Du thuyền đang phi nước đại trên mặt biển. Rẽ sóng. Biển động! Chiếc du thuyền này giống như cơn giận trong lòng Hứa Hạo Nhiên. Không thể kiềm chế được. Điên cuồng lao tới! Ngọn lửa giận bừng bừng cháy lao về phía chiếc du thuyền của Vũ Thạc. Lúc này, Vũ Thạc đã đứng dậy khỏi chiếc đệm mềm. Hắn vừa chứng kiến cảnh Hứa Hạo Nhiên lái du thuyền đâm vào hất văng những chiếc tàu đánh cá. “Điên rồi! Thằng này đúng là điên rồi!” Nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên đang hừng hực lái du thuyền lao đến. Vũ Thạc vội vàng hét lên với người lái thuyền: “Mau tránh đi, mau tránh đi!” Nhưng không kịp nữa rồi. Du thuyền mà Hứa Hạo Nhiên đang lái đã ở ngay trước mắt! “Bùm!!” Vụ va chạm dữ dội khiến Vũ Thạc văng ra khỏi boong. “Á!” Hắn hét lên trong không trung và rơi tùm xuống nước. “Hừ, rác rưởi!” Hứa Hạo Nhiên chửi một câu, rồi sau đó lái thuyền quay về. Khi người lái thuyền cầm vô lăng, nước mắt anh ta rơi lã chã. Hai trăm triệu! Phí sửa chữa cần bao nhiêu đây? Miếng cơm của anh ta đến đây là đứt rồi!/Không giữ đước miếng cơm này rồi Hai người xuống du thuyền, nhìn thấy phía trước cabin đã bị tông mạnh đến mức méo mó, không thể nhận ra. Thay vì mắng Hứa Hạo Nhiên, Âu Dương Diểu Diểu lại dang rộng hai tay, ôm chặt lấy Hứa Hạo Nhiên và hôn cậu ta một cái. Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp phản ứng lại, Âu Dương Diểu Diểu đã quay lưng bỏ chạy. “Hả?” “Tên ngốc này, em còn đợi gì nữa? Mau chạy đi! Tiền lương của chúng ta cũng không đủ để đền con tàu này đâu!” Lúc này. Vũ Thạc đã được thuộc hạ vớt lên từ dưới biển. Hắn bị sặc nước, suýt thì chết đuối. Ngọn lửa tức giận! Cháy bừng bừng trong người Vũ Thạc! Hắn đã nhịn đủ rồi! Hắn sẽ không chơi trò mèo vờn chuột này nữa. Bởi vì hắn không phải mèo. Hắn là hổ. Lúc này, con hổ sắp xuống núi rồi! Vũ Thạc lấy điện thoại ra, gọi điện cho một người. Hắn đứng trên boong du thuyền, gầm lên một cách giận dữ. “Tập hợp tất cả mọi người đến bến tàu!” ...... Chưa đầy mười phút. Từng chiếc xe van nối tiếp nhau. “Kít!” “Kít!” “Kít!” Dừng lại ở bến tàu theo trình tự./nối đuôi nhau dừng ở bến tàu. Cửa xe mở ra. Các tinh anh của gia tộc Vũ Thị. Lần lượt xuất hiện. Bước chân chỉnh tề. Nét mặt lạnh tanh! Khí thế mạnh mẽ! Trong phút chốc,những tinh anh gia tộc Vũ Thị chiếm giữ đã chiếm đóng cả bên tàu Du thuyền cập bến. Vũ Thạc mặc một chiếc áo gió dài bước xuống. Hai người đàn ông đứng trước mặt hắn. Bọn họ sắc như lưỡi đao. Bọn họ cao như ngọn núi. Bọn họ là những cao thủ được Vũ Thế Huân cử đến để bảo vệ Vũ Thạc. Đại tông sư. Chỉ cần có bọn họ, không có nơi nào trong trong thành Thiên Môn mà hắn không dám đến. Ở đây, hắn muốn ai sống thì người đó sẽ sống, muốn ai chết thì người đó phải chết! Vũ Thạc khua tay, hét lớn vào mặt những người trước mặt: “Lên xe! Đi theo tôi!” Kèm theo đó là tiếng cửa xe liên tục đóng lại. Hai đại tông sư cấp cao thủ đi dẫn đầu, hàng chục chiếc xe ô tô theo sau đi tới khách sạn nơi Lý Phong đang ở. ... “Anh rể, anh rể, không ổn rồi!’ Hứa Hạo Nhiên vội vội vàng vàng chạy vào phòng của Hứa Mộc Tình và Lý Phong. “Anh rể, tên khốn nạn Vũ Thạc kia đưa theo rất nhiều người tới!” Nhìn Hứa Hạo Nhiên căng thẳng chạy vào, Lý Phong nét mặt bình thản đi về phía trước, ghé vào tai Hứa Hạo Nhiên thì thầm: “Đã hôn chưa?” Nghe đến đây, tai Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đỏ bừng. “Hi hi”. Khi nhìn thấy nụ cười ám muội của Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong biết rằng nhất định đã hôn rồi. Anh duỗi tay vỗ vào vai Hứa Hạo Nhiên, nói: “Nhiệm vụ của em đã hoàn thành, tiếp theo đến lượt anh”. Nói xong, Lý Phong búng tay một cái. Vương Tiểu Thất cùng với vài thành viên trong đội đã đợi ở ngoài cửa từ lâu. “Đi, xuống lầu”. “Tinh!” Tiếng cửa thang máy mở ra, Lý Phong dắt theo đám người Vương Tiểu Thất đi ra ngoài. Lúc này, đại sảnh khách sạn đã chật cứng người. Cỏ cây là binh lính! Tiếng gió gào thét! Những người này khí thế hùng hổ, nhìn chằm chằm vào Lý Phong. Vũ Thạc bước ra khỏi đám đông, chỉ vào Lý Phong: “Lý Phong, bây giờ tao cho mày một cơ hội sống”. “Quỳ xuống!” “Dập đầu!” “Nếu không tao sẽ lập tức sai người đến bẻ gãy cổ mày!”