Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 731: Lòng nhẫn nại của đại ca tôi có hạn



“Tôi đã không tốn nhiều công sức mời cả đại tông sư của gia tộc nhà tôi qua đây”.
Giang Biệt Hồng lúc này hình như nghĩ ra điều gì đó, nói với Khổng Thiều Hóa.
“Ông thông gia à! Tôi nghe nói, giám độc tập đoàn Lăng Tiêu này là một đại mỹ nhân đó!”
“Trẻ trung, dáng lại đẹp”.
“Chi bằng hôm nay chúng ta mời cô ta đến khách sạn của ông, thiết đãi cô ta thật tốt?”
Hai mắt Khổng Thiều Hóa khẽ nheo lại, trong mắt ánh lên một tia dục vọng!
“Được chứ! Tôi cũng ngưỡng mộ nữ doanh nhân mạnh mẽ đến từ phía Nam này lâu lắm rồi”.
“Có thể cùng cô ta bình tĩnh nói chuyện”.
“Lại còn chơi thêm một số trò vui, tất nhiên đây là cơ hội hiếm có rồi”.
Đây không phải là lần đầu tiên hai tên khốn già này làm ra chuyện như vậy.
Trong đầu bọn họ bất giác hiện lên hình ảnh cô gái xinh đẹp duyên dáng, gợi cảm, khiến người khác xịt máu mũi.
Trong lúc bọn họ đang đắm chìm trong khung cảnh đê mê đó.
Bên trong tòa nhà đột nhiên vang lên hai tiếng động lớn!
“Bùm!”
“Bùm!”
Có hai bóng đen như những viên đạn đại bác từ bên trong bay ra.
Trong đó có một người va phải lớp kính.
Sau khi hắn ngã xuống đất, toàn bộ khuôn mặt của hắn dính đầy mảnh kính vỡ.
Còn người còn lại đập vào tường.
Sau khi ngã xuống đất, hắn ta lăn lộn mấy vòng, ngã xuống bên cạnh Khổng Thiều Hóa.
Giang Biệt Hồng và Khổng Thiều Hóa nhìn xuống.
Ngạc nhiên!
Không thể tin được!
Khổng Thiều Hóa lấy tay dụi mắt.
Nhưng ngay cả khi dụi đến mức hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy ra.
Người đàn ông cứng ngắc nằm trên mặt đất này chính là vị đại tông sư Đỉnh Lương Trụ của gia tộc mà ông ta khổ cực lắm mới mời đến được.
“Chuyện này không thể nào! Không thể nào!”
Giang Biệt Hồng sợ đến mức lùi lại.
Kết quả, khi ông ta không thể đứng vững được nữa, cả người ngã bịch xuống đất.
Lúc này, Giang Lâm Vân đứng bên cạnh, mặt biến sắc.
Hắn ta hét lên: “Những người khác đâu?”
“Ở đâu hết rồi?”
“Mau ra đây cho tôi!”
Không ai đáp lại.
Lúc này, tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu vô cùng yên tĩnh.
Khổng Thiều Hóa vội vàng nhờ những vệ sĩ còn lại nhấc đại tông sư của nhà mình lên.
Khổng Thiều Hóa nói với Giang Biệt Hồng: “Ông thông gia à, nhà tôi còn có chút việc, phải về gấp”.
“Mấy ngày nữa có thời gian thì gặp lại!”
Nói xong, Khổng Thiều Hóa dắt theo mấy tên thuộc hạ còn lại, quay đầu bỏ chạy.
Ông ta không quan tâm đến đám người vừa xông vào đó nữa.
Lúc này, tính mạng mới là quan trọng.
Một tên vệ sĩ vội vàng lao đến chỗ chiếc xe Mercedes-Benz của Khổng Thiều Hóa.
Lúc ông ta mở cửa ra.
“Bụp!”
Một bàn chân!
Một bàn chân đi giày thể theo mấy chục tệ.
Đột nhiên đá mạnh vào ngực tên vệ sĩ.
Tên vệ sĩ như diều đứt dây, văng về sau mấy chục mét rồi ngã uỳnh xuống đất.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Khổng Thiều Hóa và những người khác, Vương Tiểu Thất, người đang đi đôi giày thể thao rẻ tiền bước ra khỏi xe.
Vương Tiểu Thất vỗ nhẹ đôi giày thể thao của mình.
Đôi giày thể thao này là do bạn gái Thang Chiêu Đệ tặng.
Món quà đầu tiên.
Không thể làm bẩn được.
Vương Tiểu Thất vặn cổ, cười nói: “Nếu đã đến rồi, thì vào trong uống cốc trà rồi hãy đi chứ”.
Khổng Thiều Hóa nghiến răng nói: “Còn ngây ra đó làm gì, giết chết thằng nhóc này cho tôi!”
Các vệ sĩ thấy Vương Tiểu Thất chỉ có một mình, lập tức hét lớn xông lên phía trươc.
“Bụp!”
Một tên vệ sĩ bay ra.
“Bụp!”
Một tên vệ sĩ quỳ xuống.
“Bụp!”
Một tên vệ sĩ trượt dài cả chục mét trên mặt đất.
Trước khi Khổng Thiều Hóa kịp phản ứng lại, tất cả các vệ sĩ của ông ta đều đã bị Vương Tiểu Thất đánh gục, nằm rạp trên mặt đất.
Lúc này Vương Tiểu Thất vặn khớp cổ, đi về phía Khổng Thiều Hóa.
Cổ cậu ta có hơi đau.
Lý do đau là bởi vì.
Tối hôm qua, Vương Tiểu Thất muốn tặng cho Thang Chiêu Đệ một bất ngờ.
Cậu ta leo thẳng lên tầng bảy qua đường ống thoát nước.
Khi cậu ta thò đầu từ cửa sổ vào phòng của Chiêu Thang Đệ.
Cậu ta nhìn thấy Thang Chiêu Đệ đúng lúc đang thay quần áo.
Sau đó, hai “quả bóng trắng” lộ ra sau lớp vải.
Chương 409: Lòng nhẫn nại của đại ca tôi có hạn
Sau đó...
Vương Tiểu Thất rơi xuống từ của sổ.
Mặc dù người cậu ta không bị thương nặng.
Nhung cổ bị trật khớp rồi.
Còn nữa, vì mũi chảy nhiều máu quá.