Lúc Lý Phong vừa nhấc chân lên, Liễu Ngọc Phân ở bên cạnh đột nhiên hét lên: “Tiểu Phong, đừng đánh nữa!” “Đứa trẻ này không xấu. Nếu như vừa rồi không có cậu ta, bố mẹ đã bị những người này....” Liễu Ngọc Phân vẫn chưa kịp nói xong. Bởi vì Lý Phong đã dừng lại, xoay người đi về phía đám côn đồ. Lý Phong vừa đi vừa nói với Vương Tiểu Thất ở phía sau: “Đưa bố mẹ tôi vào xe”. Vương Tiểu Thất vội vàng làm theo lời Lý Phong, đưa Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương ra khỏi nhà kho. Khi bọn họ vừa bước ra khỏi cổng, một nhóm lưu manh la hét dữ dội sau lưng bọn họ. Có một số cảnh mà Lý Phong không muốn Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân nhìn thấy. Vì họ là những người tốt. Vì họ sẽ gặp ác mộng! “Bịch, bịch…” Lý Phong đạp lên người Cam Hưng Bá bằng đôi giày da mà Hứa Mộc Tình mua cho. “Đợi một chút”. Cam Hưng Bá vùng vẫy ngẩng đầu lên. Hắn nhìn Lý Phong: “Anh là người mạnh nhất trong số tất cả những người mà tôi đã gặp”. “Tôi muốn nhận anh làm thầy, tôi muốn đánh bại anh!” Lúc này, Tôn Thượng Hương vội vàng đến, vừa xuống xe, cô ta nghe thấy tiếng gào thét của Cam Hưng Bá. Mãnh hổ Phú Châu lại muốn bái sư nhận thầy. Khi đó huyền thoại ở Phú Châu, tông sư Tôn Bá Đương muốn nhận Cam Hưng Bá làm đệ tử, Cam Hưng Bá dứt khoát từ chối. Còn bây giờ, hắn lại cầu xin một người đàn ông vô danh nhận hắn làm đệ tử! Tôn Thượng Hương vội vàng bước vào nhà kho, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta chết lặng. Nơi đây giống như vừa có một trận chiến khốc liệt đã xảy ra. Mặt đất nứt thành từng mảng. Mái nhà bị sập. Mãnh hổ Phú Châu, Cam Hưng Bá nằm dài trên mặt đất, đến việc ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn. Hắn mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự quyết tâm và khát khao vô tận! Lý Phong quay đầu lại, liếc nhẹ Cam Hưng Bá một cái, nói: “Muốn trở thành đệ tử của tao, lý do của mày vẫn chưa đủ thuyết phục”. Nếu như là bình thường, Cam Hưng Bá nhất định sẽ cười nhạo lời nói của Lý Phong. Nhưng bây giờ, Cam Hưng Bá phải thừa nhận rằng sức mạnh của Lý Phong thật sự hiếm có khó tìm. Sức mạnh của anh giống như bầu trời đầy sao, bao la rộng lớn! Ánh mắt của Cam Hưng Bá đột nhiên nhìn chằm chằm vào bát mì rơi vỡ bên cạnh, hắn vội vàng nói: “Tôi đã cứu bố mẹ vợ của anh!” “Vừa nãy anh cũng nghe thấy rồi, nếu như không phải tôi kịp tới, dì đã bị lũ khốn này làm nhục rồi!” Không khí đột nhiên đông cứng lại.