Mặc dù Lâm Mộc không tính thời gian, nhưng trời sáng cũng đủ cho thấy chỉ còn một chút nữa là hết hai mươi tư giờ!
Lâm Mộc vẫn nhớ rõ là bài kiểm tra này bắt đầu lúc trưa ngày hôm qua.
"Đã kiên trì lâu như vậy rồi, nếu như bỏ cuộc trong khoảng thời gian này thì mọi thứ sẽ trở nên vô ích!"
Advertisement
"Không được!"
Lâm Mộc cố gắng giữ cho chính mình tỉnh táo, đồng thời trong lòng cũng không ngừng tăng tốc, sắp rồi sắp kết thúc rồi, kiên trì thêm chút nữa thôi.
Phải chuyển hướng sự chú ý, phải cố gắng tỉnh táo!
Đúng, hãy nghĩ về một cái khác đi!
Lâm Mộc chợt nhớ đến một bộ phim trước đây anh từng xem, sau khi một nhân vật chính trong phim bị bắn vào người, trước đó anh ta đã được học Quan Công cạo xương để chữa trị vết thương, thế là anh ta cũng đã xem một bộ phim hành động nước ngoài để chuyển hướng chú ý và để ai đó giúp anh ta lấy viên đạn ra.
Trong khoảng thời gian cuối cùng, Lâm Mộc cũng phải chuyển hướng chú ý để giảm bớt đau đớn và mong thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.
Lâm Mộc nhớ lại một số chuyện khi còn bé, khi ở quê với Thẩm Tịch Dương.
Nghĩ đến hiện tại Thẩm Tịch Dương bị mất tích, Lâm Mộc cũng rất buồn.
Trong thế giới rối ren này, chị Dương Dương sẽ không bị giết đúng không?
Lâm Mộc không dám nghĩ tiếp nữa, bởi vì càng nghĩ càng khó chịu.
Bất tri bất giác Lâm Mộc đã nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở Thân Giang trước đây, cả những ngày anh với Trần Uyển Nhi ở trên đảo nữa.
Đột nhiên Lâm Mộc có chút khâm phục chính mình, trong hoàn cảnh đó, anh với Trần Uyển Nhi lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Bằng trí nhớ và trí tưởng tượng khác nhau của anh, thời gian cũng lặng lẽ trôi qua.
Và cứ thế mặt trời đã dần lên cao hơn.
Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, nghĩ thầm: "Chắc là...chắc là hai mươi tư giờ rồi nhỉ?"
Nghĩ đến đây, Lâm Mộc đột nhiên không nhịn được nữa, ý thức của anh bắt đầu mờ mịt, hắn còn chưa kịp nhận ra điều gì nữa thì đã nhắm mắt lại.
Lúc này đã là buổi trưa, mọi người đều biết có người mới đã kiên trì từ hôm qua tới nay nên người đến xem ngày càng nhiều.
Đã có hơn một trăm người đến xem nhiệt.
"Nhìn xem, hình như cậu ta đã ngất đi rồi!"
Khi Lâm Mộc ngất đi, bên ngoài trở nên ồn ào.
Ánh mắt Thẩm Trạch Thiên luôn không rời, sau khi nhìn thấy Lâm Mộc ngất đi, anh liền xông vào Nhãn Trấn.
"Tiểu sư đệ..."
Nhìn sư đệ ngất xỉu, cảm xúc trong lòng Thẩm Trạch Thiên lẫn lộn. Sau đó, Thẩm Trạch Thiên nhanh chóng cõng Lâm Mộc rồi đưa ra khỏi Nhãn Trấn.