Cô nhóc kia được Trần Uyển Nhi và Lâm Lê ôm vỗ về cũng thấy vơi bớt nỗi khiếp sợ trong lòng.
Dẫu sao có người ở bên vẫn tốt hơn lẻ loi đơn độc trốn trong góc tối rất nhiều.
Lâm Mộc tắt đèn điện thoại đi, bốn bề lại chìm vào bóng tối. Anh vô cùng khâm phục lòng can đảm của cô nhóc kia, dám một thân một mình trốn ở nơi tối đen như mực này.
Advertisement
Đương nhiên, có lẽ cô bé cũng chẳng dũng cảm gì cho cam, chẳng qua hoàn cảnh bất đắc dĩ không còn sự lựa chọn nào khác mà thôi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tôi đã kiểm tra một lượt trong miếu rồi, rất an toàn, tối nay mọi người nghỉ ngơi trong này, tôi sẽ ngồi canh ngoài cửa.” Lâm Mộc nói rồi đi về phía cửa, ngồi xuống sàn nhà.
Có Lâm Mộc bảo vệ, Trần Uyển Nhi và Lâm Lê mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cô nhóc kia được ôm cũng nhanh chóng thiếp đi.
Một đêm bình yên nhanh chóng trôi qua.
Tuy ở trong Miếu thờ này bình lặng không sóng gió, nhưng thế giới bên ngoài lại chẳng hề yên ả, đây chính là một cơn ác mộng với phần lớn người dân bình thường.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Mộc đã đánh thức Trần Uyển Nhi và Lâm Lê dậy: “Dậy đi nào, chúng ta xuất phát thôi.”
Lâm Mộc nói với hai cô gái.
Cô bé kia cũng đã tỉnh dậy.
“Lâm Mộc, cô bé kia phải làm sao?” Trần Uyển Nhi hỏi.
Lâm Mộc nhìn cô bé, khuôn mặt còn trẻ và khá non nớt, dường như chưa từng trải qua bất kỳ chuyện gì trên cuộc đời.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Mộc nói với cô bé: “Tiếp theo nhóc định làm gì?”
Cô bé lắc đầu rụt rè nói: “Em… em cũng không biết.”
Lâm Mộc không ngạc nhiên chút nào khi cô bé nói mình không biết.
Đối mặt với tình huống như vậy, cô bé làm sao có thể làm được gì chứ.
"Nhóc trốn ở đây cũng không phải là giải pháp lâu dài, hơn nữa ở đây không có thức ăn nên nhóc sẽ không ở lại lâu được đâu. Nhóc có muốn đi cùng bọn anh không, anh sẽ tìm cách đưa nhóc đến nơi an toàn.” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc biết rằng nếu cô bé tiếp tục ở lại đây, cái chết là điều không thể tránh khỏi, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
*Trần Uyển Nhi cũng nói với cô bé: "Anh này rất mạnh mẽ, với sự bảo vệ của anh ấy thì chúng ta sẽ rất an toàn!"
"Vậy... vậy em đi cùng với mọi người". Cô bé vội vàng gật đầu.
Đối với cô bé mà nói thì trốn ở đây một mình quá đáng sợ.
Có ai đó ở bên cạnh vẫn tốt hơn là ở một mình.
"Vậy thì đi thôi." Lâm Mộc nói.
Trong lòng Lâm Mộc biết rằng có vô số nạn nhân khi đại nạn này xảy ra.
Anh tự nhận thực lực của mình vẫn còn yếu, cũng không dám nói có thể cứu thiên hạ, chỉ có thể cứu được người nào hay người đó.