“Ba mẹ, mọi người sống ở Đạo quán không ổn sao?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.
Lâm Đại Sơn giải thích: “Ha ha, đương nhiên không phải rồi, nhưng cứ đóng cọc ở đây thì phiền Sư phụ của con lắm, hơn nữa Ninh Đô khôi phục lại cuộc sống bình yên thì nhà ta qua đó cũng có thể làm chút chuyện, dẫu sao cũng tốt hơn ăn không ngồi rồi mà.”
“Cũng được ạ.” Lâm Mộc gật đầu.
Advertisement Chỉ cần ở Ninh Đô an toàn, ba mẹ anh qua đó cũng tốt.
Ở đây làm phiền Sư phụ mãi không hay lắm.
“Đúng rồi, Uyển Nhi đâu ạ?” Lâm Mộc hỏi.
“Chị Uyển Nhi đang tu luyện trong phòng, chị ấy chăm chỉ lắm nha.” Gương mặt non nớt của Lâm Lê tràn đầy vẻ nghiêm túc.
“Được, để anh qua thăm cô ấy.” Lâm Mộc nói rồi đến phòng Trần Uyển Nhi.
Trong phòng.
Trần Uyển Nhi đang đắm chìm trong tu luyện.
Cạch.
Cửa phòng bị đẩy ra.
“Là em gái Lâm Lê à?” Trần Uyển Nhi quay người nhìn.
Đập vào mắt không phải Lâm Lê, mà là Lâm Mộc.
“Lâm... Lâm Mộc, sao anh lại về rồi!” Gương mặt yêu kiều của Trần Uyển Nhi như sáng bừng lên khi thấy Lâm Mộc bước vào.
“Tôi vừa kết thúc cuộc chiến ở Ninh Đô, thuận đường về thăm mọi người và cô.” Lâm Mộc vừa nói vừa bước tới trước mặt Trần Uyển Nhi.
“Nghe nói anh trở thành anh hùng, còn được lên ti vi nữa, giờ anh là nhân vật lớn rồi nha!” Trần Uyển Nhi nói.
Lâm Mộc cười khổ: “Nhân vật lớn gì chứ, cô đừng cười chê tôi nữa, người lợi hại hơn tôi trong liên minh này nhiều vô số kể. ”
“Trong liên minh có chị gái nhỏ nào xinh đẹp không? Anh có động lòng trước người ta không đó?” Trần Uyển Nhi khẽ chớp đôi mắt đẹp.
“Không có, nếu cô có thể vào liên minh thì có thể tính là một người.” Lâm Mộc nói.
Trần Uyển Nhi nghe vậy thì phì cười.
“Đúng rồi Uyển Nhi, thời gian tôi rời đi, tiến độ tu luyện của cô thế nào rồi?” Lâm Mộc hỏi.
Trần Uyển Nhi lập tức cúi đầu, ánh mắt nhuốm đầy vẻ ảm đạm: “Mấy tháng nay, tiến độ chậm hẳn đi, thiên địa linh khí không dồi dào, mà cảnh giới tăng lên cũng đòi hỏi nhiều linh khí hơn, muốn tăng nhanh quá trình tu luyện cũng không dễ dàng gì.”
“Cô nhụt chí rồi à?” Lâm Mộc hỏi.
Anh an ủi: “Khi trước tôi tu luyện ở đạo quán cũng vậy mà. Đây là vấn đề hóc búa mà bất cứ Tu hành Giả nào cũng gặp phải trong thời đại Mạt Pháp này, cô đừng nóng ruột, cứ từ từ tích lũy, tu luyện không phải chuyện ngày một ngày hai.”
Trần Uyển Nhi dẩu môi hồng, nói: “Đương nhiên tôi hiểu đạo lý này, chỉ là.. tôi muốn nhanh chóng đuổi kịp bước chân anh, cùng anh kề vai chiến đấu, anh được tham gia giao chiến rồi, còn tôi vẫn chậm chạp tu luyện nơi này.”