Lâm Lê mong đợi hỏi.

Trần Uyển Nhi cũng nhìn Lâm Mộc, cô cũng rất muốn biết.

Lâm Mộc biết các cô cũng rất muốn nghe anh nói "đúng vậy, sẽ lắng xuống nhanh thôi", nhưng anh không thể làm vậy, các cô cần hiểu được thực tế đang tàn khốc đến nhường nào.

Thế giới loạn lạc, nếu không chấp nhận thực tế thì rất khó để tiếp tục sinh tồn.

"vậy sau này... thế giới sẽ trở nên như thế nào? Có khi nào loài người sẽ trở nên diệt vong không anh? - Lâm Lê hỏi.

"Tương lai thế giới ra sao anh cũng không biết. Cho dù anh có là tu sĩ thì trước biến cố lớn này anh cũng trở nên rất nhỏ bé, so với người bình thường anh chỉ hơn ở chỗ có năng lực tự bảo vệ mình, để dẹp yên chuyện này, anh quả thật không thể làm được." - Lâm Mộc xúc động, lắc đầu nói.

Xe tiếp tục đi về phía trước, sắp tiến vào đường cao tốc.

Sau khi vào cao tốc, Lâm Mộc cảm thấy bớt căng thẳng hơn rất nhiều, tốc độ lái xe theo đó cũng tăng lên.