Trên bàn nướng thịt trên sân thượng, Vương Tiểu Thất vừa nướng cánh gà vừa dùng đũa gõ vào bàn tay đang nhón trộm đồ ăn của Cam Hưng Bá.
“Anh không đợi thêm chút nữa được à, không nhìn thấy cánh gà vẫn còn chưa chín à!”
“Cậu có thể nhanh hơn một chút được không, tôi đói lắm rồi!”
“Anh là cái thùng không đáy à? Tối nay anh đã ăn mười bát cơm rồi, mới mấy tiếng trôi qua đã kêu đói rồi”. “Này! Đúng đấy, hồi bé biệt danh có tôi là thùng cơm không đáy!”
Khi Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Ba đang nướng thịt, hai người tranh nhau mấy cái cánh gà.
Lý Phong đang ngồi trên chiếc ghế tựa gần đó nhìn bầu trời đầy sao trên cao, vành tai khẽ động.
“Đến rồi”.
Vừa dứa lời, Tôn Trung Mưu và Tôn Thượng Hương vội vàng chạy đến trước mặt Lý Phong.
“Lý Phong, anh đi với tôi!”
Tôn Trung Mưu tức giận định vươn tay kéo cổ áo Lý Phong.
Kết quả, trước khi tay hắn ta kịp chạm tới đã bị Lý Phong chặn lại, bẻ ngoặt sang một bên.
“Rắc!”
“Á đau!”
Tôn Trung Mưu đau đến mức mồ hôi túa ra như mưa.
Mặc dù tay phải không bị gãy, nhưng cảm giác đau nhức như kiến cắn len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể hắn ta.
Đến lúc này, Tôn Trung Mưu mới phản ứng lại.
Người đàn ông trước mặt.
Thật sự vô cùng đáng sợ!
“Anh Phong, xin anh cứu chúng tôi!”
Lý Thượng Hương cầu xin.
Quần áo của Lý Thượng Hương đã bị rách vài chỗ, một số bộ phận mẫn cảm và mềm mại của phụ nữ thấp thoáng lộ ra.
Lý Phong ra hiệu cho Cam Hưng Bá ở bên cạnh.
“Đại ca, có việc gì muốn sai bảo?”
Ngày thường, Cam Hưng Bá ngỗ ngược, hung hăng như hổ dữ, lúc này ở trước mặt Lý Phong lại giống như một đứa em ngoan ngoãn nghe lời.
“Cởi quần áo của cậu ra, khoác lên người cô Tôn”.
Lý Phong không nói thì không sao, anh nhắc đến chuyện đó, lúc này Tôn Thượng Hương mới nhận ra váy của mình đã bị rách nhiều chỗ như thế.
Vừa rồi quá gấp gáp, cô căn bản không để ý đến chuyện này.
Bây giờ đối mặt với Lý Phong, cô ta lộ ra vẻ e thẹn nữ tính.
“Đại ca, cơ thể tôi toàn mùi mồ hôi, đưa áo cho cô Tôn đây thì không hay lắm”.
“Vậy dùng của tôi”. Không biết từ lúc nào, Lý Phong cầm áo khoác mình trong tay.
Anh tiện tay ném nó cho Cam Hưng Bá ở bên cạnh.
Cam Hưng Bá lập tức đón lấy, sau đó nhẹ nhàng khoác lên cơ thể Tôn Thượng Hương.
Ấm áp.
Một loại cảm giác ấm áp mãnh liệt, sự thay đổi lớn lao này khiến cả tâm trí và cơ thể cô ta run lên, dường như trong phút chốc đã tìm được chỗ dựa.
Cô ta vội vàng nói: “Anh Lý, anh mau đi với chúng tôi”.
“Không đi”.
Tôn Thượng Hương ngây người ra.
Rõ ràng vừa rồi Lý Phong còn rất ân cần khoác áo cho cô ta.
Mà chỉ trong chớp mắt, thái độ đã trở nên vô cùng kiên quyết.
“Này! Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Tôn Trung Mưu tức giận gầm lên.
“Trước đây tôi đã từng nói với anh, anh sẽ phải đến cầu xin tôi”.
Lý Phong sắc mặt bình thản nhìn Tôn Trung Mưu.
“Không phải tôi đến rồi sao, trước tiên anh cứ đi cùng với tôi đã!”
Lo lắng!
Tôn Trung Mưu lúc này đang lo lắng hơn bất cứ ai.
Hắn ta lo lắng đến mức hai chân liên tục giậm xuống đất.
Nếu như không phải vì hắn ta đánh không lại Lý Phong, h